Tên Trương Tử Hác này đã không có nội tình nguyên khí cao như Chu Nguyên, phẩm chất nguyên khí cũng không bằng Chu Nguyên, lại còn dám khinh thường, mà Chu Nguyên thì lại dùng một quyền có quấn quanh lông tơ Phá Nguyên của Thiên Nguyên Bút đấm tới, kết quả là tên Trương Tử Hác bị đánh chết tươi cũng là chuyện đương nhiên.
Khi đám Thần Phủ cảnh kia nhìn thấy Chu Nguyên lấy ra gương đồng, thu lất mảnh vỡ thần hồn vào bên trong, thì cả đám đều lộ ra vẻ kinh hãi. Trải qua thời gian dài chiến đấu với Thiên Uyên Vực, bọn hắn cũng không hề lạ lẫm động tác này của Chu Nguyên. Đây là việc mà đội săn giết sẽ làm sau khi chém giết được địch nhân.
Nói cách khác, đã không thể nghi ngờ nữa rồi, vị đại nhân Trương Tử Hác của bọn hắn đúng là đã bị Chu Nguyên dùng một quyền đấm chết!
Sự thật tàn khốc khiến cho cả đám run chân không đứng vững, nhưng bọn hắn đều hiểu thời khắc này là vô cùng nguy hiểm, không thể ở lâu. Thế là cả đám liếc nhìn nhau, đột nhiên bắn về bốn phương tám hướng, chật vật chạy trốn.
Ngay cả Trương Tử Hác cũng chẳng chống nổi một quyền, bọn hắn còn dám ở lại nơi này thì chỉ còn nước chịu chết.
- Chặn toàn bộ bọn chúng lại!
Chu Nguyên thấy vậy, hờ hững nói.
Nếu để cho những kẻ này chạy thoát, tin tức truyền về bên kia, hắn sẽ lập tức bị năm đại thế lực đỉnh tiêm tổ chưc vây quét.
Vút!
Thanh âm của Chu Nguyên vừa dứt, đám người Y Thu Thủy, Diệp Băng Lăng, Mộc Liễu cũng bắn thân mà ra, tuy rằng số lượng Thần Phủ cảnh bên kia còn nhiều hơn bên này, nhưng bây giờ tinh thần của đối phương đã sụp đổ, căn bản không chịu nổi một kích.
Thân ảnh Chu Nguyên cũng hóa thành bóng ma, biến mất tại chỗ, chỉ một giây sau đã xuất hiện giữa không trung.
Bàn tay Chu Nguyên nắm một cái, Thiên Nguyên Bút hiện ra, đầu ngòi bút lắc nhẹ, mười mấy sợ lông tơ trắng như tuyết bắn ra, tựa như tấm lụa trắng, xuyên phá hư không, tuy đuổi đám Thần Phủ cảnh với tốc độ nhanh như chớp giật, chỉ một lát liền quấn chặt lấy thân thể của bọn hắn.
Trên lông tơ hiện lên từng dòng Nguyên văn, nhanh chóng ấn khắc vào trên thân thể đám Thần Phủ cảnh này.
Theo đó, nguyên khí trong cơ thể bọn chúng lập tức bị phong ấn, không có nguyên khí duy trì, cả đám lập tức té lăn trên mặt đất.
Chu Nguyên vừa ra tay, lại thêm có sự trợ giúp của đám người Y Thu Thủy, Diệp Băng Lăng, chỉ qua mười mấy hơi thở thì toàn bộ đám Thần Phủ cảnh của năm đại thế lực đỉnh tiêm đều bị bắt giữ, không ai chạy thoát.
Giữ lại người sống mang về giao cho Chiến Công Điện thì cũng được tính điểm chiến công.
Đám người Y Thu Thủy xử lý tù binh, sau đó ánh mắt đều nhìn về phía Chu Nguyên, cả đám đều im lặng không nói, sự hung hãn vừa rồi của Chu Nguyên cũng dọa cho bọn hắn phát sợ.
Trước đó, không ai ngờ tới tên Trương Tử Hác với nội tình nguyên khí cao tới 600 triệu kia lại bị Chu Nguyên xử lý dễ như giết gà như thế…
Nếu kẻ này mà dễ xử lý như thế, thì tên đã không hiện lên trên Liệp Sát Bảng Đơn rồi.
- Chu Nguyên, huynh thật là Thiên Dương cảnh sơ kỳ đấy à? -Y Thu Thủy không nhịn được hỏi.
Những người khác cũng nhìn lại, chờ mong câu trả lời.
Chu Nguyên cười cười, vẻ hờ hững trong mắt tan đi, nói:
- Chứ chẳng lẽ ta vừa đột phá liền nhảy thẳng lên tới trung kỳ hay sao?
Đám người Y Thu Thủy hai mặt nhìn nhau, cuối cùng đều cho rằng đây là vì trước khi lên Thiên Dương thì Chu Nguyên đã đột phá cực hạn của Thần Phủ cảnh, nên bây giờ mới được như vậy.
- Trước đó ta cũng đã nói rồi, ta sẽ không mang mọi người đi tìm cái chết đâu! -Chu Nguyên cười nói.
Đám người Y Thu Thủy vội vàng gật đầu. Trước đó, cả đám đều cho rằng Chu Nguyên dám tiếp nhiệm vụ săn giết mục tiêu ở cấp độ này là bởi vì Nguyên lão Si Tinh cho hắn bảo bối gì đó. Nhưng bây giờ xem ra, đây hoàn toàn là do thực lực bản thân hắn quá biến thái.
Tất cả mọi người đã đánh giá thấp vị đệ tử thân truyền này của Đại Tôn rồi!
- Nghe nói Triệu Mục Thần cũng đã đột phá lên Thiên Dương cảnh, hơn nữa còn ngưng tụ ra Lưu Ly Thiên Dương. Nhưng bây giờ xem ra, nếu hắn lại đụng phải huynh thì e rằng chẳng chống nổi một chiêu liền bại trận. -Mộc Liễu không khỏi cảm thán. Vị Vương giả Thần Phủ cảnh năm xưa nay đã bị Chu Nguyên bỏ lại phía sau rồi..
Chu Nguyên nghe vậy lắc đầu nói:
- Chớ có xem thường kẻ này!
Thực ra bản thân Chu Nguyên cũng khá kiêng kị tên Triệu Mục Thần này. Không phải là vì thiên phú của kẻ này mạnh bao nhiêu, mà là vì tâm tính của hắn cực kỳ bền dẻo. Dù rằng trên Đại hội Cửu Vực hắn bị Chu Nguyên đánh bại, đột phá cũng bị đánh gãy giữa chừng, nhưng tâm cảnh hắn lại không hề bị ảnh hưởng. Về sau vằ bế quan liền thuận lợi đột phá lên Thiên Dương. Từ đó cũng có thể thấy tính cách cực kỳ kiên định.
Hơn nữa loại khí vận có tên Thao chi khí vận kia của Triệu Mục Thần cũng cực kỳ quỷ dị, không chừng lúc nào đó sẽ đột nhiên quật khởi, tỏa sáng trong Thiên Dương cảnh này. Thế nên Chu Nguyên tự nhắc mình không được phép coi thường đối thủ thế này.
Nói không chừng trong tương lai giữa hai người còn phải đấu một trận nữa.
- Đủng rồi, chúng ta tịch thu được 15 hộp đựng Thụ Linh Tương từ chỗ đám người này, chắc hẳn là kết quả mà đám người này vơ vét khắp Thiên Hỏa Cổ Lâm mấy ngày qua. -Y Thu Thủy nói, bàn tay phất ra, chỉ thấy mười mấy cái hộp ngọc bay ra, lơ lửng trước mặt. Nắp hộp mở ra, chi thấy bên trong đựng đầy tương dịch màu đỏ rực, ẩn chứa trong tương dịch là từng ngọn lửa huyền diệu đang bốc cháy lên, một cảm giác nóng bức lan tràn ra.
Chu Nguyên nhìn về phía đám tương dịch này, cảm giác vầng Lưu Ly Thiên Dương trong Thần Phủ cũng trở nên nóng bỏng thêm một phần.
- Đây là đồ tốt đấy… -Ánh mắt Chu Nguyên lộ ra vẻ nóng bỏng. Đối với Thiên Dương cảnh thì vật này chính là bảo bối, nếu có có thể luyện hóa được trong lúc tu luyện thì không chỉ tốc độ tu luyện nhanh hơn, mà lượng Thuần Dương chi khí trong Thiên Dương cũng sẽ tăng lên.
Trước đây, toàn bộ Thụ Linh Tương của Thiên Hỏa Cổ Lâm đều bị quản lý nghiêm ngặt, giá cả cực cao. Nhưng bây giờ chiến tranh nổ ra, nơi đây trở thành chiến trường, không có người quản lý, thế là khiến cho không ít người được lợi.
- Phân cho mọi người mỗi người một hộp này. -Chu Nguyên cong ngón tay búng ra, mấy cái hộp ngọc bây về phía đám người Y Thu Thủy.
- Chúng ta cũng có à? -Đám người Mộc Liễu, Thương Tiểu Linh không khỏi vui mừng. Bởi vì dựa theo quy củ cưc thì đám Thần Phủ cảnh bọn họ là không có tư cách được chia chiến lợi phẩm, chỉ lấy được chút điểm chiến công là đã đủ hài lòng rồi.
Nhưng bọn họ cũng hiểu tính cách của Chu Nguyên, thế nên cũng không khách sao làm gì, cả đám đều vui mừng khôn xiết thu lấy hộp ngọc. Mặc dù lúc này bọn hắn còn chưa dùng tới Thụ Linh Tương, nhưng đợi sau khi đột phá lên Thiên Dương thì thứ này sẽ cực kỳ có ích.
Chu Nguyên vung tay áo lên, thu lại mấy hộp ngọc còn lại, sau đó chia ra hai người đem những tên tù binh mới bắt được về doanh địa.
- Mục tiêu thứ nhất đã bị giải quyết…. Đi thôi! Còn có hai cái nữa.
Chu Nguyên cười cười, nhìn thoáng qua bốn phía bừa bộn. Chẳng mấy chốc sẽ có người đến dò la nơi đây, thế nên đám bọn hắn cũng cần nhanh chóng chuyển đổi mục tiêu.
Nói xong, thân ảnh của Chu Nguyên cũng lướt đi.
Ở đằng sau, đám người Y Thu Thủy, Diệp Băng Lăng, Mộc Liễu, Hàn Uyên cũng tràn đầu vui vẻ, phấn khởi theo sau.
Khác biệt hoàn toàn với cảm xúc bất an tâm thần bất định lúc trước, bây giờ, cả đám đều phấn chấn tinh thần, không hề hoảng hốt.
Bởi vì bọn hắn đều phát hiện, “cái đùi” (1) Chu Nguyên này càng to hơn so với tưởng tượng!
(1) thành ngữ mạng TQ, thường ví việc nhờ vả vào ai đó mạnh mẽ tựa như đang ôm đùi người ta.