Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1096 - Chương 1095: Một Quyền (1)

Chưa xác định
Chương 1095: Một quyền (1)

Tại một nơi nào đó trong cổ lâm.

Thân ảnh Chu Nguyên tựa như bóng ma, đột nhiên hiện lên trên một nhánh cây của một cây đại thụ đỏ rực. Sự xuất hiện quỷ dị của hắn khiến cho đám người Y Thu Thủy không khỏi giật nảy mình. Đợi đến lúc nhìn thấy người tới là Chu Nguyên thì cả đám mới thở phào.

- Tìm thấy rồi à? -Chu Nguyên nhỏ giọng nói.

Đám người Y Thu Thủy, Diệp Băng Lăng đều nghiêm trọng gật đầu, sau đó đẩy ra cành lá đỏ tươi trùng điệp, chỉ hướng về một chỗ xa.

Ánh mắt Chu Nguyên nhìn theo, chỉ thấy ở trong mảnh rừng ở nơi xa kia, có một khu vực mà Thiên Hỏa Thụ đã bị chặt ngang, tạo thành một mảnh đất trống, trên mặt đất trống có cắm các doanh trướng, một vài thân ảnh bận rộn đi qua đi lại.

Đa phần những người này đều là Thần Phủ cảnh.

Đám người đang cắt chém Thiên Hỏa Thụ, tìm kiếm Thụ Linh Tương ẩn chứa bên trong.

- Mấy tên khốn kiếp dã man này. -Y Thu Thủy đau lòng, không nhịn được mắng. Trước đây, để thu hoạch Thụ Linh Tương thì người Thiên Uyên Vực cũng chỉ dám khoan một lỗ nhỏ trên thân cây cho Linh Tương chảy ra, từ đó bảo vệ cả cây Thiên Hỏa Thụ được nguyên vẹn. Nhưng bây giờ hiển nhiên là người của năm đại thế lực đỉnh tiêm không để ý tới mấy chuyện này, chỉ dùng bạo lực để khai thác nhanh chóng.

Mộc Liễu thì nhỏ giọng nói:

- Trương Tử Hác đang tọa trấn trong doanh trướng ở trung tâm, lúc nãy bọn ta đã nhìn thấy hắn đi vào.

Hàn Uyên nói tiếp:

- Bây giờ chúng ta làm gì đây? Ở đây còn có vài chục tên Thần Phủ cảnh nữa, có cần chúng ta dẫn dụ chúng rời đi, để tổng các chủ có cơ hội xuất thủ với tên Trương Tử Hác kia hay không?

Có thể nhìn ra cả đám người Hàn Uyên, Y Thu Thủy đều đang rất khẩn trương. Cũng khó trách, dù sao bọn họ đang phải đối mặt với kẻ được nêu danh ở trên Liệp Sát Bảng Đơn, có thực lực Tử Kim Thiên Dương trung kỳ cơ mà. Phải biết là đã có mất vị cường giả Thiên Dương phe mình chết dưới tay kẻ này rồi.

Chu Nguyên nghe đề nghị của Hàn Uyên, lắc đầu nói:

- Không cần phải phiền phức như thế, chỉ là mấy tên Thần Phủ cảnh mà thôi. Chỉ cần giết được Trương Tử Hác, đám người này sẽ chẳng làm nên trò chống gì nữa.

Vừa nói xong, thân ảnh Chu Nguyên đã lướt xuống, để lại đằng sau là ánh mắt trợn to vì khiếp sợ của đám người Hàn Uyên.

- Ôi trời ơi…!

Đám người Mộc Liễu thấy cảnh này, sắc mặt cũng trắng bệch đi, mọi người đều không ngờ tới Chu Nguyên lại cứ chạy thẳng về phía doanh trướng như vậy.

Chẳng lẽ không cần bày mưu tính kế một phen, khiến cho tên Trương Tử Hác kia rơi vào bẫy rập, rồi mới đột nhiên tập kích ư?

- Làm sao bây giờ? -Hai người Y Thu Thủy, Diệp Băng Lăng nhìn nhau, trên trán thấm ra từng giọt mồ hôi, dẫu lòng nóng như lửa đốt, nhưng các nàng cũng không hề nhảy ra theo. Bởi vì đây chẳng khác nào là dê vào miệng cọp, chỉ tổ vướng tay vướng chân cho Chu Nguyên mà thôi.

Chỉ qua một lát, thân ảnh Chu Nguyên đã xuất hiện bên ngoài doanh trướng.

Trong doanh địa, đám người Thần Phủ cảnh còn đang bận rộn cũng lập tức phát hiện sự xuất hiện đột ngột của Chu Nguyên. Sau vài giây ngắn ngủi, cả đám mới kịp phản ứng đây là địch tập, thế là tiếng kèn báo hiệu vội vã vang lên khắp cả cánh rừng cổ lão này.

- Có địch tập kích!

- Có địch tập kích!

Tấm màn trướng trong doanh trướng ở trung tâm doanh địa bị xốc lên, một thân ảnh cao lớn như thiết tháp chậm rãi đi ra. Đó là một người đàn ông trung niên, thân hình to con, trong tay còn đang cầm một cái chân thú nướng cắn dở, trên miệng vẫn còn dính dầu bóng loáng.

Sự xuất hiện của người đàn ông khiến cho doanh địa vốn đang hỗn loạn lại lập lức bình tĩnh lại.

Người đàn ông nhìn thoáng qua chỗ đám người Y Thu Thủy đang ẩn núp, nhếch miệng cười nói:

- Yên tâm, chỉ là mấy con ruồi tới quấy rối mà thôi. Ta đã phát hiện bọn hắn từ sớm rồi, chỉ là muốn chờ xem bọn hắn định giở trò gì, thế nên không cần kinh hoảng.

Ở chỗ xa, khi đám người Y Thu Thủy thấy Trương Tử Hác trông lại, thì cả đám đều sởn cả gai ốc, không ngờ đám người mình đã bị phát hiện từ sớm.

- Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, hay là lập tức rút lui?! -Y Thu Thủy khẩn trương nói.

- Không rút lui được nữa rồi, Chu Nguyên đã đi lên! -Diệp Băng Lăng cười khổ một tiếng, một tay chỉ vào bóng Chu Nguyên đang đứng trước cửa doanh địa ở nơi xa.

Trong lúc đám người Y Thu Thủy đang lo lắng hãi hùng, thì Chu Nguyên lại nhìn người đàn ông cao to như thiết tháp kia, hỏi:

- Ngươi là Trương Tử Hác?

Trương Tử Hác nghe tiếng, quay đầu nhìn lại, con mắt hơi híp vào, qua mấy giây lại đột nhiên trợn to ra, trong mắt bắn ra tinh quang, trên mặt hiện lên vẻ sung sướng điên cuồng. Hắn cười to như sấm:

- Ngươi! Ngươi chính là Chu Nguyên của Thiên Uyên Vực?!

Chỉ nhìn một lát, Trương Tử Hác đã nhận ra Chu Nguyên, dù sao bây giờ hắn cũng là nhân vật nổi danh của Hỗn Nguyên Thiên.

- Ha ha ha, thần may mắn quả là che chở cho ta, lại đưa ngươi dâng đến tận miệng ta thế này. Ngươi có biết bây giờ ở trong liên minh chúng ta, thì bắt và chém giết ngươi sẽ được tính công lao lớn tới bực nào không?!

Tiếng cười của Trương Tử Hác chấn động rừng rậm, ánh mắt của đám Thần Phủ cảnh trong doanh địa cũng nhìn về phí Chu Nguyên với vẻ kinh nghi. Dù sao trong thời gian gần đây, cái tên của Chu Nguyên liên tục được truyền tụng khắp Hỗn Nguyên Thiên, đặc biệt là lúc thân phận đệ tử thân truyền của Thương Uyên Đại Tôn lộ ra thì thanh danh của Chu Nguyên lại càng nổi bật.

Thế nhưng mà… đầu óc tên này có vấn đề à? Lại còn dám xâm nhập vào nơi đây?

Dẫu rằng tên Chu Nguyên này đánh bại Triệu Mục Thần trên Đại hội Cửu Vực, giành ngôi vị quán quân. Nhưng đó là chuyện của Thần Phủ cảnh rồi. Kể cả bây giờ hắn có đột phá tới Thiên Dương cảnh, thì cũng chỉ là Thiên Dương cảnh sơ kỳ mà thôi. Trong khi đó thì sao? Trương Tử Hác lại là Tử Kim Thiên Dương trung kỳ đấy!

- Ha ha ha!

Tuy rằng cười như điên, nhưng tâm thần Trương Tử Hác cũng âm thầm quét qua xung quanh, cuối cùng xác định ngoại trừ mấy con ruồi kia thì nơi đây đã không còn kẻ nào đang rình rập nữa.

Xem ra đúng là tên này xâm nhập chiến trường một mình?

Đúng là ngồi yên trong doanh mà lễ vật vẫn còn rơi từ trên trời xuống trúng đầu!

Oanh!

Đột nhiên, nguyên khí cực kỳ kinh người bộc phát ra từ trong cơ thể Trương Tử Hác, hóa thành một vòng mặt trời màu Tử Kim lơ lửng ở sau lưng hắn. Một luồng uy áp nguyên khí đáng sự tràn ngập ra, mặt đất dưới chân không chịu nổi áp lực lập tức rạn nứt.

Đám Thần Phủ cảnh ở bốn phía không thể tới gần, vội và lùi về phía sau, trong mắt càng thêm kính sợ.

Ở cách đó không xa, đám người Y Thu Thủy cũng chịu ảnh hưởng, nổi kinh hoảng trong mắt lại càng nồng đậm. Bọn họ đều nhận ra đây là uy áp đến từ nội tình nguyên khí trên 600 triêu. Nếu bọn hắn lại núp ở gần, thì có khi uy áp này đã đủ để khiến bọn hắn không thể động đậy, chỉ còn nước đứng chờ chết.

- Ha ha.

Ánh mắt sắc bén của Trương Tử Hác khóa chặt Chu Nguyên, tựa như hổ rình mồi.

Hắn cũng không muốn nói nhảm, mặc dù không biết vì sao Chu Nguyên lại ngu tới mức tự mình đưa tới cửa, nhưng nếu đã đến, thì cũng đừng mong đi nữa.

Ầm!

Chân Trương Tử Hác giâm mạnh một cái, mặt đất dưới chân hắn sụp đổ xuống, mà thân ảnh hắn thì mượn lực biến thành lưu quang bắng mạnh mà ra, tốc độ bắn ra nhanh tới mức không khí xung quanh bị đè nát, phát ra tiếng nổ đùng đoàng chói tai.

- Chết đi cho ta!

Trương Tử Hác nhe răng cười, thân ảnh xuất hiện trên đầu Chu Nguyên, vòng mặt trời Tử Kim sau lưng sáng rọi, nguyên khí mênh mông phun trào, một làn sóng ba động nóng bóng tàn phá ra xung quanh tựa như gió bão.

Bình Luận (0)
Comment