Sau ba ngày.
Ở nơi nào đó của Thiên Hỏa Cổ Lâm.
Đám người Y Thu Thủy, Diệp Băng Lăng đứng trên một cây đại thụ, trông chờ nhìn qua nơi xa. Chỉ thấy ở nơi đí, hai luồng nguyên khí cuồng bạo dâng lên tựa như lốc xoát, không ngừng va chạm vào nhau khiến cho mặt đất cây cỏ ở gần đó bị cuốn phăng.
Lực phá hoại cực kỳ kinh người.
Đó là chỗ mà Chu Nguyên đang chiến đấu với mục tiêu thứ hai – Tào Kiêu.
Để tìm được tên Tào Kiêu này, nhóm Chu Nguyên đã phải đi suốt ba ngày trong Thiên Hỏa Cổ Lâm, cuối cùng mới phát hiện ra tung tích của hắn.
Khác hoàn toàn so với lần đầu nơm nớp lo sợ. Lần này nhóm người Y Thu Thủy lại khá là nhẹ nhõm. Sau khi được chứng kiến chiến tích khủng bố một quyền đánh nổ Trương Tử Hác của Chu Nguyên, đám bọn họ đã hiểu rõ thực lực của Chu Nguyên là biến thái tới mức nào.
Tuy rằng lần này Tào Kiêu cũng không bị xử lý ngay chỉ với một chiêu, nhưng trong quá trình chiến đấu, có thể nhìn ra là Chu Nguyên đang chiếm giữ ưu thế tuyệt đối.
- Cái tên này… càng ngày càng đáng sợ… -Mộc Liễu vừa xem, vừa cảm thán.
Hàn Uyên ở bên cạnh cũng vô cùng đồng ý gật đầu. Mà điều làm cho hắn sợ nhất là tốc độ tiến bộ của Chu Nguyên. Nhớ ngày xưa khi Chu Nguyên mới tới bốn các, không ai thật sự để hắn vào trong mắt. Nhưng nào ai ngờ tới, kẻ từng bị mọi người coi thường này lại cũng chính là người dẫn dắt bốn các đi tới vị trí thứ nhất của Đại hội Cửu Vực.
Chỉ nói về điểm này thôi thì toàn bộ Thần Phủ cảnh của Thiên Uyên Vực đều vô cùng bội phục Chu Nguyên rồi.
- Chỉ sợ đám Thiên Dương cảnh của Thiên Uyên Vực cũng sẽ phải trải qua những cảm xúc mà chúng ta đã từng cảm nhận rồi đây. -Hàn Uyên rất có vẻ phấn khởi nói.
Mọi người đều hiểu bây giờ đám người Thiên Dương cảnh của Thiên Uyên Vực đều có thái độ không tốt với Chu Nguyên, đó là bởi vì lòng ghen ghét cùng chất vấn. Nhưng thật không may, bây giờ xem ra những lời chất vấn này sẽ trở thành những cái tát vang dội dán vào trên mặt của bọn hắn.
- Nếu Đại Tôn Thương Uyên đã lựa chọn Chu Nguyên làm đệ tử, thì cũng có nghĩa là bản thân huynh ấy có đủ tư cách cùng thiên phú để gánh vác chức danh ấy. -Y Thu Thủy nghiêm túc nói.
Lòng ghen ghét đã che mờ con mắt của đám cường giả Thiên Dương cảnh kia, khiến cho bọn hắn không nhìn thấy một nhiều điều. Chẳng lẽ bọn hắn chưa từng nghĩ tới, từ khi Thiên Uyên Vực sáng lập tới nay, thì đã có người nào có thể đoạt được vị trí đứng đầu trên Đại hội Cửu Vực hay chưa? Mặc dù bây giờ Chu Nguyên mới bước vào Thiên Dương cảnh, nên nếu gặp phải đám cường giả Thiên Dương có uy tín lâu năm thì sẽ hơi yếu thế một chút, nhưng chỉ cần cho hắn có đủ thời gian, thì chắc chắn đám Thiên Dương cảnh vẫn luôn kiêu căng của Thiên Uyên Vực kia ắt sẽ bị hắn bỏ lại đằng sau, đồng thời tụt lại theo không kịp.
Những người còn lại cũng gật đầu đồng ý, trên mặt lộ vẻ chờ mong ngày đó.
Oanh!
Khi bọn hắn nói chuyện, đột nhiên một đạo nguyên khí kinh người bộc phát ra từ trong chiến trường.
Vút!
Một bóng người văng ra, thân thể vang lên từng tiếng nổ, đập nện trên mặt đất mấy chục lần tựa như bóng da, mỗi lần va đập đều để lại trên mặt đất từng cái hố to.
Cuối cùng bóng người va vào trên một thân cây Thiên Hỏa Thụ, để lộ ra máu tươi đầy người, ngay cả lồng ngực cũng lún xuống, hơi thở mong manh, không phải là tên Tào Kiêu kia thì còn là ai.
Lúc này, nguyên khí toàn thân Tào Kiêu đều uể oải đi nhiều, trên khuôn mặt hiện rõ vẻ sợ hãi.
Hắn bị sức chiến đấu của Chu Nguyên dọa cho phát sợ.
Hắn không thể nào hiểu được vì sao Chu Nguyên lại có thể mạnh như vậy.
Vụt!
Thân ảnh Chu Nguyên xuất hiện trước mặt Tào Kiêu, ánh mắt hờ hững, cây bút đen trong tay dần nâng lên, ngòi bút sắc bén lóe lên hàn quang, khiến cho hư không rung động.
- Đừng, xin đừng giết ta! -Tào Kiêu sợ mất mật, vội vã cầu xin. Đứng trước mặt tử vong, tôn nghiêm cường giả Thiên Dương của hắn vỡ nát không còn.
Nhưng mà Chu Nguyên vẫn thờ ơ. Đây là chiến tranh, có lẽ những người phe mình chết trong tay Tào Kiêu cũng đã từng cầu xin tha thứ như vậy, nhưng hiển nhiên, Tào Kiêu cũng chưa từng tha cho một ai.
Ông!
Thế nên Chu Nguyên không hề do dự, Thiên Nguyên Bút trong tay phun trào sát khí, đâm mạnh về phía mi tâm Tào Kiêu.
Tào Kiêu sợ đến mức hồn phi phách tán, kêu lên the thé:
- Đừng giết ta! Ta biết một bí mật lớn!
Ngòi bút sắc bén dừng lại tại khoảng cách mi tâm Tào Kiêu chỉ nửa tấc, nhưng sát khí sắc bén đã cắt ra một cái lỗ máu nho nhỏ giữa trán Tào Kiêu. Nếu như ngòi bút lại tiến thêm một chút nữa thôi, thì tên Tào Kiêu này đã chết, thần hồn tan vỡ rồi.
- Ngươi chỉ có một cơ hội được nói. -Chu Nguyên lạnh lùng nói.
Nhìn ánh mắt lạnh lùng như băng kia của Chu Nguyên, Tào Kiêu nuốt nước miếng một cái, nói:
- Chúng ta đã tìm được Thiên Hỏa Thụ Vương của Thiên Hỏa Cổ Lâm, bây giờ đang dốc sức tinh luyện ra Thụ Vương Thần Tương. Một khi tinh luyện thành công, lại dùng kết giới Nguyên văn vận chuyển, thì có thể khiến cho thực lực của toàn bộ cường giả Thiên Dương cảnh của phe ta trong khu vực chiến tuyến này tăng lên nhanh chóng chỉ trong thời gian ngắn. Khi đó, liên quân sẽ dồn sức đánh tan chiến tuyến Xích Vân Châu.
Nghe được tin tức này, vẻ mặt vốn vô cảm của Chu Nguyên bắt đầu xuất hiện biến hóa, lộ ra một tia ngưng trọng.
Đám người Y Thu Thủy vừa mới đi tới gần, cũng nghe thấy tin tức này, thế là sắc mặt của cả đám đều biến đổi.
- Các ngươi lại có thể tìm thấy được Thiên Hỏa Thụ Vương? -Diệp Băng Lăng nói với vẻ khó có thể tin.
- Không thể nào, Thiên Hỏa Thụ Vương chính là bảo vật trân quý. Mà cả khu vực Thiên Hỏa Cổ Lâm này chính là sinh ra từ nó. Lúc trước ta cùng đại nhân Mộc Nghê đã từng tìm kiếm tung tích của nó ở đây, nhưng tiếc là không thể tìm thấy. Vậy các ngươi làm sao có thể làm được? -Mộc Liễu vội vàng nói.
Tào Kiêu nói:
- Làm sao mà ta biết được vì sao lại vậy. Ta chỉ biết đích thực là bên ta đã tìm được Thiên Hỏa Thụ Vương!
Đám người Y Thu Thủy đều hai mặt nhìn nhau, trong mắt ai nấy đều hiện lên vẻ lo lắng. Nếy như Tào Kiêu nói thật, vậy cũng có nghĩa là địch nhân đang ấp ủ một âm mưu to lớn. Một khi để bọn hắn thành công, thì toàn bộ Xích Vân Châu sẽ lâm vào nguy hiểm.
Thế là ánh mắt của đám người Y Thu Thủy đều nhìn về phía Chu Nguyên.
Ánh mắt Chu Nguyên trở nên nghiêm nghị, hắn nhìn Tào Kiêu, nói:
- Chắc hẳn ngươi phải biết chỗ của Thiên Hỏa Thụ Vương chứ?
Nếu đã khai ra, Tào Kiêu cũng không giấu diếm, dứt khoát trả lời:
- Ta không biết vị trí cụ thể, chỉ biết là chỗ của Thiên Hỏa Thụ Vương ở phía Tây Nam, cũng là khu vực sâu trong chiến tuyến của phe ta.
Chu Nguyên gật nhẹ đầu, Thiên Nguyên Bút lắc một cái, vẽ ra một cái Nguyên văn, lại liếc qua Tào Kiêu, nói:
- Ngươi biết nên làm gì rồi đấy!
Đây là một đạo Nguyên văn có tác dụng phong ấn thần hồn, chỉ cần tên Tào Kiêu này không phản kháng, tiếp nhận bị phong ấn, thì hắn có thể bị phong cấm trong một đoạn thời gian.
Tào Kiêu thấy thế, cắn răng một cái, gật đầu đồng ý. Nếu hắn không chấp nhận thì chỉ sợ chỉ còn con đường chết.
Chu Nguyên giơ ngòi bút lên, đạo Nguyên văn kia liền rơi vào trên mi tâm của Tào Kiêu, cuối cùng nhanh chóng hòa tan, tạm thời phong ấn thần hồn của hắn.
Thần hồn vừa bị phong ấn, hai mắt Tào Kiêu liền trắng dã, ngã ngồi sụp xuống.
Chu Nguyên nhìn về phía đám người Y Thu Thủy, nói:
- Mọi người cố gắng đem kẻ này đến chỗ trưởng lão Tần Liên với tốc độ nhanh nhất có thể, đồng thời thông báo tin tức tình báo này cho cô ấy.
Y Thu Thủy vội vàng nói:
- Thế còn huynh thì sao? Huynh dự định một mình xâm nhập vào nơi đó ư? Chắc chắn nơi có Thiên Hỏa Thụ Vương sẽ có quân đội trong coi, thậm chí còn có cao thủ Nguyên Anh cảnh tọa trấn! Huynh cần phải cẩn thận một chút, kẻ này nói ra tin tức này, có khi cũng là vì dụ huynh đi tới nơi đó chịu chết.
Chu Nguyên cười nói:
- Yên tâm đi, ta cũng không ngu mà muốn liều mạng với đám người kia. Ta sẽ lựa thời mà làm việc.
Đám người Y Thu Thủy hơi chần chờ một lát, cuối cùng vẫn gật gật đầu. Thực lực hôm nay của Chu Nguyên đã đủ để giúp hắn có thể tự vệ. Chỉ cần không lỗ mãng, thì sẽ không gặp phải nguy hiểm.
Chuyện này khẩn cấp, đám người Y Thu Thủy không dám chần chờ, vội vàng nắm lấy Tào Kiêu lao vút đi.
Chu Nguyên nhìn bọn họ đi xa, một lát sau mới chuyển ánh mắt nhìn về phía tây nam, ánh mắt lấp lóe.
- Thiên Hỏa Thụ Vương à…
Hắn cũng đã từng nghe nói về bảo vật vô giá này. Chỉ là ngay cả Nguyên lão Mộc Nghê cũng không thể tìm thấy thứ này, thế mà cường giả Pháp Vực của năm đại thế lực đỉnh tiêm lại có thể tìm được. Bọn hắn có năng lực cao thế cơ à?
Ánh mắt Chu Nguyên lộ ra vẻ trầm ngâm, thân ảnh chợt hóa thanh bóng ma, tan biến tại chỗ.