Phong Vũ Hồ.
Khi quyển trục màu vàng kia phá không mà ra, thì sắc mặt của Si Tinh cùng tộc trưởng Biên Xương cũng trầm xuống. Đến lúc này thì mọi chuyện đã rõ ràng. Hiển nhiên kẻ đứng sau tất cả mọi chuyện chính là Vạn Tổ Đại Tôn. Mà mục đích của ông ta cũng rất rõ ràng, đó chính là muốn hủy diệt Thiên Uyên Động Thiên.
- Đường đường là Đại Tôn, vậy mà lại giở thủ đoạn khiến cho người ta phải khinh thường! -Âm thanh của Si Tinh tràn đầy băng hàn. Dựa theo quy tắc, lẽ ra Vạn Tổ Đại Tôn không được nhúng tay vào trong trận chiến tranh này. Nhưng hết lần này tới lần khác, lão già này lại không để ý tới mặt mũi, không chỉ đứng sau trợ lực cho đám liên minh năm đại thế lực đỉnh tiêm, mà còn nhiều lần gần như trực tiếp ra tay.
Ví như ngọn Thánh Hỏa của Long Cổ lão ma, gần đây là mưu đồ với Thiên Uyên Động Thiên, và trước mắt là quyển pháp chỉ màu vàng này…
Vạn Tổ Đại Tôn, ngoại trừ việc trực tiếp ra tay, thì đã giở đủ mọi thủ đoạn có thể làm.
- Hừ!
Si Tinh hừ lạnh một tiếng, chỉ thấy trên đầu ngón tay nàng ngưng tụ ra một điểm thanh quang, thanh quang ngưng tụ, hóa thành một viên thanh châu, thanh phong quanh quẩn.
- Phong Thần Châu.
Nàng cong ngón tay búng ra, Phong Thần Châu trực tiếp hóa thành một luồng thanh quang bắn ra. Thanh thế cũng không tính là kinh thiên động địa, nhưng những nơi mà thanh quang lướt qua, thì vô số cuồng phong cùng mưa tu bàng bạc kia lại bị bốc hơi trong nháy mắt, thậm chí hư không đều sụp đổ ra từng vết tích tối tăm.
Thanh quang trực chỉ đạo pháp chỉ màu vàng.
Thanh quang tới gần, pháp chỉ màu vàng cũng nhẹ nhàng kéo ra, chỉ thấy ở mặt trên có vẽ một đóa hỏa diễm thần thánh đang bốc cháy hừng hực.
Đó là Thánh Hỏa!
Thánh Hỏa bốc lên sống động như thật, hóa thành một bàn tay lửa, nhẹ nhàng vỗ vào Phong Thần Châu.
Ầm!
Cả hai va vào nhau, hư không chỗ va chạm sụp đổ hóa thành lỗ đen, nguyên khí thiên địa bốn phía đều hóa thành hư vô, tạo ra môt mảnh khu vực chân không.
Một loại khí tức tịch diệt lan tràn.
Thanh quang trên Phong Thần Châu nhanh chóng ảm đạm, cuối cùng lóe lên một cái, bắn ngược mà về, chui vào trong cơ thể Si Tinh.
Thân thể Si Tinh hơi run lên, khóe môi hiện lên vết máu.
Rõ ràng là nàng đã bị thương trong vụ va chạm với pháp chỉ màu vàng vừa rồi. Xem ra là nàng đã đánh giá thấp lực lượng ẩn chứa trong quyển pháp chỉ này rồi.
Sau khi đánh lui Phong Thần Châu của Si Tinh, quyển pháp chỉ màu vàng kia bắt đầu bay lên, sau đó chậm rãi trải rộng ra trên không trung Phong Vũ Hồ.
Ong ong!
Trong nháy mắt tiếp theo, chỉ thấy vô biên vô hạn Thánh Hỏa giáng xuống từ trên trời, trực tiếp hóa thành một bàn tay Thánh Hỏa càng thêm to lớn. Bàn tay Thánh Hỏa chộp xuống Phong Vũ Hồ, những nói đi qua, hết thảy đều phần diệt…
Mưa to gió lớn quanh Phong Vũ Hồ tựa như trở nên càng thêm kịch liệt.
Tại sâu trong Phong Vũ Hồ, mơ hồ truyền ra một chút khí tức sợ hãi.
Chắc hẳn là kỳ vật đang ẩn nấp trong Phong Vũ Hồ kia.
Sắc mặt Si Tinh cùng Biên Xương tràn đầy vẻ khó coi nhìn chăm chú cảnh tượng này. Đối mặt với thủ đoạn của Đại Tôn, bọn họ cảm thấy thật vô lực. Uy năng của ngọn Thánh Hỏa kia quá mạnh, dù cho Si Tinh có được Pháp Vực chi bảo cũng khó có thể chống lại.
Si Tinh cắn chặt hàm răng, vết máu nơi khóe môi càng thêm chói mắt.
Nàng phát hiện, bản thân chỉ có thể đứng trơ mắt nhìn kẻ địch xuất thủ, bắt lấy đạo kỳ vật giấu trong Phong Vũ Hồ kia.
Gương mặt xinh đẹp xưa nay vốn khí khái hào hùng của Si Tinh, nay lại có chút tái nhợt. Nàng tuyệt vọng nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn thấy cảnh tượng kia.
Biên Xương ở một bên cũng nhẹ nhàng thở dài.
Bàn tay Thánh Hỏa chầm chậm hạ xuống.
Tuy nhiên, ngay tại khoảnh khắc này, mặt hồ Phong Vũ Hồ bỗng cuốn lên một vòng xoáy khổng lồ. Chỉ thấy một bàn tay to lớn hình thành từ nước hồ bỗng nhô ra, va chạm cùng bàn tay Thánh Hỏa. Trong nháy mắt đó, thiên địa tựa như muốn lật úp, nhật nguyệt đều không còn ánh sáng.
Biến cố bất thình lình làm cho Si Tinh cùng Biên Xương kinh hãi. Bởi vì bọn họ phát hiện bàn tay Thánh Hỏa kia lại bị ngăn cản lại rồi!
- Đây là lực lượng gì?! -Biên Xương khiếp sợ nói.
Bàn tay do nước hồ biến thành kia lại có thể chống cự được lực lượng của Thánh Giả?
Ánh mắt Si Tinh lấp lóe, nàng nhìn chòng chọc vào bàn tay nước hồ kia, nói:
- Không phải, đây không phải là nước hồ, mà cũng là Thánh Hỏa!
Tại sâu trong bàn tay nước hồ kia, rõ ràng cũng có thể nhìn thấy một ngọn Thánh Hỏa thần thánh đang bốc lên.
Hơn nữa loại lực lượng kia làm cho Si Tinh cảm thấy thật thân thiết.
- Là lực lượng của sư phụ!
Con ngươi Si Tinh đột nhiên trừng lớn, nàng mừng rỡ kêu to lên.
Trên mặt Biên Xương cũng lộ vẻ vui mừng tột cùng, nói:
- Đại Tôn trở về rồi ư?
Si Tinh lắc đầu, nói:
- Không phải sư phụ trở về, mà đây là thủ đoạn mà sư phụ để lại! Có lẽ người cũng từng dự đoán tới một ngày này rồi.
Trên hư không, pháp chỉ màu vàng nhẹ nhành tung bay, Thánh Hỏa bốc lên hừng hực, mơ hồ có một đôi mắt hờ hững nổi lên.
- Thương Uyên…
Tựa như có âm thanh nhỏ truyền ra.
Rầm rầm!
Đột nhiên Phong Vũ Hồ trở nên càng thêm quay cuồng, nước hồ bị nhấc lên thành từng con sóng thật cao. Tại sâu trong đáy hồ có vật gì đó đang chậm rãi nổi lên.
Trên mặt Si Tinh cùng Biên Xương đều hiện vẻ kinh hãi.
Cuối cùng trong sự chờ đợi của hai người, bóng đen khổng lồ kia vọt ra khỏi mặt nước, hóa ra một tòa thiết tháp tối tăm. Thiết tháp có năm tầng, trên bề mặt có khắc rõ quang văn cổ xưa. THiết tháp vừa xuất hiện, vùng thiên địa này đã trở nên ám trầm xuống.
Tại chỗ cao nhất của thiết tháp, tựa như có dị bảo nào đó đang phun trào quang mang.
- Là kỳ vật kia! -Si Tinh kinh ngạc nói. Thì ra một trong tam địa kỳ vật tạo nên Dẫn Nguyên trận lại ngay tại chỗ đỉnh tháp.
Đồng thời, Si Tinh cùng Biên Xương cũng phát hiện, có vẻ như tòa thiết tháp thần bí kia đã tự tạo thành một vùng không gian, hơn nữa còn chứa đựng một loại lực lượng quy tắc nào đó. Bởi vì với năng lực như bọn họ mà cũng không thể nhìn xuyên vào bên trong.
Trên hư không, đôi đồng tử màu vàng nhạt trong pháp chỉ lại càng lạnh lùng hơn, chỉ thấy càng có thêm Thánh Hỏa bàng bạc quét xuống, ý đồ đốt cháy thiết tháp.
Thế nhưng lần này, ngọn Thánh Hỏa khiến cho các cường giả Pháp Vực như Si Tinh phải ăn nhiều đau khổ nay lại chẳng thể tạo nên tác dụng gì. Bỏi vì trong khoảnh khắc khi Thánh Hỏa tiếp cận với thiết tháp thì lại lặng yên dập tắt.
- Vạn Tổ…
- Tới khu vực của ta, thì phải ngoan ngoãn tuân theo quy củ của ta!
Một âm thanh phiêu miểu vô tích truyền ra từ trong thiết tháp.
Âm thang kia vừa dứt, chỉ thấy trên mặt thiết tháp nổi lên một dòng chữ.
Đó là hai chữ “Thiên Dương”!
- Duy có Thiên Dương cảnh, mới nhập được tháp này!
Trên hư không, đồng tử màu vàng nhạt trong pháp chỉ nhìn chăm chú lên ngọn thiết tháp, mãi một lúc sau mới dần dần biến mất. Mà pháp chỉ màu vàng cũng ẩn nấp vào trong hư không.
Ở nơi đây có lưu lại thủ đoạn của Thương Uyên. Nếu chỉ dựa vào một cuộn pháp chỉ thì không thể nào đột phá được. Trừ phi chân thân Vạn Tổ Đại Tôn đích thân tới đây. Nhưng đây cũng là chuyện không thể nào, bởi vì hắn ta làm những việc này với Thiên Uyên Vực thì cũng đã là cực hạn. Nếu như hắn lại làm quá hơn, thì chỉ sợ là những Đại Tôn khác sẽ không để yên. Đến lúc đó thì chuyện càng khó khăn hơn.
Nếu đã vậy…
Vậy cứ dựa theo quy tắc mà làm cũng được.
Thương Uyên, cuộc đấu của chúng ta còn chưa kết thúc!
Cùng một lú, tợi biên cảnh nam bộ của Thiên Uyên Vực.
Trong khu vực bị tàn phá bừa bãi của Vô Tận Thâm Uyên.
Trên mặt tông chủ Huyền Côn cùng tộc trưởng Bạch Dạ cũng hiện lên vẻ kinh sợ nhìn qua ngọn thiết tháp màu vàng dâng lên chậm rãi từ trên vực sâu. Lực lượng đến từ quyển pháp chỉ màu vàng kia cũng bị thiết tháp chống cự.
Trên tòa thiết tháp này cũng có hai chữ nổi lên.
“Nguyên Anh!”