Vút!
Trong nháy mắt khi điểm thanh quang kia xuyên thủng mi tâm Long Cổ lão ma, thì thế giới Pháp Vực này tưởng như đình trệ trong chớp mắt.
Mà những cường giả Pháp Vực vẫn đang chú ý tới trận chiến này cũng không khỏi kinh hô ra tiếng. Sự cường thế cùng lăng lệ của Si Tinh nằm ngoài dự đoán của bọn hắn.
Đương nhiên, càng làm cho mọi người ngoài ý muốn, chính là Pháp Vực chi bảo mà Si Tinh ngưng luyện thành kia… Ngưng luyện ra được bảo vật này, cũng đồng nghĩa với việc Si Tinh đã bắt đầu tiến vào hàng ngũ Pháp Vực cảnh đỉnh tiêm. Trong quá khứ, tại Thiên Uyên Vực, cũng chỉ có người có tư lịch thâm hậu như tông chủ Huyền Côn mới đạt tới cấp độ như vậy.
Từ việc Si Tinh có thể lấy tư thế là người đến sau, lại vượt qua trước ba vị Nguyên lão, ngưng tụ ra Pháp Vực chi bảo, cũng đủ nhìn ra thiên phú của nàng vô cùng trác tuyệt, cũng lần nữa chứng tỏ sự sáng suốt khi năm xưa Đại Tôn Thương Uyên thu nàng làm đệ tử thân truyền.
Trong Pháp Vực màu đen, thân thể Long Cổ lão ma dần dần hóa thành bột phấn màu đen phiêu tán đi. Nhưng cũng cùng lúc đó, một chùm hắc quang phóng ra từ trong đám bột phấn, vừa xuất hiện ra đánh vỡ hư không trốn đi, cực kì chật vật.
Pháp Vực màu đen cũng phá nát như pha lê, vô số vết rạn lan tràn, cuối cùng ầm vang sụp đổ.
Hiển nhiên, Long Cổ lão ma vẫn chưa hoàn toàn bị giết. Dẫu sao để chém giết được một vị cường giả Pháp Vực cảnh cũng không phải là chuyện dễ dàng. Dù cho Si Tinh đã có được Pháp Vực chi bảo, thì cũng chưa đủ sức để làm được việc này.
Đương nhiên, sau lần chiến bại này, Long Cổ lão ma cũng chịu tổn thất thảm trọng, không những chân thân vỡ nát, Pháp Vực phá toái, về sau muốn khôi phục sẽ cần thời gian không hề ngắn. Thậm chí, sau lần này, tương lai của hắn gần như đã đóng lại, cả đời đều khó có thể bước vào cánh cửa Pháp Vực đệ tam trọng nữa.
Đây quả là một cái giá cực kì thảm trọng.
Mà Si Tinh, sau lần ra tay này, lại dựng lên uy nghiêm của mình.
KHi Long Cổ lão ma trọng thương chạy trốn, thì các cường giả Pháp Vực hai bên đang giao đấu cũng tạm dừng lại.
- Khá lắm, Nguyên lão Si Tinh… không ngờ cô ta ẩn giấu sâu như vậy! -Trong hư không, Hồng Cửu Viện của Xích Vân kiếm phái nói.
Sở dĩ lần này Long Cổ lão mà trọng thương, cũng là bởi vì không thể ngờ được Si Tinh đã bước vào Pháp Vực đệ tam trọng. Bằng không, nếu đã có chuẩn bị, thì dù đấu không lại, nhưng hắn cũng sẽ không liều mạng cùng đối phương, thậm chí dù chiến bại thì cũng không phải chịu tổn thất thảm trọng như vậy.
Các cường giả Pháp Vực khác của liên minh năm đại thế lực đỉnh tiêm cũng không lên tiếng, nhưng lại tăng mạnh đề phòng.
Hư không chập trùng, năm bóng người hiện ra, chính là năm vị Nguyên lão Si Tinh, Huyền Côn, Mộc Nghê, Biên Xương, Bạch Dạ.
Ở hư không cách đó không xa, cũng có từng bóng người nổi lên, chính là các cường giả bên liên minh như Hồng Cửu Viện, sơn chủ Quy Nguyên.
Lúc này hiện thân nơi đây cũng không phải là chân thân của bọn hắn, mà chỉ là nguyên khí hóa thân mà thôi.
Mái tóc màu đỏ thắm của Si Tinh nhẹ nhàng tung bay, đôi mắt hẹp dài tràn ngập sắc bén. Nàng nhìn chằm chằm đám người đối diện, nói:
- Nếu các ngươi vẫn còn ngu xuẩn mất khôn, thì Long Cổ lão ma chính là vết xe đổ.
Lão già râu tóc bạc trắng, toàn thân tỏa ra tiên khí phiêu miểu – sơn chủ Quy Nguyên – cười ha ha, nói:
- Khẩu khí của Si Tinh Nguyên lão lớn thật đấy. Tuy rằng ngươi đã ngưng luyện ra được Pháp Vực chi bảo, nhưng nếu muốn dựa vào đó để diệt chúng ta thì chỉ sợ là còn chưa đủ.
Si Tinh nhấc nhẹ bàn tay, một điểm thanh quang hiển hiện, biến thành một viên thanh châu đang xoay tròn. Nàng cười nhạt nói:
- Lão già Quy Nguyên, nếu ngươi đã không tin, vậy không ngại thử một chút?
Đôi mắt sơn chủ Quy Nguyên nhìn lướt qua viên thanh châu đang xoay trong trong tay Si Tinh kia, sâu trong đồng tử hiện lên vẻ kiêng kị cùng đề phòng.
Tông chủ Huyền Côn thản nhiên nói:
- Đừng có ở chỗ này lắm lời. Nếu đã không có chiến ý, vậy mang theo người lăn ra khỏi Xích Vân châu đi!
Bây giờ bên liên minh đã mất một vị cường giả Pháp Vực, những người còn lại cũng mất tâm tư chiến đấu. Phía chiến trường bên dưới, quân đội Thiên Uyên Vực cũng bắt đầu phản công, quân đội liên minh năm đại thế lực đỉnh tiêm đã bắt đầu tan tác.
Hiển nhiên sau trận chiến này, bên Thiên Uyên Vực đại thắng.
Sắc mặt đám người Hồng Cửu Viện lộ rõ vẻ khó coi, ánh mắt lướt qua chiến trường phía dưới, cuối cùng dừng lại tại trên một thân ảnh trẻ tuổi. Đó là Chu Nguyên… cũng là kẻ cầm đầu khiến cho kế hoạch ngày hôm nay của bọn hắn phá sản.
Thật sự là đáng tiếc!
Tầm mắt bọn hắn chạm nhau, có thể thấy rõ vẻ tức giận trong mắt nhau.
- Phù…
Nhưng đến cuối cùng, Hồng Cửu Viện vẫn thở dài một hơi, bình phục lại tức giận trong lòng, nhạt tiếng nói:
- Thôi được, liên minh năm đại thế lực đỉnh tiêm chúng ta từ bỏ chiến tuyến Xích Vân châu này là được Nhưng các ngươi cũng đừng vội đắc ý, trận chiến này vẫn chưa kết thúc đâu.
- Muốn đánh cứ đánh, Thiên Uyên Vực ta phụng bồi tới cùng. -Si Tinh cười lạnh nói.
Hồng Cửu Viện cười khẽ một tiếng, ánh mắt hiện lên vẻ mỉa mai cùng quỷ dị.
- Nguyên lão Si Tinh, các ngươi đắc ý không được bao lâu đâu…
- Các ngươi ắt thua trận chiến này, không thể nghi ngờ!
Ánh mắt Si Tinh trở nên lạnh lẽo:
- Nói nhảm quá nhiều!
Nàng cong ngón tay búng ra, mênh mong thanh phong quét ra, xoáy về phía đám người Hồng Cửu Viện, cuối cùng xóa tan thân thể bọn hắn thành từng mảnh.
Nhưng dẫu thân thể bị vỡ tan, nhưng tiếng cười lạnh trào phúng của đám người Hồng Cửu Viện vẫn quanh quẩn trong hư không.
Đám người Si Tinh, Huyền Côn thấy Pháp Vực của kẻ địch đã tán đi, cũng liếc mắt nhìn nhau.
Nguyên lão Mộc Nghê cau lại lông mày, nói:
- Tên Hồng Cửu Viện này nói lời đó… là có ý gì?
Chỉ là nói mạnh miệng thôi sao?
Những người khác cũng cau mày lắc đầu. Mặc dù thế công của liên minh năm đại thế lực đỉnh tiêm rất hung mãnh, nhưng trên tổng thể thì cũng chỉ đánh được ngang ngửa với Thiên Uyên Vực mà thôi. Bọn hắn còn chưa đủ sức tấn công vào phòng tuyến nội bộ của Thiên Uyên Vực. Chưa nói tới việc lần này bọn hắn lại có một trên cường giả Pháp Vực bị trọng thương, theo lý mà nói thì hẳn là cần phải yên tĩnh một đoạn thời gian mới đúng.
Tông chủ Huyền Côn khoát tay áo, nói:
- Mặc kệ thế nào, chúng ta cẩn thận đề phòng là được.
Si Tinh cũng gật nhẹ đầu, sau đó ánh mắt chuyển về phía chiến trường. Sau một khắc, âm thanh của nàng vang dội trong thiên địa.
- Cường giả Pháp Vực của liên minh năm đại thế lực đỉnh tiêm đã bại lui. Toàn quân Thiên Uyên Vực nghe lệnh, đẩy mạnh tiến công, giết lùi kẻ địch!
Âm thanh này rơi vào trong tai đại quân Thiên Uyên Vực tựa như tiên âm, toàn quân bộc phát ra tiếng hoan hô đinh tai nhức óc, sĩ khí tăng vọt.
Trái lại, phía bên liên quân thì thất kinh, ngay cả cường giả Pháp Vực đều đã bại lui, vậy bọn hắn còn lưu ở nơi này thì chỉ có con đường chết.
Thế là chiến ý diệt hết!
Thậm chí ngay cả mấy cường giả Nguyên Anh cũng than thầm một tiếng, không chút do dự quay đầu chạy trốn.
Bọn hắn vừa chạy, đại quân liên minh lại sụp đổ càng nhanh. Chỉ thấy vô số thân ảnh quay đầu trốn chết, số lượng lên tới hàng ngàn hàng vạn, cực kì tráng lệ.
Chu Nguyên đứng giữa không trung trên đại doanh liên minh, nhìn cục diện tan tác của liên quân, thở phào một hơi. Cuối cùng cũng lật ngược lại một ván, đặc biệt còn ép một tên cường giả Pháp Vực của đối phương gánh chịu cái giá thảm trọng.
Sau lần thất bại này, chắc hẳn liên minh năm đại thế lực đỉnh tiêm sẽ phải trở nên biêt điều hơn trong khoảng thời gian tới đây.
Nghĩ thầm trong lòng, Chu Nguyên quay đầu nhìn xem gốc gây Thiên Hỏa Thụ Vương trên vai.
Thiên Hỏa Thụ Vương cũng cảm ứng được nguy cơ đã rút đi. Nó quơ quơ nhánh cây đối với Chu Nguyên, tựa như muốn biểu đạt cảm ơn.
Sau đó đột nhiên duỗi ra một nhánh cây đâm về phía mi tâm hắn.
Chu Nguyên thấy thế không khỏi sững sờ. Nhưng bởi vì không hề cảm nhận được địch ý, nên chỉ hơi do dự, liền để mặc cho nhánh cây kia đâm vào mi tâm mình.
Oanh!
Trong chốc lát đụng chạm, trong đầu hắn đột nhiên vang lên tiếng nổ trầm thấp. Ngay sau đó, hắn chỉ cảm thấy thiên địa xung quanh xoay tròn…
Chiến trường dần mờ đi, tiếng chém giết huyên náo dần đi xa.
Chu Nguyên phát hiện núi non sông ngòi cũng bắt đầu biến hóa, nhưng hình dáng tổng thể thì vẫn nhưu cũ. Điểm khác biệt duy nhất là, lúc này dãy núi Xích Vân châu cũng chưa từng bị mảnh rừng xích hồng kia chiếm cứ…
Thì ra đây là một mảnh vỡ ký ức.
Chu Nguyên hơi nghi hoặc một chút, cũng không hiểu vì sao Thiên Hỏa Thụ Vương lại cho hắn xem đoạn ký ức này.
Trong lúc nghi hoặc, hắn đột nhiên cảm thấy hình ảnh có biến hóa, chỉ thấy hư không dập dờn, một bóng người bước ra từ hư không…
Thân ảnh kia mang theo khí tức vô tận. Rõ ràng xuất hiện chỉ là một đoạn hình ảnh, nhưng lại vẫn khiến cho Chu Nguyên cảm thấy run rẩy khó có thể hình dung.
Chu Nguyên nhìn chằm chằm vào thân ảnh kia, sau đó không khỏi trợn tròn con mắt.
Bởi vì hắn phát hiện, đạo thân ảnh kia lại là…
Sư phụ Thương Uyên!