Ầm ầm!
Tiếng sấm cuồng bạo không gì sánh được vang rền, nổ tung trong lòng đất, sóng xung kích tàn phá bừa bãi, khiến cho toàn bộ đáy tháp đều rung chuyển.
Ánh mắt của đám cường giả Thiên Dương cảnh đều tập trung vào nơi Hắc Bạch Lôi Long cùng Bạch Hổ va chạm. Chỉ thấy ở nơi đó, lôi quang đang tàn phá bốn xung quanh, hai luồng lực lượng kinh khủng đang đụng mạnh vào nhau, ăn mòn lẫn nhau…
Hai bên lực lượng vốn cân xứng, nhưng lúc này lôi đình đang lóe lên trong Lôi Ngục lại làm cho uy năng của Hắc Bạch Lôi Long tăng lên. Thế là, sau khi giằng co mấy chục giây, Hắc Bạch Lôi Long bỗng gầm lên một tiếng:
- Rống!
Một chùm hắc bạch lôi quang phun ra, trực tiếp bao trùm lên thân thể khổng lồ của Bạch Hổ.
Bạch Hổ bị trúng chiêu, gầm lên một tiếng thê thảm, sau đó thân thể không chịu nổi lôi quang bá đạo bị chấn vỡ vụn.
- Cái gì?!
Bạch Hổ vỡ nát, Trình Quang cũng biến sắc, nghẹn ngào kêu lên.
Ầm ầm!
Nhưng hắn còn chưa kịp có động tác khác, Hắc Bạch Lôi Long, sau khi đã đánh tan Bạch Hổ, liền xuyên thủng hư không, mang theo lôi minh cuồng bạo đâm mạnh vào trên người hắn.
Oanh!
Thân thể Trình Quang bay ngược về sau. Tuy rằng Hắc Bạch Lôi Long đã suy yếu rất nhiều sau khi chiến đấu với Bạch Hổ, nhưng vẫn đủ sức khiến cho toàn thân Trình Quang cháy đen khắp người, quần áo rách nát, cực kỳ chật vật.
- Đáng chết!
Trình Quang nổi trận lôi đình, hắn không ngờ sẽ có một ngày mà mình lại bị một tên Thiên Dương cảnh nho nhỏ đánh cho chật vật thế này.
- Ta phải giết ngươi!
Hắn gầm lên, quay đầu tìm kiếm thân ảnh Chu Nguyên, nhưng lại sững sờ, bởi vì lại chẳng thấy Chu Nguyên đâu cả,
Hắn vội vàng nhìn bốn xung quanh, sau đó con ngươi không khỏi co rụt lại. Chỉ thấy lúc này Chu Nguyên đã đang đứng trên bệ đá nơi mà hắn có nhiệm vụ trấn thủ, còn đang cười híp mắt nhìn về phía hắn.
Chu Nguyên thấy Trình Quang nhìn về phía mình, bàn tay nắm Thiên Nguyên Bút nhẹ nhàng nâng lên, nguyên khí mênh mông tràn vào cán bút, trên thân bút hiện lên một tầng thanh văn sáng chói, cuối cùng bao trùm đầu lông bút.
- Dừng tay lại! -Trình Quang vội vàng gầm lên. Một khi Chu Nguyên phá hủy bệ đá trung tâm, Thiên Hỏa Thụ Vương sẽ thoát khốn. Đến lúc đó thù cục diện thế nào thì khó mà nói được.
Xoẹt!
Chu Nguyên không thèm để ý tới Trình Quang gầm thét, Thiên Nguyên Bút trong tay đâm mạnh xuống, cắm vào trong bệ đá. Chỉ thấy quanh văn xanh biếc lan tràn, bao phủ toàn bộ bệ đá.
Ầm!
Sau một khắc, một tiếng vỡ nát nhỏ xíu vang lên. Chỉ thấy bệ đá nơi Chu Nguyên đang đứng sụp đổ xuống, hóa thành bột phấn tiêu tán.
Trình Quang tức giận tột đỉnh, lao mình phóng về phía Chu Nguyên, khí thế cực kì hung hãn.
Chu Nguyên cũng không để ý tới hắn, mà nhìn về phía trung tâm kết giới. Sau khi bệ đá trung tâm bị phá vỡ, từng cây xiềng xích ở đó đều bị vỡ nát, mà sợi khí tức Thánh Hỏa cũng không còn được duy trì nguyên khí, dần dần ảm đạm.
Trong chùm sáng ở trung tâm, một bóng cây đột nhiên chập chờn, hung hăng đập vào biên kết giới.
Ầm! Ầm! Ầm!
Từng tiếng đập mạnh vang lên, hư không lan tràn ra từng vết rạn, cuối cùng ầm vang một tiếng, vỡ nát.
Trong nháy mắt đó, một cơn sóng nguyên khí không cách nào hình dung bộc phát ra, tựa như một cơn lũ thủy triều lướt qua, khiến cho toàn bộ lòng đất bị lật úp.
- Đáng chết!
Trình Quang vốn đang lao tới cũng bị dòng lũ nguyên khí chặn lại đẩy lùi, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt lấp lóe.
Hắn biết Thiên Hỏa Thụ Vương thật thoát khốn rồi. Bây giờ chuyện quan trọng nhất là phát tín hiệu cho người bên ngoài tới trợ giúp. Bằng không nếu để Thiên Hỏa Thụ Vương chạy trốn thì nguy rồi!
- Cuối cùng cũng thoát rồi…
Chu Nguyên thấy cảnh này, mặt lộ vẻ mừng rỡ.
Chỉ thấy hư không trước mặt hắn dập dờn, một chùm sáng lướt đi, rơi vào trên vai của hắn.
Chu Nguyên kinh ngạc nhìn nơi bả vai mình. Chỉ thấy ở nơi đó có một gốc cây nhỏ, toàn thân xanh biếc, tỏa ra khí tức linh hoạt kỳ ảo làm cho người ta thoải mái.
Nếu nhìn kỹ có thể thấy trong thân cây nhỏ này còn có một ngọn lửa nào đó đang bập bùng, cực kỳ thần dị.
- Đây chính là Thiên Hỏa Thụ Vương sao?
Chu Nguyên không khỏi ngạc nhiên. Cây nhỏ màu phỉ thúy này lại là Thiên Hỏa Thụ Vương đại danh đỉnh đỉnh đấy sao?
Nhánh cây trên bờ vai lắc lư, dường như khom người, cảm ơn sự giúp đỡ của Chu Nguyên.
- Bây giờ cảm ơn thì còn sớm lắm. Chúng ta còn đang ở trong vòng vây của kẻ địch đấy! -Chu Nguyên cười nói.
Thiên Hỏa Thụ Vương lan tràn rễ cây, bám chặt vào trên bả vai Chu Nguyên. Sau dó, Chu Nguyên cảm nhận được một luồng nguyên khí mệnh mông tràn vào từ trên bả vai, lan ra khắp toàn thân…
Luồng nguyên khí cường đại tới mức khiến cho thân thể Chu Nguyên khó có thể chịu đừng, bắt đầu nứt ra từng vết rạn.
Nhưng rất nhanh thìn những vết rạn này sẽ được nguyên khí vốn tràn đầy khí tức sinh mệnh của Thiên Hỏa Thụ Vương chữa trị.
- Phù!
Chu Nguyên cảm nhận lực lượng trong cơ thể đang không ngừng tăng lên, cảm giác này quả là khiến người ta say mê. Cũng may trong lòng hắn vẫn còn duy trì thanh tỉnh, hắn hiểu, lực lượng này không hề thuộc về mình. Nếu như để bản thân trầm mê trong đó thì nguy rồi.
Chu Nguyên hiểu ý của Thiên Hỏa Thụ Vương, nó muốn cho Chu Nguyên mượn lực lượng của mình, để dẫn nó trốn đi.
- Hợp tác vui vẻ.
Chu Nguyên cười khẽ một tiếng, hiếm khi được cung cấp nguyên khí miễn phí. Nếu đã vậy, thì cũng nên thử cảm giác ở Thiên Dương cảnh mà đánh Nguyên Anh tơi bời xem nó thế nào.
Chân tay hắn giẫm một cái, thân hình phóng lên tận trời, dưới trân vang lên tiếng nổ mạnh.
- Mau bắt giữ Thụ Vương lại!
Sắc mặt Trình Quang dữ tợn, phá không mà tới, bàn tay nắm một cái, chỉ thấy một thanh đao dài xuất hiện trong tay hắn. Trên đao có khắc hình ảnh một con hổ cực kỳ uy mãnh. Trường đao vung vẩy, tiếng hổ gầm đinh tai nhức óc vang lên.
Đối mặt với Trình Quang chặn đường, Chu Nguyên lại cười nhẹ.
- Cút!
Thiên Nguyên Bút trong tay quét ngang, nguyên khí mênh mông như ngân hà, trực tiếp va chạm cùng cây cự đao kia.
Ầm!
Hư không sụp đổ, sóng xung kích tàn phá bừa bãi. Sắc mặt Trình Quang kịch biến, không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi, thân hình chật vật bắn ngược lại phía sau, ầm ầm va vào trong lòng đất, bị vùi lấp trong khói bụi.
Đám cường giả Thiên Dương của năm đại thế lực đỉnh tiêm sợ tê cả da đầu. Đây chính là cường giả Nguyên Anh đấy! Thế mà lại bị Chu Nguyên đánh vào trong lòng đất!
Ngay cả cường giả Nguyên Anh cũng không ngăn được, bọn hắn nào còn có lá gan đi lên chịu chết, thế là nhao nhao chạy tứ tán.
Chu Nguyên thét dài một tiếng, chỉ thấy toàn thân sảng khoái. Sau một khắc, hắn hấm chân một cái, hư không vỡ vụn, thân ảnh đá hóa thành một chùm sáng bay thẳng lên.
Ầm ầm!
Những nơi mà thân ảnh hắn đi qua, dòng lũ nguyên khí kinh khủng tràn ra tàn phá, khiến cho từng từng từng tầng Tinh Tháp sụp đổ.
Vút!
Cuối cùng, toàn bộ Tinh Tháp sụp đổ xuống, thân ảnh xuyên qua đỉnh tháp Chu Nguyên lao ra!