Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1111 - Chương 1110: Rung Động Toàn Trường.

Chưa xác định
Chương 1110: Rung động toàn trường.

Sâu trong Thiên Hỏa cổ lâm.

Dải chiến tuyến khổng lồ như giăng khắp đất trời, từng luồng nguyên khí cuồng bạo không ngừng va chạm, nổ tung, mang theo từng cơn mưa máu.

Đoạn chiến trường này đã trở thành một cái cối xay thịt, nuốt sống không biết bao nhiêu người của hai bên.

Hai phe đều đã giết đỏ cả mắt rồi!

Ban đầu, tại chiến tuyến Xích Vân châu, Thiên Uyên Vực vốn là bên có ưu thế hơn, nhưng lần này, toàn bộ cục diện lại đang dần nghiêng về phía liên minh năm đại thế lực đỉnh tiêm…

Mà nguyên nhân tạo nên sự bất thường này chính là bởi tòa Tinh Tháp đang liên tục phun ra từng chum sáng thần bí, nằm sâu trong đại bản doanh của liên minh năm đại thế lực đỉnh tiêm kia.

Những chum sáng này mang tới cho quân đội liên minh từng dòng nguyên khí cuồn cuộn không ngừng, đồng thời cũng gia tang tốc độ hồi phục vết thương của bọn hắn.

Được sự trợ giúp lớn như vậy, quân đội liên minh năm đại thế lực đỉnh tiêm tựa như hổ them cánh, dần dần chiếm giữ ưu thế, đẩy lùi chiến tuyến Xích Vân châu về phía sau…

Keng!

GIữa không trung, mái tóc dài của Tần Liên bồng bềnh trong gió, tựa như là một đóa hoa lửa, khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập sự sắc bén, Xích Phương Trường Đao trong tay đột nhiên trảm xuống.

Lưỡi đao lướt qua, máu tươi bắn tung tóe, một cánh tay bay lên.

Đó là cánh tay của Kế Hổ.

Nhưng cũng lúc này, hai huynh đệ Vương gia cũng dung mũi kiếm tựa như rắn độc của mình xuyên thủng phần bụng Tần Liên, nguyên khí hai bên va chạm, cả ba đều chật vật bắn ngược lại sau.

- Phù phù.

Trên mặt Kế Hổ tràn đầy mồ hôi lạnh, khuôn mặt tái nhợt, nhưng hắn lại lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Liên, tại chỗ cụt tay máu tươi nhanh chóng ngừng lại, thậm chí bắt đầu có mầm thịt nhúc nhích, tự động chữa trị.

- Tần Liên, hôm nay ngươi phải chết ở chỗ này! -Kế Hổ cười gằn nói.

Khuôn mặt Tần Liên tràn đầy lạnh lùng, nguyên khí toàn than bốc lên hừng hực như ngọn lửa, không them để ý tới vết thương ở bụng, chỉ hờ hững nói:

- Yên tâm đi, nếu ta chết thật, thì trước đó cũng phải kéo theo các ngươi chết cùng đã!

Vương Hải Uyên cười trầm trầm, nói:

- Tần Liên, chỉ sợ là ngươi không còn cơ hội nữa rồi. Lần này các ngươi ắt thua!

- Ngươi không thấy à? Người bên các ngươi đã bắt đầu tan tác rồi!

Khóe mắt Tần Liên liếc qua chiến trường, mặc dù trên mặt vẫn bình tĩnh, nhưng trong long lại không khỏi trầm xuống, bởi vì chiến tuyến Thiên Uyên Vực đúng là bắt đầu có dấu hiệu tan tác.

Vương Hải Uyên mỉm cười, tiếp tục công tâm:

- Không chỉ là các ngươi, chỉ sợ ngay cả những tên cường giả Nguyên Anh cảnh kia của các ngươi cũng sắp không chịu nổi nữa rồi. Thế nên, lần này các ngươi còn định thắng thế nào?

Tần Liên ngẩng đầu nhìn về phía trên, nơi càng cao càng xa hơn. Ở nơi đó, nguyên khí ngập trời đang vần vũ, dư âm khủng bố vượt xa so với bên dưới.

Lúc này, trưởng lão Y Diêm đang đánh nhau hừng hực khí thế với tên Từ Mâu kia. Với thực lực mạnh mẽ của mình, ông ấy cũng không hề yếu kém trước tên Từ Mâu vốn đang có được sự trợ giúp của chùm sáng thần bí kia. Thế nhưng những cường giả Nguyên Anh khác lại đang dần rơi vào thế hạ phong.

Một khi các cường giả Nguyên Anh thua trận, thì cũng đồng nghĩa với việc thế thua của Thiên Uyên Vực đã là không thể ngăn cản.

Vương Hải Uyên cười nói:

- Tần Liên, thừa dịp bây giờ cục diện còn chưa tan tác hoàn toàn, ngươi còn không mau trốn đi thôi? Chẳng lẽ ở lại để chờ chết hay sao?

Vương Hải Uyên cũng không phải là có ý tốt. Rõ rang Tần Liên là một trong những người đứng đầu của đại quân, nếu lúc này nàng sinh lòng muốn trốn, thì ắt đại quân sẽ bị ảnh hưởng, tan tác càng nhanh.

Tần Liên lạnh lùng đứng đó, bàn tay chậm rãi nắm chặt, Xích Tước Trường Đao trong tay lại ngâm vang, lưới đao nâng lên chỉ hướng ba người, nàng thản nhiên nói:

- Nếu là lúc bình thường, Tần Liên ta giết ba người các ngươi dễ dàng như giết chó. Mặc kệ hôm nay các ngươi dùng thủ đoạn gì, ta cũng nhất định phải chém đầu ba ngươi!

Ba người Vương Hải Uyên nghe vậy, sắc mặt cũng âm trầm lại.

- Vậy cứ chờ xem xem kẻ nào chết trước đi!

Ba người cũng là kẻ hung ác, nguyên khí trong cơ thể bộc phát, lại chuẩn bị trùng sát lần nữa.

Tuy nhiên, ngay khi bốn người lại sắp sửa hỗn chiến, thì ba người Vương Hải Uyên lại chợt biến sắc mặt, bởi vì bọn hắn phát hiện chùm sáng thần bí sau lưng lại đột nhiên tối nhạt đi, lực lượng dần yếu bớt.

Dòng nguyên khí bàng bạc tràn vào trong cơ thể kia cũng bị cắt giảm trong nháy mắt.

- Xảy ra chuyện gì vậy?!

Ba người quá sợ hãi, đều nhìn về phía sau lưng, mà khi bọn hắn trông thấy chùm sáng thần bí kia đang nhanh chóng ảm đạm đi thì tỏng mắt đều không khỏi hiện lên vẻ kinh hoàng.

Tần Liên cũng phát hiện tình huồng bất thường, trong lúc nhất thời cũng không khỏi ngẩn người, không ngờ tới tại thời khắc mấu chốt thế này mà chùm sáng thần bí của kẻ địch lại mất hiệu lực!

Nàng vội vàng nhìn quanh tất cả chiến trường, quả nhiên phát hiện chùm sáng sau lưng tất cả quân đội liên minh cũng đang dần trở nên ảm đạm.

Chiến trường vốn đang đánh nhau điên cuồng, cũng bởi vì biến cố đột nhiên này mà trở nên yên tĩnh trong mấy giây. Hai bên đều biểu lộ ra vẻ mặt khác nhau.

Phía bên Thiên Uyên Vực đương nhiên là vô cùng vui mừng, mà quân đội liên mình, vốn đang chiếm thượng phong, nay mất đi chỗ dựa lại trở nên luống cuống không biết làm sao.

- Ha ha, Từ Mâu, xem ra ông trời cũng không muốn giúp các ngươi!

Trên hư không, một tiếng cười to vang rền, quanh quẩn như sấm sét. Đối mặt với biến hóa thế này, ngay cả ngươi vốn bình tĩnh như trưởng lão Y Diêm cũng không nhịn được thất thố.

Mà tên Từ Mâu kia thì mặt già lúc đen lúc trắng. Hắn biết mình nhất định phải bình tĩnh, ổn định tình hình, liền nghiêm khắc quát lên:

- Tất cả không cần kinh hoảng, chỉ là quá trình truyền dẫn bị chấn động tạm ngừng mà thôi, chúng ta đã chiếm lấy ưu thế rồi, tất cả mọi người tiến công toàn lực, đánh tan Thiên Uyên Vực!

Tiếng quát của hắn vang vọng khắp chiến trường, chui vào trong tai mỗi người.

Nghe thấy tiếng kêu của Từ Mâu, quân liên mình vốn bắt đầu kinh hoảng cũng dần ổn định lại.

Nhưng mà, còn chưa đợi đến lúc tâm tình bọn hắn triệt để bình phục, thì bọn hắn lại vô cùng kinh hãi khi nhìn thấy chùm sáng thần bí sau lưng chẳng những không dần khôi phục, mà lại ngày càng nhạt dần, cuối cùng tựa như ngọn nến tàn, tắt hẳn…

Trong khoảng khắc khi chùm sáng hoàn toàn biến mất, tất cả mọi người đều cảm nhận được dòng nguyên khí bàng bạc đang tràn ngập trong cơ thể kia cũng biến mất theo…

Đối mặt với tình huống này, ngay cả tên Từ Mâu kia cũng không khỏi chấn kinh, nghẹn ngào lẩm bẩm:

- Tại sao lại thế này?!

- Chết tiệt, lũ ngu xuẩn kia làm ăn thế nào vậy?!

Sắc mặt Từ Mâu tái nhợt nhìn về phía đại doanh, ở nơi đó, TInh Tháp sáng chói vẫn đứng sừng sững như cũ, nhưng trực giác nói cho Từ Mâu, trong TInh Tháp đã xảy ra biến cố gì đó.

Lúc này, trưởng lão Y Diêm cũng không vội tiến công, bởi vì biến hóa đột ngột này khiến cho ông nghi ngờ đây là cái bẫy của kẻ địch. Chứ chẳng lẽ vận may của bên mình tốt đến vậy? Tại lúc nguy hiểm nhất nguyên khí truyền dẫn của đối phương lại mất kiểm soát?!

Thế là, bởi vì cả hai bên đều còn mang nghi ngờ, thế nên chiến trường vốn đang chém giết thê thảm nay lại trở nên bình tĩnh một cách quỷ dị.

Tần Liên đứng giữa hư không, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tòa Tinh Tháp sáng chói sâu trong đại doanh kia, ánh mắt lấp lóe

Vút!

Một bóng hình xinh đẹp xuất hiện bên cạnh nàng, chính là Mộc U Lan. Lúc này, trông cô ấy có chút chật vật, hiển nhiên lúc trước cũng từng trải qua một trận chiến khó khăn.

- Xảy ra chuyện gì vậy? -Nàng hỏi Tần Liên.

Trong lòng Tần Liên cũng đang tràn đầy nghi hoặc, nàng lắc đầu, nói:

- Không biết… nguyên khí truyền dẫn của kẻ địch đột nhiên mất đi hiệu lực, khôn biết là thật hay giả… Ta đang xem thế cục, nếu xác định là thật, vậy toàn diện tiến công.

Mộc U Lan thở ra một hơi, nói:

- Hy vọng là thật mất đi hiệu lực, bằng không…

Tần Liên cũng trầm mặc lại. Nàng biết, nếu như đây là giả, vậy chỉ e chiến tuyến Xích Vân châu của Thiên Uyên Vực sẽ tan tác hoàn toàn.

Đông!

Mà ngay tại lúc này, Tần Liên bỗng cảm giác mặt đất đột ngột rung nhẹ.

Đầu nguồn của chấn động dường như là ở sâu trong đại doanh kia.

Đông! Đông!

Âm thanh chấn động ngày càng vang dội, càng ngày càng gấp rút…

Thế là, vô số ánh mắt đều không hẹn mà cùng nhìn về phía đầu nguồn của chấn động kia, cuối cùng, dừng lại tại tên tòa Tinh Tháp nằm sâu trong đại doanh kia…

Chấn động… truyền tới từ bên đó…

Oanh!

Cũng tại lúc này, giữa vô số ánh mắt của bao người, Tinh Tháp bỗng nhiên rung động dữ dội, cuối cùng ầm vang một tiếng, sụp đổ dưới ánh mắt kinh sợ tột cùng của các cường giả cùng quân đội bên phía liên minh năm đại thế lực đỉnh tiêm…

Toàn bộ thiên địa đều trở nên im ắng.

Chỉ còn có âm thanh sụp đổ của Tinh Tháp.

Giờ phút này, không chỉ có đám người Từ Mâu kinh hãi muốn chết, mà ngay cả mấy người trưởng lão Y Diêm, Tần Liên cũng không khỏi khiếp sợ hít một hơi lạnh. Xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng lẽ là cường giả Pháp Vực bên mình ra tay rồi?!

Vút!

Cũng chính vào lúc này, dưới vô số ánh mắt kinh ngạc, kinh sợ kia, đỉnh chóp tòa Tinh Tháp bỗng nổ tung, một bóng người theo đó phóng lên tận trời, tựa như đại bàng.

Thân ảnh kia ngửa mặt lên trời thét dài, nguyên khí bàng bạc mênh mông quét sạch mà ra, trực tiếp cuốn bay một mảnh doanh địa.

Tất cả mọi người trong thiên địa đều không khỏi nhìn chằm chằm vào bóng người kia.

Quang mang nguyên khí quanh thân bóng người kia dần dần nhạt đi, để lộ ra bóng người ở bên trong.

Khi nhìn rõ bóng người ấy, đại quân bên Thiên Uyên Vực dần trừng lớn đôi mắt, miệng há ra, tựa nhu gặp quỷ.

Trên hư không, trưởng lão Y Diêm cũng lộ vẻ chấn kinh.

Tần Liên cũng không khỏi sửng sốt.

Mộc U Lan ở bên cạnh cũng không nhịn được dụi dụi con mắt. Nàng trầm mặc một lát, sau đó quay người nói với Tần Liên:

- Làm sao ta cảm thấy bóng người kia khá quen… tựa như là… Chu Nguyên?!!!

- Chu Nguyên?!!

(Mấy chương trước có lỗi, gia gia của Y Thu Thủy là Y Diêm, không phải là Y Thiên Cơ)

Bình Luận (0)
Comment