- Sư phụ…
Chu Nguyên khiếp sợ nhìn thân ảnh kia, đây hẳn là ký ức của Thiên Hỏa Thụ Vương, nhưng hắn không ngờ rằng lại có thể thấy được Thương Uyên thông qua những mảnh ký ức này.
Đã xảy ra chuyện gì rồi ư?!
Trước đây Thiên Hỏa Thụ Vương đã từng gặp sư phụ?
Trong lòng hiện lên đây nỗi nghi hoặc, ánh mắt Chu Nguyên thì lại nhìn chăm chú lên thân ảnh Thương Uyên.
Thương Uyên, trong trí nhớ của Thiên Hỏa Thụ Vương, vẫn là hình dáng râu tóc bạc trắng như vậy, nhưng so với Thương Uyên mà Chu Nguyên gặp được bây giờ thì Thương Uyên hồi đó càng thêm cường thế. KHi ông hiện thân nơi đây, thì cả thiên địa đều run rẩy oanh minh, tựa như thể hiện sự kính sợ với Thánh Giả.
Thương Uyên đứng trên hư không, cúi đầu quét mắt nhìn dãy núi liên miên phía dưới, cuối cùng gật nhẹ đầu.
Ngay sau đó, bàn tay ông vừa nhấc, chỉ thấy giữa lòng bàn tay xuất hiện một gốc cây mầm, mầm cây xanh biếc, trên đó ẩn ẩn có hỏa diễm đang bốc lên.
- Phù.
Thương Uyên há mồm, phun ra một đoàn nguyên khí lên mầm cây xanh biếc. Đoàn nguyên khí kia tựa như tinh không, bên trong có vô số bụi sao đang lóe lên. Rõ ràng chỉ là một đoàn nguyên khí nho nhỏ, nhưng lại tựa như chứa cả thế giới trong đó.
Đoàn nguyên khí tựa như tinh không kia bao trùm lấy mầm cây xanh biếc.
Chợt bàn tay Thương Uyên úp xuống, mầm cây xanh biếc kia bắt đầu hàng xuống từ trên trời, cuối cùng rơi vào trên dãy núi ở phía dưới.
Ầm ầm!
Mầm cây vừa tiếp xúc với đại địa, đã trực tiếp dung nhập mặt đất. Ngay sau đó, dãy núi bắt đầu chấn động, Chu Nguyên vô cùng khiếp sợ khi nhìn thấy từng cây đại thụ màu xích hồng đội đất lao ra. Một mảnh rừng Thiên Hỏa Thụ nhìn không thấy cuối trải dài ngút tầm mắt, sinh trưởng với tốc độ kinh người.
Chỉ qua mấy phút đồng hồ ngắn ngủi, dãy núi đã biến thành rừng rậm xích hồng, hơn nữa rừng rậm còn đang không ngừng lan tràn về nơi xa.
Đây chính là hình thức ban đầu của Thiên Hỏa cổ lâm.
- Không ngờ Thiên Hỏa Thụ Vương lại là mầm cây do sư phụ gieo xuống năm xưa?! -Chu Nguyên ngạc nhiên, lẩm bẩm nói.
Sau khi Thương Uyên gieo xuống Thiên Hỏa Thụ Vương, ông vẫn chưa dừng lại, chỉ thấy bàn tay nâng lên, lại có hai chùm sáng dâng lên từ trong tay, một chùm màu xanh, một chùm màu bạc.
Thương Uyên lại làm giống như lúc trước, phun ra hai đoàn nguyên khí bao bọc lấy hai chùm sáng, sau đó cong ngón tay búng ra, hai chùm sáng liền phá không mà đi, bây về phương hướng xa xôi.
Làm xong tất cả, Thương Uyên nhắm mắt chờ đợi. Qua không biết bao lâu, ông bỗng khép lại hai tay, sau đó lại chậm rãi mở ra.
Ầm ầm!
Trong chớp nhoáng này, toàn bộ thiên địa đều run rẩy. Chu Nguyên có thể cảm nhận được, một tòa không gian đang dần hình thành giữa hai tay Thương Uyên.
Đó là không gian do Thương Uyên mở ra.
Không gian phóng to, thân thể Thương Uyên cũng dần dâng lên không trung.
Mà tòa không gian mà ông mở ra kia cũng bắt đầu dâng lên, cuối cùng dung hợp vào vùng thiên địa này.
Vẫn chưa kết thúc. Chỉ thấy ngón tay Thương Uyên chỉ vào không trung, Thiên Hỏa cổ lâm phía dưới ầm vang chấn động, có cột sáng xanh biếc phóng lên tận trời…
Cột sáng kia xông thẳng lên trời, xen lẫn trong hư không, cuối cùng hợp thành một tòa quang đồ to lớn màu xanh biếc.
Ngay sau đó, ở hai bên khác của mảnh thiên địa này, cũng có hai cột sáng phóng lên tận trời, một cột màu xanh, một cột màu bạc… Bọn chúng tạo thành hai đạo quang đồ to lớn trên không trung, xoay tròn chầm chậm, thần bí khó lường.
Ba đạo quang đồ xuất hiện trong thiên địa, sau một khắc, bọn chúng đột nhiên bắn ra từng chùm sáng, xuyên thẳng hư không, cuối cùng kết nối với nhau.
Thương Uyên nhìn quang trận mới hình thành, cười nhạt một tiếng, sau đó hai tay nhấc lên.
Rầm rầm rầm!
Chu Nguyên vô cùng rung động khi nhìn thấy giữa thiên địa rộng lớn này, có từng cột sáng to lớn phóng lên tận trời, tụ hợp vào trong quang trận do ba đạo quang đồ tạo nên.
Một một cột sáng đều vô cùng sáng chói và mênh mông. Nguyên khí ẩn chứa trong mỗi cột sáng đều nhiều tới mức khiến cho Chu Nguyên phải sợ hãi.
Đứng trước những cột sáng này, Chu Nguyên nhỏ bé tựa như con kiến.
“Sư phụ Thương Uyên làm ra những thứ này là để làm gì?”
Trong ánh mắt rung động của Chu Nguyên, mấy trăm cột nguyên khí kinh khủng kia tiến vào trong quang trận, sau đó được quang trận dẫn dắt cùng rèn luyện, hóa thành từng dòng lũ nguyên khí, tràn vào trong tòa không gian mà trước đó Thương Uyên mở ra kia.
Thế là, mảnh không gian mới mở vốn không có sinh cơ kia, nay lại lập tức tràn ngập linh khí, chẳng khác động thiên phúc địa.
Cho dù chỉ nhìn xem hình ảnh trong ký ức Thiên Hỏa Thụ Vương, nhưng Chu Nguyên vẫn có thể cảm nhận được nguyên khí trong tòa không gian kia tràn đầy, mênh mông đến mức nào…
Sau đó, Thương Uyên lại sử dụng thủ đoạn phi phàm, lạc ấn ba đạo quang đồ vào trên lối vào không gian. Cuối cùng, ba động giữa thiên địa dần dần tan đi, tòa không gian kia cũng dung nhập thiên địa, biến mất không thấy gì nữa.
Đầu nguồn của ba đạo quang đồ cũng dần yên tĩnh, ẩn lại vào thiên địa.
Chu Nguyên trầm mặc nhìn qua cảnh tượng này. Sau một lúc lâu, hắn thở sâu một hơi, rốt cuộc biết sư phụ Thương Uyên đang làm gì…
Nếu như hắn không đoán sau, thì tòa không gian được ông mở ra kia, nay chính là khu vực trung tâm cảu Thiên Uyên Vực – Thiên Uyên Động Thiên!
Bản thân Thiên Uyên Động Thiên cũng không tự sinh ra nguyên khí. Mà theo sư tỷ Si Tinh nói thì 900 châu Thiên Uyên Vực là đầu nguồn cung cấp nguyên khí cho Thiên Uyên Động Thiên.
Nhưng hiển nhiên nàng cũng không biết đó chỉ là bề ngoài… Mà yếu tố quan trọng nhất làm cho Thiên Uyên Động Thiên trở thành thánh địa tu hành trong lòng vô số người là vì ba đạo quang đồ tạo thành quang trận thần bí kia…
Nhờ vào dòng nguyên khí được dẫn dắt cùng rèn luyện bởi quang trận kia, Thiên Uyên Động Thiên mới có thể có danh tiếng như ngày hôm nay.
Chu Nguyên tấm tắc lấy làm kỳ lạ. Nếu như hắn không đoán sai thì đầu nguồn của ba đạo quang đồ kia chính là Thiên Hỏa Thụ Vương cùng với hai kỳ vật thiên địa được giấu kín trong Thiên Uyên Vực này…
Đây mới là bí mật lớn nhất của Thiên Uyên Vực.
Có lẽ ngay cả các Nguyên lão như Si Tinh, tông chủ Huyền Côn cũng không biết điều này. Bằng không, bọn hắn cũng sẽ không rõ ràng về sự tồn tại thật sự của Thiên Hỏa Thụ Vương…
Nhưng vì sao liên minh năm đại thế lực đỉnh tiêm lại có thể chắc chắn Thiên Hỏa Thụ Vương tồn tại, lại còn bắt được nó nữa đây?
Chu Nguyên hơi ngẩn người, trong nháy mắt tiếp theo, hắn dường như hiểu ra điều gì, thế là chỉ cảm thấy một luồng hơi lạnh chạy dọc từ lòng bàn chân tới thẳng đỉnh đầu.
Chỉ sợ mục đích thực sự của bọn họ là Thiên Uyên Động Thiên!
Làm sao mà bọn hắn lại biết bí mật mà ngay cả những Nguyên lão như Si Tinh đều không biết?
Chỉ sợ những cường giả Pháp Vực như Hồng Cửu Viện còn chưa có bản lãnh này…
Vậy… Vạn Tổ Đại Tôn!
Trong lòng Chu Nguyên dâng lên khí lạnh. Có lẽ người khác không biết thủ đoạn của Thương Uyên. Nhưng vị tồn tại có thể coi là đứng đầu nhất trong thiên địa kia lại chưa hẳn không nhìn thấu.
Ông ta… muốn săn bắt ba đạo kỳ vật, phá trận đồ, sau đó phá hủy Thiên Uyên Động Thiên từ căn nguyên!
Mưu đồ thật ác độc!
Hủy diệt Thiên Uyên Động Thiên, còn đáng sợ hơn việc công chiếm được mấy trăm châu của Thiên Uyên Vực!
Trong chớp nhoáng này, Chu Nguyên tê cả da đầu. Vì bức sư phụ Thương Uyên phải ra mặt, có thể nói vị VTDT kia đã không từ thủ đoạn nào… ngay cả tuyệt hậu kế cũng không ngần ngại sử dụng nữa rồi…