Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1109 - Chương 1108: Chiến Nguyên Anh

Chưa xác định
Chương 1108: Chiến Nguyên Anh

Chu Nguyên cứ thế đứng chết trân tại chỗ, mặt mũi lộ rõ vẻ kinh ngạc nhìn lấy hai tay mình. Lúc này, hắn có thể cảm nhận được một luồng nguyên khí mênh mông đang dâng trào trong cơ thể.

Độ mạnh mẽ của luồng nguyên khí này vượt xa so với nguyên khí tự thân của Chu Nguyên.

Hơn nữa loại nguyên khí này còn cực kỳ tinh khiết cùng ôn hòa, đúng như hắn dự đoán, cũng bởi vì quá mức ôn hòa nên tính công kích rất kém.

- Đây là… lực lượng của Thiên Hỏa Thụ Vương?

Chu Nguyên nhìn thoáng qua chùm sáng đang kết nối tại sau lưng, không nhịn được gãi đầu một cái. Hắn cũng không ngờ Thiên Hỏa Thụ Vương lại sử dụng chiêu này. Mà điều làm cho hắn kinh ngạc nhất chính là âm thanh vừa vang lên trong đầu hắn, rõ ràng đây là tiếng nói của Thiên Hỏa Thụ Vương. Như vậy là Thiên Hỏa Thụ Vương đã sinh ra một chút linh trí rồi.

Chỉ là linh trí còn quá non nớt mà thôi.

- Thú vị rồi đây…

Cảm nhận nguyên khí mênh mông trong cơ thể, con mắt Chu Nguyên không khỏi tỏa sáng, vốn định chạy trốn nay cũng từ bỏ.

Tuy rằng nguyên khí Thiên Hỏa Thụ Vương yếu kém về mặt công kích, nhưng thắng ở số lượng quá nhiều. Hơn nữa, đòn công kích phát ra bởi Thiên Hỏa Thụ Vương vốn không hề biết một chút Nguyên thuật nào, cùng với đòn công kích phát ra bởi Chu Nguyên, là hoàn toàn khác nhau…

Lực lượng mệnh mông trong cơ thể còn đang không ngừng tăng lên.

Oanh! Oanh!

Cũng vào lúc này, mười mấy tên cường giả Thiên Dương cũng lao tới từ bốn phương tám hướng, mang theo thế công mãnh liệt. Chỉ thấy nguyên khí thét gào, từng đòn tấn công hung hãn vô địch đổ ập xuống Chu Nguyên, khiến cho hư không nơi Chu Nguyên đang đứng móp mép đi.

Trước đó, khi phải đối diện với hàng tá đòn tấn công thế này thì Chu Nguyên chỉ có nước chạy trốn. Nhưug giờ đây, hắn lại bình tĩnh duỗi cánh tay ra, nâng lên.

Một luồng nguyên khí mênh mông tuôn ra, trực tiếp hóa thành một tấm khiên mộc màu xanh biếc trước mặt.

Trên mặt khiên phủ kín dây leo, đó là lực lượng đến từ Thiên Hỏa Thụ Vương.

Ầm! Ầm!

Từng luồng nguyên khí cuồng bạo đánh vào trên tấm khiên mộc, sau đó lại tựa như đá chìm đáy biển, chẳng thẻ làm cho tấm khiên mộc bị chầy xước mảy may, cùng lắm thì tạo nên một tiếng vang nhỏ, sau đó liền lặng lẽ tiêu tán…

Chu Nguyên đứng ở đằng sau, thân hình không hề động.

Phốc!

Sau khi chặn hết đòn tấn công, dây leo gai trên mặt khiên lại đột nhiên quang ra, xuyên qua hư không, quất vào trên người mười mấy tên cường giả Thiên Dương kia. Thế là cả đám lập tức bị quất ra từng vết máu đỏ sậm, không kịp kêu thảm đã bị đánh bay ra ngoài, đụng vào mặt đất.

Đám Thiên Dương cảnh vừa mới chạy tới thấy vậy, không khỏi giật mình không còn dám tiến lên nữa.

Tên cường giả Nguyên Anh kia thì tức đến tái cả mặt. Hắn biết lực lượng bây giờ của Chu Nguyên là đến từ Thiên Hỏa Thụ Vương, nhưng điều này mới là điều mà hắn cảm thấy bất ngờ nhất. Bởi vì Thiên Hỏa Thụ Vương vốn vô cùng trân quý lực lượng của mình. Còn nhớ khi bọn hắn bắt được nó, thì dẫu dùng bất cứ thủ đoạn gì cũng không thể khiến nó chủ động cung cấp nguyên khí, cuối cùng hết cách mới phải cưỡng ép rút ra lực lượng.

Nhưng bây giờ Thiên Hỏa Thụ Vương lại chủ động chia sẻ lực lượng cho Chu Nguyên.

- Hừ, chỉ là loại nguyên khí không có tính công kích này, thì dẫu có cho ngươi nhiều đến đâu thì đã làm sao?

Cường giả Nguyên Anh nắm chặt hai tay, đấm ra một quyền, chỉ nghe tiếng hổ gầm lại vang lên, nguyên khí cường hãn hóa thành bóng một con hổ khổng lộ, mang theo khí thế ngập trời trấn áp xuống đầu Chu Nguyên.

Chu Nguyên nhìn con Cự Hổ đang áp xuống kia, lần này không còn e ngại, ngược lại trong mắt còn hiện lên vẻ kích động. Sau khi nhận được sự trợ giúp đến từ Thiên Hỏa Thụ Vương, hắn đã không còn cảm thấy nguy hiểm khi phải đối mặt với đòn tấn công này.

Bàn tay hắn nắm một cái, Thiên Nguyên Bút đã xuất hiện trong tya.

Nguyên khí màu xanh biếc mênh mông tràn vào, chỉ thấy trên thân bút bắt đầu xuất hiện thanh văn, nguồn lực lượng cường đại khiến cho Thiên Nguyên Bút không khỏi ong ong rung động.

Nếu chỉ mượn nhờ lực lượng của Thiên Hỏa Thụ Vương thì Chu Nguyên không thể phát huy ra được ưu thế của Thiên Long Khí tự thân.

Bởi vì dẫu rằng không thể hùng hậu như nguyên khí của Thiên Hỏa Thụ Vương, nhưng Thiên Long Khí của Chu Nguyên lại bỏ xa nguyên khí của Thiên Hỏa Thụ Vương vô số lần về phương diện công kích…

Thế nhưng, dưới loại tình huống hiện tại, mặc dù tổn thất phương diện công kích, nhưng Chu Nguyên lại có cách dùng số lượng để đổi chất lượng.

- Vạn Kình!

Chu Nguyên cầm Thiên Nguyên Bút trong tay, vẽ vài đường lên hư không, chỉ thấy ngay sau đó, giữa thiên địa đột nhiên vang lên tiếng cổ kình kêu vang, ở những nơi mà ngòi bút Thiên Nguyên Bút lướt qua, hư không chỗ đó bị xé nứt, hàng trăm hàng hàng hư ảnh Cổ Kình lao ra, mang theo lực lượng nhưu hủy thiên diệt địa va chạm cùng với con Cự Hổ kia.

Oanh!

Cả hai va chạm, tạo nên từng đợt sóng xung kích cuồng bạo không gì sánh được lan tràn ra xung quanh, khiến cho những cường giả Thiên Dương ở chung quanh bị ảnh hưởng bị đánh bay ra, khuôn mặt ai nấy đều lộ vẻ sợ hãi.

Trong đầu mỗi người đều hiện lên suy nghĩ:

“Tên Chu Nguyên kia lại có thể ngăn cản công kích của Trình Quang đại nhân!”

Đầu bút trong tay Chu Nguyên hạ xuống, xóa đi làn sóng xung kích đang lao tới trước mặt, cười híp mắt nhìn về phía tên cường giả Nguyên Anh đang trầm cả mặt ở trên không, nói:

- Mặc dù lực công kích không mạnh, nhưng hẳn là cũng đủ để đối phí với kẻ chỉ có Nguyên Anh cảnh sơ kỳ như ngươi rồi!

Khuôn mặt tên Trình Quang kia run rẩy lên vì tức giận, suốt bao nhiêu năm rồi hắn còn chưa từng gặp qua tên Thiên Dương cảnh nho nhỏ nào dám đứng trước mặt chế nhạo mình.

- Nói năng khoác lác. Nếu người đã muốn chết, vậy lão phu giúp ngươi được như ý nguyện!

Trình Quang lạnh lùng nói, hai tay kết ấn, gầm nhẹ lên:

- Tiểu Thánh Thuật, Bạch Hổ Quyết!

Nguyên khí bàng bạc vô tận quét sạch mà ra, nguyên khí sáng chói ngưng luyện, tựa như sao băng, hội tụ lại trong hư không, hóa thành một con Bạch Hổ khổng lồ. Bạch Hổ giẫm hư không, lông tóc toàn tân bồng bềnh, đôi mắt hổ tỏa ra tinh quang vô tận, răng nanh sắc bén khiến cho hư không rung động.

Ngay khi con Bạch Hổ kia vừa xuất hiện, những tên cường giả Thiên Dương ở dưới đều không nhịn được run rẩy, bị áp chế dưới khí thế hung ác của nó.

Ánh mắt Chu Nguyên cũng ngưng lại. Cũng không phải là hắn chưa từng gặp qua Tiểu Thánh Thuật, còn nhớ lúc trước khi đấu với Triệu Mục Thần thì kẻ này đã tứng sử dụng rồi. Thế nhưng nếu đem so sánh khi đó với môn Tiểu Thánh Thuật được sử dụng bởi một vị cường giả Nguyên Anh thì đúng là một trời một vực.

Tưởng như con Bạch Hổ do Trình Quang ngưng tụ ra kia thật sự là một con hung thú kinh khủng chân chính, khí thế toàn thân ngưng luyện, không hề giống như là do nguyên khí biến thành.

Rống!

Bạch Hổ gầm lên, tiếng gào cuồn cuộn, mang theo uy thế kinh khủng có thể đánh nát thần hồn.

Nguyên khí xanh biếc bao phủ toàn thân Chu Nguyên, hóa thành từng đạo thanh văn nơi vi tâm.

Ầm!

Sóng âm lan tới, thân thể Chu Nguyên không khỏi chấn động, thanh văn nơi mi tâm lấp lóe, nhưng cuối cùng cũng bình ổn lại. Trong lòng Chu Nguyên không nhịn được thở phào một hơi. Tiếng hổ gầm kia cực kì đáng sợ, chuyên nhằm vào thần hồn. Cũng may lúc này có lực lượng của Thiên Hỏa Thụ Vương bảo vệ, bằng không với sức một mình hắn thì dù rằng giờ này tu vi thần hồn đã là Hóa cảnh trung kì thì cũng khó tránh khỏi bị trọng thương.

Những cường giả Nguyên Anh này quả là đáng sợ.

- Hừ

Tên Trình Quang kia nhìn thấy Chu Nguyên lại bình yên vô sự chống qua tiếng hổ gầm thì không khỏi hừ lạnh một tiếng, tâm niệm điều động, con Bạch Hổ kia liền lao ra, vồ về phía Chu Nguyên.

Nó vừa di động, ngay cả hư không cũng không chịu được vỡ nát như gương.

Sắc mặt Chu Nguyên vô cùng ngưng trọng, thân hình nhanh chóng lùi lại, hai tay nhanh chóng kết ấn.

Oanh!

Một tiếng sấm rền vang lên quanh quẩn.

- Lôi Ngục Thuật!

Chu Nguyên nhấc tay, giữa thiên địa lập tức xuất hiện vô số lôi đình, tia chớp chằng chịt, tạo thành một cái Lôi Ngục vô cùng to lớn.

Đây là một trong bảy Thiên Nguyên Thuật của Thương Huyền Thất Thuật – Lôi Ngục Thuật!

Trong lần bế quan này, Chu Nguyên cũng đã triệt để tu luyện thành Thương Huyền Thất Thuật. Chỉ là vẫn chưa có đầu mối nào để dung hợp cả bảy thuật này lại được.

Lôi Ngục thành hình, bao phủ Bạch Hổ, nhưng khi vô số lôi điện kia đánh vào trên thân thể Bạch Hổ lại chẳng thể tạo thành hiệu quả quá nhiều.

- Chỉ là một môn Thiên Nguyên thuật mà cũng dám mang ra đây à? -Trình Quang khinh miệt nói. Hắn dựa vào ba động tỏa ra của Lôi Ngục Thuật để kết luận đây không phải là một môn Tiểu Thánh Thuật.

Đối mặt với lời mỉa mai của Trình Quang, Chu Nguyên cũng không để ý, chỉ cười nhẹ một tiếng, nói:

- Ngươi vội làm gì?

Chỉ thấy tay phải đang kết ấn của Chu Nguyên đột nhiên dừng lại.

- Tiểu Thánh Thuật, Âm Dương Lôi Văn Giám!

Chu Nguyên đọc thầm trong lòng.

Oanh!

Trong nháy mắt ấy, chỉ thấy hư không vỡ vụn, một cột Hắc Bạch Thần Lôi xuất hiện, quấn quanh tựa như một con Hắc Bạch Lôi Long. Lôi Long mang theo uy thế kinh thiên động địa đáp xuống, khiến cho hư không vỡ vụn.

Hắc Bạch Lôi Long xông vào Lôi Ngục, hấp thu vô số lôi đình trong đây. Trong hoàn cảnh khắp nơi đều là lôi điện này, uy năng của Hắc Bạch Lôi Long lại được tăng cường.

Giờ khắc này, rốt cuộc sắc mặt Trình Quang cũng không nhịn được biến đổi. Hắn hiểu, Chu Nguyên thi triển Lôi Ngục Thuật cũng không phải là vì muốn dùng nó để đối kháng, mà là dùng để tạo ra hoàn cảnh thuận lợi nhất cho đạo Tiểu Thánh Thuật sau đó.

Trong Lôi Ngục, uy lực của Âm Dương Lôi Văn Giám lại được tăng cường!

Tên tiểu tử này quả là xảo trá!

Ầm ầm!

Không đợi Trình Quang phản ứng, Hắc Bạch Lôi Long đã mang theo từng dòng lôi đình cuồng bạo, ầm vang va chạm cùng với Bạch Hổ.

Bình Luận (0)
Comment