Chu Nguyên đi vào trong Chiến Công Điện, thấy rất nhiều ánh mắt đang nhìn về phía mình, cũng cảm giác được bầu không khí cổ quái trong đại điện, nhưng vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh, ánh mắt hơi tìm kiếm một chút, sau đó trực tiếp cất bước đi về phía khu nghỉ ngơi.
Trong khu nghỉ thơi, những cường giả Thiên Dương kia thấy Chu Nguyên đi về phía này, sắc mặt có chút mất tự nhiên. Mặc dù lúc trước bề ngoài bọn hắn nói năng bất kính về Chu Nguyên một cách rất hùng hồn, nhưng thực ra sâu trong nội tâm lại không thể phủ nhận rằng địa vị của Chu Nguyên ở trong Thiên Uyên Vực là không thể coi thường.
Dù cho hắn không nhận thân phận Nguyên lão, nhưng lại vẫn cứ là đệ tử thân truyền của Đại Tôn.
Thế nên kể cả trưởng lão của Trưởng Lão đòa của Thiên Uyên Vực đứng ở chỗ này, gặp Chu Nguyên cũng phải tỏ ra khách khí, huống chi mấy người Thiên Dương cảnh như bọn hắn… Mấy lời như lúc trước vụng trộm nói với nhau thì còn được, nhưng nếu đứng trước mặt Chu Nguyên, thì thật đúng là không dám vạch mặt.
Chỉ là thân là cường giả Thiên Dương cảnh, bọn hắn cũng có sự kiêu ngạo của mình, không muốn vừa đối mặt với Chu Nguyên liền lộ ra vẻ e ngại. Thế là mỗi người đều ngồi đờ ra ở tại chỗ, thân thể căng cứng, mặt không cảm xúc nhìn Chu Nguyên đang đến gần, trong lòng thầm nghĩ xem nếu lát nữa tên Chu Nguyên này muốn trách cứ thì bản thân sẽ xử sự như thế nào.
Thế là trong đông đảo tầm mắt ấy, Chu Nguyên đi vào khu vực nghỉ ngơi.
Chỉ là, đang lúc đám cường giả Thiên Dương kia nín hơi mà đợi, xem Chu Nguyên sẽ nổi giận như thế nào, thì lại thấy Chu Nguyên cũng chẳng thèm nhìn về phía bọn hắn, mà ánh mắt lại tập trung vào một chỗ hẻo lánh của khu nghỉ ngơi, sau đó cười vẫy vẫy tay với mấy người ở đó.
- Chu Nguyên!
Trên gương mặt xinh đẹp của Y Thu Thủy lộ ra nét cười dịu dàng. Nàng cùng đám người Diệp Băng Lăng, Mộc Liễu đều đứng dậy, nhanh chóng đi tới trước mặt Chu Nguyên.
- Huynh xuất quan rồi à? Có đột phá được không? -Y Thu Thủy tò mò hỏi.
Chợt, nàng lại liếc mắt nhìn qua đám cường giả Thiên Dương vẫn còn đang mất tự nhiên ngồi ở trong khu nghỉ ngơi, nhỏ giọng nói:
- Không cần để ý tới bọn hắn.
Nếu như bây giờ Chu Nguyên có xung đột với những người này, sẽ tạo thành ảnh hưởng xấu cho danh tiếng của hắn.
Chu Nguyên cười cười. Đương nhiên là hắn sẽ không chấp nhặt với những người này, cũng không có hứng thú giải thích cái gì. Cho dù lúc trước hắn cũng nghe rõ những lời mà những người này nói về mình, nhưng nếu muốn hắn phải cầm lấy cái thân phận đệ tử thân truyền của Đại Tôn ra để dọa mấy người này thì đúng là không thể nào, đây không phải là tính cách của hắn.
Mặc dù những người này nói chuyện khá khó nghe, nhưung đừng quên là bọn hắn đều là những người đang liều mình chiến đấu vì Thiên Uyên Vực.
Từ một góc độ nào đó mà nói, họ cũng đang chiến đấu vì mục tiêu đạt được Tổ Long Đăng của Chu Nguyên.
Thế nên Chu Nguyên cũng không cần phải tức giận làm gì. Những người này nói vậy cũng chỉ là vì sự thiếu hiểu biết cùng lòng ghen ghét mà thôi.
- Ha ha, Chu Nguyên tiểu Nguyên lão, cũng vì gần đây áp lực quá lớn, lại thêm uống nhiều quá, nên mấy người mới nói lỡ miệng. Ngài đại nhân có đại lượng, chớ có trách móc bọn họ làm gì. -Không đợi Chu Nguyên nói chuyện, một tiếng cười đột nhiên truyền tới.
*đại nhân có đại lượng: người có địa vị cao, thì nên có lòng dạ rộng rãi.
Chu Nguyên quay đầu nhìn lại, thấy người vừa nói chuyện chính là tổng các chủ đời trước của bốn các – Lý Thanh Nhạc.
Nghe thì có vẻ tên này đang nói đỡ cho mấy người kia, nhưng đặt ở trong trường hợp bây giờ, lại rõ ràng là không có ý tốt.
Quả nhiên, mấy cường giả Thiên Dương kia nghe vậy, trên mặt lập tức lộ rõ vẻ giận dữ. Đại nhân có đại lượng? Lúc bọn họ thành danh tại Thiên Uyên Vực, thì không biết Chu Nguyên còn đang chơi bùn ở chỗ nào đâu! Đám cường giả Thiên Dương đều thầm hạ quyết tâm, nếu Chu Nguyên dám có thái độ với mình, thì cả đám sẽ cùng làm to chuyện, để xem tên này đẹp mặt!
Chu Nguyên liếc nhìn Lý Thanh Nhạc đang cười híp mắt đứng ở một bên, thản nhiên nói:
- Cứ xưng hô ta là tổng các chủ là được. Bởi vì bây giờ là thời kì đặc biệt, nên các vị Nguyên lão cũng để cho ta tiếp tục nắm giữ chức vị tổng các chủ trong một khoảng thời gian. Thế nên cũng đừng kêu bừa cái gì tiểu Nguyên lão làm gì.
Bị Chu Nguyên đâm một cái, khuôn mặt Lý Thanh Nhạc hơi run rẩy, ngoài cười nhưng trong không cười nói:
- Chu Nguyên tổng các chủ tốt số thật đấy, ngay cả quy củ cũ bao năm nay cũng phải thay đổi vì ngài.
Trong con mắt của hắn không che giấu nổi vẻ ghen ghét. Năm đó khi hắn vừa đột phá lên Thiên Dương cảnh thì lập tức bị tước chức vị tổng các chủ, thân phận trưởng lão cao cao tại thượng cũng mất đi. Mà tới lượt Chu Nguyên, thì loại quy củ này lại chẳng hề có tác dụng.
Chu Nguyên không tiếp tục để ý tới kẻ này. Hắn cũng nhìn ra, tên Lý Thanh Nhạc này đang cố ý gây sự với mình. Đối mặt với loại người này thì làm lơ đi hắn là cách làm đúng nhất.
Chu Nguyên nhìn về phía Y Thu Thủy, nói:
- Muội giúp ta lựa chọn một số thành viên tinh nhuệ từ trong bốn các, chúng ta lập một cái đội ngũ.
Y Thu Thủy nghe vậy không khỏi giật mình, nói:
- Huynh muốn tham gia săn giết à?
Trải qua thời gian đầu là các cuộc chém giết có quy mô lớn, bây giờ Thiên Uyên Vực cùng năm đại thế lực đỉnh tiêm đều đã thay đổi chiến thuật, chuyển sang xâm lấn theo quy mô nhỏ, bằng cách phái từng đội ngũ nhỏ tản ra xung quang, tìm kiếm và săn giết kẻ địch.
Đa phần đội ngũ Thiên Dương cảnh trong khi nghỉ ngơi ở đây cũng đang dùng phương thức tương tự thế này để thu hoạch chiến công.
Chỉ là, đi săn theo kiểu này cũng cực kì nguy hiểm. Một khi gặp phải kẻ địch thì ắt là liều mạng sinh tử, ngươi không chết thì ta vong, cực kì tàn khốc.
Mà đối với những người chỉ có tu vi Thần Phủ cảnh, thì trong trận chiến này cũng chỉ có thể làm lính trinh sát thậm chí là pháo hôi. Thế nên đa phần bọn họ sẽ lựa chọn gia nhập vào đội ngũ của một vị đội trưởng Thiên Dương cảnh nào đó, nhờ sự che chở của hắn để lấy được một chút chiến công.
Hơn nữa, bây giờ khu vực săn giết cũng càng ngày càng nguy hiểm, ngay cả Thiên Dương cảnh cũng có thể ngã xuống. Mà trong đó đa phần là các Thiên Dương cảnh sơ kỳ. Chỉ có khi đạt tới Thiên Dương cảnh trung kỳ thì mới có năng lực tự vệ cùng bắt đầu săn giết các đội ngũ khác…
Mà Chu Nguyên, dù cho đột phá thành công, thì cũng chỉ là Thiên Dương cảnh sơ kỳ mà thôi. Với thực lực này mà tiến vào khu săn giết thì quả thật là rất nguy hiểm.
Thế nên, khi nghe Chu Nguyên nói vậy thì không chỉ đám người Y Thu Thủy biến sắc mặt, mà ngay cả Lý Thanh Nhạc cùng các cường giả Thiên Dương cảnh khác đều nhìn về phía hắn với ánh mắt cổ quái.
- Sang bên kia để tiếp nhận Liệp Sát Bảng Đơn à? -Chu Nguyên lại chỉ về một chỗ ở trung ương của Chiến Công Điện.
Vừa nghe chu nói vậy, Y Thu Thủy, Diệp Băng Lăng lập tức lộ ra vẻ sợ hãi. Liệp Sát Bảng Đơn? Chu Nguyên muốn tìm con mồi trên Liệp Sát Bảng Đơn? Phải biết, phàm là đội ngũ có thể có danh trên Liệp Sát Bảng Đơn thì thực lực phải cực kỳ mạnh, hơn nữa còn đã từng săn giết tính mệnh của Thiên Dương cảnh phe mình.
Lý Thanh Nhạc cùng đám cường giả Thiên Dương cảnh kia cũng co quắp cả mặt, nhìn về phía Chu Nguyên như nhìn một tên điên.
Tên này gấp quá hóa điên rồi à? Bị lời đồn ảnh hưởng, nóng lòng muốn chứng minh chính mình?
Lý Thanh Nhạc cũng đã từng tìm mục tiêu trên Liệp Sát Bảng Đơn. Giờ nhớ lại, trận chiến kia quả thật là vô cùng nguy hiểm, chỉ hơi sơ sẩy thì có lẽ kẻ sống sót cuối cùng lại chính là mục tiêu mà hắn muốn sắt bắt kia. Chỉ vừa nhớ tới đã khiến cho trái tim Lý Thanh Nhạc đập nhanh tới mấy nhịp.
Ngay cả hắn còn rất vất vả mới có thể làm được, huống chi là Chu Nguyên?
Dù cho giờ Chu Nguyên cũng đã đột phá lên Thiên Dương cảnh, những cũng mới chỉ là Thiên Dương cảnh sơ kỳ mà thôi. Phải biết, ba tầng cảnh giới của Thiên Dương cảnh gần như là ba tầng cấp khác nhau, chênh lệch cực kỳ lớn. Mà phàm là người có danh trên Liệp Sát Bảng Đơn thì tu vi ắt phải là trung kỳ trở lên.
Trong khi vực nghỉ ngơi bắt đầu nổi lên rất nhiều tiếng bàn luận xôn xao.
Rất nhiều ánh mắt kinh ngạc khó hiểu nhìn về phía Chu Nguyên.
Chu Nguyên không nói thêm gì, hắn cũng không cần để ý tới thái độ của đám người này, trực tiếp quay người đi tới vị trí trung ương của Chiến Công Điện.
Hai người Diệp Băng Lăng, Y Thu Thủy quay mặt nhìn nhau, chợt lòng như lửa đốt, đi theo.
Chu Nguyên lại đang muốn làm gì nữa đây?