Khi ngọn lửa màu trắng nhạt, lại mang theo khí tức thần thánh, mênh mông kia xuất hiện, thì rất nhiều cường giả Pháp Vực đang quan sát trận chiến nơi đây đều không khỏi chấn động trong lòng.
Hiển nhiên, chiêu này của Long Cổ lão ma nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.
Đó là một ngọn Thánh Hỏa chân chính!
Đối mặt với lực lượng như vậy, ngay cả các cường giả Pháp Vực cũng sẽ sợ hãi.
Đám người tông chủ Huyền Côn, trưởng lão Mộc Nghê cũng phát hiện biến cố, đồng loạt bốc lên khí tức phẫn nộ. Cơn phẫn nộ này cũng không phải là vì Long Cổ lão ma, mà là vì kẻ vẫn đứng sau mọi chuyện này.
Bởi vì chỉ có Thánh Giả chân chính mới có thể ngưng luyện ra được ngọn Thánh Hỏa như thế này, đồng thời phong ấn vào trong ngọn đèn kia.
Trong toàn bộ Hỗn Nguyên Thiên, số lượng Thánh Giả chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Mà đến tột cùng là ai đứng trong bóng tối duy trì đám người Long Cổ lão ma thì chẳng cần nghĩ cũng biết. Chắc chắn là Vạn Tổ Đại Tôn của Vạn Tổ Vực!
Mặc dù hắn chưa từng tự thân ra tay, nhưng lại đang dùng mọi thủ đoạn để đối phó với Thiên Uyên Vực.
Dẫu biết hết thảy, nhưng đám người tông chủ Huyền Côn lại chẳng thể làm gì. Đối mặt với những mưu đồ của Thánh Giả, bọn họ có thể bị động chống lại. Còn việc muốn công khai nói đạo lý với đối phương? Đó chỉ là chuyện viển vông mà thôi.
Nếu không phải tình thế Hỗn Nguyên Thiên phức tạp, Vạn Tổ Vực cũng không phải là bá chủ, thì chỉ sợ tên Vạn Tổ Đại Tôn kia đã sớm ra tay san bằng Thiên Uyên Vực rồi, đâu còn phải phiền phức phát đám chó trông nhà Tam Sơn Minh, Xích Vân kiếm phái này nhảy ra đấu tay đôi với Thiên Uyên Vực nữa…
- Hy vọng Si Tinh có thể duy trì được…
Lúc này, đám người tông chủ Huyền Côn cũng đang phải đối phó với cường giả Pháp Vực của liên minh năm đại thế lực đỉnh tiêm, thế nên cũng không thể rảnh tay giúp đỡ, chỉ có thể thầm than một tiếng.
- Người sau lưng các ngươi đúng là chẳng còn cần đến mặt mũi nữa rồi…
Trong Pháp Vực màu đen, giữa thanh phong, âm thanh lạnh lẽo của Si Tinh truyền ra. Nàng cũng không hề tỏ ra sợ hãi, mặc dù trực diện với vị Đại Tôn kia.
- Được làm vua thua làm giặc. Có trách, thì trách Đại Tôn Thương Uyên mất tích nhiều năm như vậy, khiến cho Thiên Uyên Vực các người không có chỗ dựa đi! – Long Cổ lão ma cười âm trầm.
Hừng hực!
Đang khi nói chuyện, hắc viêm cuồn cuộn đã mang theo ngọn lửa màu trắng nhạt kia lao tới, Thanh Thần Phong vốn liên miên mạnh mẽ, nay vừa chạm với ngọn lửa kia đã hóa thành hư vô, tựa như bốc hơi.
Nguồn lực lượng kia áp đảo trên cả Pháp Vực, mênh mông cường đại.
Phong Thần đứng giữa đầy trời thanh phong, trong ánh mắt của Phong Thần chi linh, có thể mơ hồ thấy được thân ảnh Si Tinh. Nàng nhìn chăm chú đóa Thánh Hỏa kia, trầm mặc một lúc, sau đó mới cười mỉa mai một tiếng:
- Long Cổ lão ma, thực sự tưởng rằng bản thân cầm một đóa Thánh Hỏa là đã có đủ tư cách giễu võ giương oai trước mặt ta rồi đấy à?
- Cứ việc mạnh miệng đi! -Sâu trong Pháp Vực màu đen, ánh mắt Long Cổ lão ma hiện lên vẻ âm trầm. Trong nháy mắt tiếp theo, hắc viêm cuồn cuộn gào thét lao lên với tốc độ càng nhanh. Hăc viêm che khuất bầu trời, lấy uy thế che phủ, trùm về phía Phong Thần chi linh. Chỉ cần có thể phá hủy Pháp Vực chi linh này, Si Tinh ắt sẽ thất bại.
Hình bóng Phong Thần to lớn hơi cong lên khóe miệng, mang theo ý châm chọc cùng khinh miệt.
Trong nháy mắt tiếp theo, hình bóng Phong Thần đột nhiên khép lại hai tay.
Thanh Thần Phong vốn đang gào thét xung quanh cũng đột nhiên an tĩnh lại, hóa thành từng làn gió nhu hòa, quấn quanh trong hư không.
Phong Thần chi linh ngẩng đầu, chỉ thấy một chùm thanh quang sáng lên dọc theo cổ của nó, cuối cùng bay ra khỏi miệng, lơ lửng trước mắt.
Khi điểm thanh quang kia xuất hiện, tưởng như hết thảy âm thanh trong Pháp Vực đều dừng dại.
Mà Thanh Thần Phong bao quanh Phong Thần chi linh cũng phát ra âm thanh trầm thấp ô minh, tựa như có một cảm xúc thần phục truyền tới.
Ở sâu trong Pháp Vực, Long Cổ lão ma cũng kinh nghi bất định. Với thực lực của hắn, thế mà lại chẳng thể nhìn thấu một điểm thanh quang kia. Nhưng bằng vào cảm giác nhạy cảm của một cường giả Pháp Vực, giờ khắc này, hắn thật sự cảm thấy một loại cảm xúc bất an mãnh liệt đang dâng lên trong lòng.
- Đó là cái gì vậy?!
Phong Thần chi linh giơ bàn tay lên, điểm thanh quanh kia rơi vào đầu ngón tay. Trong chớp mắt tiếp theo, nó đột nhiên cong ngón tay búng ra.
Ông!
Giữa thiên địa đột nhiên nổi lên cuồng phong. Vô biên vô tận Thanh Thần Phong đột nhiên hàng lâm xuống, mà điểm thanh quang kia cũng lướt không mà ra. Lúc này thanh quanh cũng dần dần thu lại, để lộ ra hình dáng thật sự trước tầm mắt của rất nhiều cường giả Pháp Vực.
Chỉ thấy giấu trong thanh quang là một viên thanh châu, lớn chừng trái nhãn
Thanh châu mượt mà óng ánh, trên bề mặt lưu chuyển khí tức huyền diệu, mà bên trong thanh châu lại như ẩn chứa thanh phong của cả một phương thế giới, vô cùng thần dị.
- Cái đó là…?!
Mà khi rất nhiều cường giả Pháp Vực nhìn thấy thanh châu này, cảm thủ cảm xúc thần diệu kia, thì chỉ quan một lúc ngây ngẩn, đã đột nhiên đồng loạt kêu lên sợ hãi:
- Pháp Vực chi bảo?!
Chỉ có những người ở cấp độ cao như bọn họ mới có thể nhìn ra, viên thanh châu kia chính là một đạo Pháp Vực chi bảo. Chẳng lẽ Si Tinh đã ngưng tụ ra Pháp Vực chi bảo rồi ư?! Điều này chẳng phải là nói cảnh giới của nàng đã tiến tới Pháp Vực đệ tam trọng rồi ư?!
Nếu thế thật thì thật là ẩn tàng quá sâu!
- Cái gì? Không thể nào!
Tại sâu trong Pháp Vực, Long Cổ lão ma cũng lộ sắc mặt kinh hãi, kêu to lên.
Trong toàn bộ Hỗn Nguyên Thiên, chỉ có số ít người đếm trên đầu ngón tay là có thể ngưng luyện ra Pháp Vực chi bảo. Thế nào mà Si Tinh lại có thể đạt tới một bước này?!
Ông!
Đối mặt với sự kinh hãi của Long Cổ lão ma, Si Tinh chỉ hững hờ, khi viên thanh châu kia phá không bay ra, thì âm thanh lạnh lẽo của nàng cũng vang lên:
- Long Cổ lão ma, ngươi, sẽ có vinh dự trở thành tế phẩm đầu tiên của Thanh Thần Châu của ta!
Vút!
Thanh châu lướt gió mà lên, thanh phong ngưng tụ ở xung quanh, theo thời gian trôi qua ngưng tụ thành một chiếc phong toa màu xanh. Phong toa lướt qua, ngay cả Pháp Vực màu đen cũng bắt đầu xuất hiện vết nứt.
Không gì không phá.
Không có gì không thể phá.
Thanh châu biến thành phong toa, chỉ trong nháy mắt đã va chạm với đám Thánh Hỏa do hắc viêm đẩy tới kia.
Trong nháy mắt ấy, không hề có âm thanh kinh thiên động địa nào vang lên, nhưng lại có từng đợt ăn mòn nguyên khí kinh khủng đang phát sinh.
Hai luồng lực lượng đáng sợ đang ăn mòn lẫn nhau cả ngàn vạn lần.
Ngay cả Pháp Vực của Long Cổ cũng bắt đầu không chịu được, xuất hiện dấu hiệu nứt vỡ.
Sau khi sinh ra Pháp Vực chi bảo, Si Tinh đã không còn cần kiêng kị đám Thánh Hỏa kia nữa. Dù sao, đây cũng không phải là ngọn Thánh Hỏa do chân chính Thánh Giả khống chế…
Đinh!
Quá trinh ăn mòn kia kéo dài mười mấy hơi thở, tới một thời khắc nào đó, đột nhiên có một âm thanh rất nhỏ vang lên.
Ngay sau đó, rất nhiều cường giả Pháp Vực vô cùng kinh sợ khi nhìn thấy, trên ngọn Thánh Hỏa kia bắt đầu lan tràn ra từng vết rạn.
Vết nứt càng ngày càng lớn, cuối cùng trực tiếp vỡ vụn, dần hóa thành hư vô.
Đám Thánh Hỏa kia bị đánh nát!
Sâu trong Pháp Vực, đồng tử Long Cổ lão ma co rụt lại.
Đánh vỡ Thánh Hỏa, Phong Thần Châu biến thành phong toa tiếp tục lướt đi, chỗ nào đi qua, chỗ đó hăc viêm liên miên sụp đổ, tan rã nhanh chóng.
Vút!
Chỉ trong nháy mắt, phong toa đã xé rách hắc viêm, sau đó… xuyên thủng thân thể cao lơn của con Thập Dực Ma Long kia.
Rống!
Thập Dực Ma Long gầm lên một tiếng thê lương, sau đó trực tiếp hóa thành hắc quang, vỡ than thành từng mảnh.
- Phốc phốc…
Pháp Vực chi tinh tán đi, khiến cho Long Cổ lão ma bị cắn trả, phun ra một ngụm máu tưới. Hắn kinh sợ không gì sánh được. Kèm theo đó là cảm giác sợ hãi, vì hắn cảm thấy viên Phong Thần Châu kia quá mức sắc bén, thậm chí có thế xuyên thủng cả vạn vật.
Pháp Vực chi bảo quả nhiên mạnh mẽ1
Hắn biết, hắn đã triệt để thất bại trong trận đấu pháp này rồi.
Trong lòng Long Cổ lão ma bắt đầu sinh ra ý định lùi bước.
Chỉ là, khi vô biên hắc vụ đang dâng lên quanh người hắn, thì hư không trước mặt lại đột nhiên vỡ nát, một chùm thanh quanh bắn mạnh mà tới, cuối cùng trực tiếp xuyên qua mi tâm của hắn, thoát ra từ phía sau đầu…