Hình ảnh kí ức đến đây liền dừng.
Tiếng chém giết khắp chiến trường lại truyền vào trong tai, Chu Nguyên đầu đầy mồ hôi lạnh, mở mắt ra.
Hắn thở hổn hển mấy cái, sắc mặt hơi tái nhợt, mưu đồ hung ác của Vạn Tổ Đại Tôn khiến cho hắn cực kì kinh hãi.
- Cảm ơn! -Chu Nguyên quay đầu, nhỏ giọng nói với Thiên Hỏa Thụ Vương trên bờ vai.
May mà có Thiên Hỏa Thụ Vương truyền cho hắn thông tin trọng yếu này. Bằng không, chỉ sợ mãi đến khi bọn hắn làm hỏng Thiên Uyên Động Thiên thì bọn họ cũng còn không biết nguyên nhân ở nơi nào.
Chu Nguyên nhìn thoáng qua chiến trường đã bừa bộn vô cùng, cũng không để ý tới những công việc kết thúc kia, mà không chút do dự bóp nát viên ngọc bài mà Si Tinh cho hắn trước đây.
Ngọc bài vỡ nát, hư không trước mặt Chu Nguyên chập trùng, hai bóng hình xinh đẹp hiển lộ ra, chính là Si Tinh cùng Nguyên lão Mộc Nghê.
- Chu Nguyên, lần này là đệ lập công đầu! -Si Tinh vừa nhìn thấy Chu Nguyên, liền tặng cho hắn một nụ cười khen ngợi. Nếu như không nhờ Chu Nguyên dũng cảm lẻn vào trại địch, trổm a Thiên Hỏa Thụ Vương, thì kết quả của cuộc chiến này thế nào thì đúng là khó mà nói trước được. Ít nhất nàng cũng không có cơ hội đánh trọng thương Long Cổ lão ma.
Nguyên lão Mộc Nghê thì mang theo vẻ tò mò nhìn gốc cây nhỏ sáng long lanh trên bờ vai Chu Nguyên, nói:
- Thì ra đây chính là Thiên Hỏa Thụ Vương? Ẩn chứa lực lượng thật khổng lồ!
Với cảm giác của nàng, đương nhiên có thể cảm nhận được lượng nguyên khí tinh khiết trong Thiên Hỏa Thụ Vương là khổng lồ tới mức nào. Hơn nữa loại nguyên khí này còn tràn đầy khí tức sinh mệnh. Nhưng cũng bởi vì tính chất sinh mệnh quá mức đặc thù, mới dẫn tới thiếu đi tính công kích.
Chu Nguyên không đáp lại hai người, mà sắc mặt lộ vẻ ngưng trọng, nói:
- Xảy ra chuyện lớn rồi!
Hắn truyền âm cho hai người, kể lại những gì mà hắn thấy được trong ký ức của Thiên Hỏa Thụ Vương, cùng suy đoán về mưu đồ của Vạn Tổ Đại Tôn cho hai người nghe.
Nghe Chu Nguyên kể xong, sắc mặt Si Tinh cùng Mộc Nghê cùng biến đổi, trong mắt hai người hiện lên vẻ khiếp sợ.
- Thiên Uyên Động Thiên lại ẩn giấu đi bí mật bực này ư? -Si Tinh không nhịn được nói.
Mộc Nghê cũng nghiến răng, nói:
- Lão gia hỏa này đúng là…, chuyện quan trọng thế này mà lại không hề nói gì với chúng ta cả!
Si Tinh vô cùng nghiêm túc, chỉ thấy nàng giương tay lên, hư không bốn phía dập dờn, lại có ba thân ảnh đi ra, chính là ba vị Nguyên lão còn lại.
- Có chuyện gì vậy, sao phải gọi ba người chúng ta?
Tông chủ Huyền Côn nhìn qua Chu Nguyên một chút, thản nhiên nói:
- Ta biết lần này là hắn lập công lớn, nhưng ngươi cũng đâu cần phải gọi đủ người đến đây để khen ngợi hắn chứ?
Ông ta còn tưởng rằng Si Tinh muốn dùng cái này để châm chọc khiêu khích mình một phen đây.
Si Tinh không thèm để ý tới Huyền Côn, chỉ nhìn về phía Thiên Hỏa Thụ Vương, nói:
- Ngươi có thể cho chúng ta cùng xem hình ảnh ký ức kia không?
Thiên Hỏa Thụ Vương cũng không từ chối, nhánh cây vương ra, đưa về phía mi tâm năm vị Nguyên lão.
Ba người tông chủ Huyền Côn nhíu mày, không rõ Si Tinh đang làm gì, nhưng cuối cùng cũng không chống cự, để mặc cho nhánh cây kia chạm vào mi tâm. Dù sao với thực lực của bọn hắn thì cũng không cần sợ Thiên Hỏa Thụ Vương có mưu đồ gì.
Nhánh cây đụng chạm, năm người đều khép hờ hai mắt.
Qua mười mấy hơi thở sau.
Cả năm người đều mở mắt, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, ánh mắt không giấu được sự chấn kinh.
- Vạn Tổ Đại Tôn, ngươi đủ tàn nhẫn! -Biên Xương trầm thấp nói.
- Thì ra mục đích thực sự của bọn chúng là Thiên Uyên Động Thiên… -Sắc mặt tông chủ Huyền Côn có phần tái nhợt, nói.
Bạch Dạ gật gật đầu, nhưng chợt lại mang theo vẻ hoài nghi, nhìn chằm chằm Thiên Hỏa Thụ Vương, nói:
- Những hình ảnh ký ức này liệu có là thật không? Hay là do vật này dựng nên lừa dối chúng ta?
Cảm nhận được ánh mắt cảu Bạch Dạ, Thiên Hỏa Thụ Vương lập tức nấp về phía sau Chu Nguyên.
Chu Nguyên lắc đầu, nói:
- Với chuyện quan trọng như thế này, thì thà rằng tin là có, còn hơn tin là không. Nếu quả thật chuyện này là thật, lại không có chuẩn bị gì, đến lúc lỡ ra hối hận thì đã chậm.
Bạch Dạ nhìn Chu Nguyên một chút. Nếu là lúc trước, hắn còn chưa đủ cách mở lời nói chuyện ở đây. Nhưng bây giờ Chu Nguyên có thân phận là đệ tử thân truyền của Đại Tôn, nên lời hắn nói cũng trở nên có trọng lượng.
- Đây là “Dẫn Nguyên trận”, do ba loại kỳ vật làm căn cơ mà thành. Nguyên khí chảy vào Thiên Uyên Động Thiên, nếu trải qua quá trình tinh lọc của Dẫn Nguyên trận thì sẽ trở nên càng thêm thuần túy. Có lẽ đây chính là nguyên nhân trọng yếu nhất mà Thiên Uyên Động Thiên có thể trở thành chốn bảo địa cho tu hành. -Si Tinh hít sâu một hơi, nói.
- Trước đây ta còn từng nghi hoặc, vì sao Thiên Uyên Động Thiên lại có thể tràn đầy khí tức sinh mệnh, không chỉ có lợi cho người tu luyện, mà người bị trọng thương ở lại đây thì thương thế cũng khôi phục nhanh hơn. Bây giờ nghĩ lại, mới rõ thì ra là nhờ vào kiệt tác của Đại Tôn. -Tông chủ Huyền Côn cảm thán nói.
Biên Xương trầm giọng nói:
- Giờ không phải là lúc nói mấy lời vô dụng này. Việc quan trọng bây giờ là phải tìm ra được hai món kỳ vật còn lại, đồng thời bảo vệ chặt chẽ. Bằng không nếu để chúng rơi vào tay kẻ địch, thì sẽ là tai họa ngập đầu cho Thiên Uyên Vực ta.
Nếu như Thiên Uyên Động Thiên mà hủy, thì lòng người Thiên Uyên Vực sẽ tan hết, uy vọng không còn.
Si Tinh trầm ngâm nói:
- Dựa theo kí ức của Thiên Hỏa Thụ Vương thì hai đạo kỳ vật còn lại có thuộc tính Thủy cùng thuộc tính Lôi…
Trong biên cảnh bát phương của TV, không hề thiếu những nơi có được hai loại thuộc tính này…
Tay nàng vừa nhấc, nguyên khí hóa thành một bộ địa đồ to lớn trước mặt, trên đó có rất nhiều điểm sáng nổi lên. Mỗi điểm sáng ứng với một địa phương phù hợp với hai thuộc tính Thủy, Lôi.
Mộc Nghê nhìn chằm chằm địa đồ, cong ngón búng ra, một vài điểm sáng nhanh chóng biến mất:
- Nếu hai đạo kỳ vật này đã có thể sánh ngang với Thiên Hỏa Thụ Vương, vậy vị trí của nó cũng phải không kém cạnh so với Thiên Hỏa cổ lâm. Những địa phương này không phù hợp với tiêu chuẩn này.
Tông chủ Huyền Côn, Bạch Dạ, Biên Xương cũng cong ngón tay búng ra, loại trừ đi một vài địa phương không hợp lý.
Thế là rất nhanh, trên bản đồ chỉ còn lại một vài điểm sáng.
Cuối cùng, năm vị Nguyên lão đều tập trung ánh mắt vào hai điểm sáng còn sót lại trên bản đồ. Hai điểm sáng này, một ở phía nam, một ở phía bắc, vừa vặn hợp với vị trí của Thiên Hỏa cổ lâm tạo thành hình tam giác, bao trùm toàn bộ Thiên Uyên Vực vào trong.
- Phong Vũ Hồ.
- Kim Lôi Vô Tận Uyên.
Đây là kết quả khi năm vị Nguyên lão sử dụng kinh nghiệm, kết hợp với diễn toán các phương vị cùng thuộc tính, lấy tiêu chuẩn là Thiên Hỏa cổ lâm, mà tính toán đi ra được.
Hẳn là hai nơi này là hai nơi chứa đựng hai đạo kỳ vật còn lại.
- Không thể chậm trễ thêm nữa! Ta sẽ cùng tộc trưởng Biên Xương tiến về Phong Vũ Hồ. Tông chủ Huyền Côn cùng tộc trưởng Bạch Dạ sẽ tiến về Kim Lôi Vô Tận Uyên. Còn Thiên Hỏa cổ lâm thì xin ngờ Nguyên lão Mộc Nghê trấn thủ. -Si Tinh không chút do dự nói.
Những người còn lại đồng thời gật đầu.
Si Tinh nhìn Chu Nguyên một chút, gật đầu với hắn một cái, sau đó thân ảnh chầm chậm tiên tán.
Ba vị cường giả Pháp Vực còn lại cũng nhanh chóng rời đi.
Chu Nguyên nhìn bọn họ đi hết, mới thở dài một hơi, hi vọng hết thảy còn kịp.
Biên cảnh phía bắc Thiên Uyên Vực.
Ở nơi này có một cái hồ nước vô cùng to lớn. Mặc hồ như gương, phản xạ tia sáng, cực kì lóa mắt. Ngay cả cường giả Thiên Dương cảnh cũng không dám nhìn lâu vào đây. Phương thiên địa nơi hồ nước này cũng liên tục hạ xuống mưa to cùng cuồng phong, tàn phá bừa bãi.
Đây chính là Phong Vũ Hồ.
Hư không chập trùng, Si Tinh cũng tộc trưởng Biên Xương hiện ra thân thể.
- Có vẻ như chưa có chuyện gì? -Tộc trưởng Biên Xương liêc nhìn bốn phía, thở phào một hơi nói.
Si Tinh gật đầu, vừa định nói chuyện, chợt ánh mắt ngưng tụ lại. Bởi vì nàng nhìn thấu ở bên hồ nước đang có một bóng người đang đứng. Xem ba động nguyên khí thì chỉ là Thiên Dương cảnh mà thôi, hơn nữa đây cũng không phải là người Thiên Uyên Vực bọn họ.
Ánh mắt Biên Xương cũng nhìn tới, trong mắt tràn đầy vẻ lạnh nhạt, ở thời điểm này mà lại xuất hiện ở nơi đây, thì mặc kệ là cố tình hay vô ý, đều gat bỏ.
Chỉ là, ngay khi hắn vừa muốn xóa đi con sâu nhỏ kia, thì bóng người kia lại đột nhiên ngẩng đầu cười với bọn hắn một tiếng, sau đó khom người hành lễ với hư không bên cạnh.
- Cung thỉnh pháp chỉ.
Hư không chậm rãi xé rách. Sau đó Si Tinh cùng Biên Xương đều co rụt lại đồng tử, khi nhìn thấy từ trong vết rách kia bay ra một quyển trục màu vàng, tản ra vô tận uy năng.
Lực lượng quen thuộc từ trên quyển trục màu vàng kia khiến cho Si Tinh cắn chặt hàm răng, nàng gằn từng câu từng chữ nói ra:
- Vạn! Tổ! Đại! Tôn!
Cùng lúc đó, ở biên cảnh phía nam của Thiên Uyên Vực.
Trên không trung tràn ngập kim lôi vô biên, tông chủ Huyền Côn cùng tộc trưởng Bạch Dạ cũng tái nhợt cả mặt nhìn qua nơi xa. Ở nơi đó, đang có một con kiến hôi Thiên Dương cảnh mỉm cười khom người hành lễ với hư không.
- Cung thỉnh pháp chỉ.
Hư không vỡ nát, một quyển trục màu vàng bay ra.