Thiên Hỏa cổ lâm.
Cuộc chiến nơi đây đã kết thúc, đồ vật bừa bộn khắp nơi chứng tỏ mảnh đất này vừa trải qua một cuộc chiến tranh thảm khốc.
Đội quân Thiên Uyên Vực bắt đầu chỉnh lý chiến trường, thu nhặt thi thể các chiến hữu.
Quân đội Thiên Uyên Vực cũng đã tràn vào đóng quân trên đại doanh cũ của quân đội liên minh.
Chu Nguyên ngồi tại một chỗ doanh địa, sau khi lực lượng của Thiên Hỏa Thụ Vương rút đi, lúc này toàn bộ thân thể hắn đều trở nên uể oải buồn chán, không muốn nhúc nhích.
Thiên Hỏa Thụ Vương biến thành một cành cây phỉ thúy, vẫn cứ cắm trên bờ vai Chu Nguyên. Cũng không phải là nó không muốn rời đi, mà là bởi vì Nguyên lão Mộc Nghê đã khắc lên nó một đạo ấn ký, mặc kệ nó chạy trốn đến đâu cũng có thể bị tìm về.
Thiên Hỏa Thụ Vương đã có chút linh trí, mà hắn cảm giác được Mộc Nghê cũng không có ác ý với nó, thế nên cũng không khăng khăng phải chạy trốn.
Trong doanh địa, rất nhiều cường giả Thiên Dương đang tới lui. Mà khi bọn hắn nhìn thấy thân ảnh Chu Nguyên thì đều lộ vẻ mặt phức tạp. Bởi vì trước đây, tịa Thiên Uyên Vực, trong mắt rất nhiều cường giả Thiên Dương cảnh thì danh tiếng của Chu Nguyên cũng không phải là quá tốt.
Nhưng bây giờ, trải qua trận chiến tại Xích Vân châu, ai cũng hiểu Chu Nguyên đã góp công lao lớn tới nhường nào…
Có thể nó hắn là người đã ngăn cơn sóng dữ cũng không ngoa.
Nếu như không nhờ hắn chui vào trại địch, trộm đi Thiên Hỏa Thụ Vương, thì chỉ sợ là quân đội Thiên Uyên Vực sẽ phải chịu tử thương càng nặng hơn. Mà trong những người chết đi ấy, có lẽ có cả bọn hắn… Thế nên nói Chu Nguyên cứu bọn họ một mạng cũng không quá đáng.
Chu Nguyên đã thông qua hành động chứng minh chính mình.
Đối mặt với Chu Nguyên bây giờ, thì dù là người có ghen ghét Chu Nguyên tới mức nào thì cũng phải yên lặng giấu kỹ tâm tư đó đi.
Ai cũng hiểu, nếu như đổi lại là mình phải đột nhập vào trại địch vốn phòng vệ sâm nghiêm, đồng thời còn phải cướp đi Thiên Hỏa Thụ Vương dưới mắt của một vị cường giả Nguyên Anh cùng vô số cường giả Thiên Dương cảnh, thì chỉ sợ là thập tử vô sinh.
Thế mà Chu Nguyên lại làm được. Bất kể hắn sử dụng phương pháp gì, nhưng không thể phủ nhận là thủ đoạn của hắn mạnh hơn bọn họ rất nhiều.
Bây giờ nghĩ lại, những lời đồn đãi trước đây về Chu Nguyên trở nên thật sự buồn cười. Mà những người trước đây lỡ tin vào lời đồn này, nay gặp phải Chu Nguyên, cũng chỉ có thể đỏ mặt tới mang tai, lặng lẽ đi đường vòng.
Đối mặt với đủ loại ánh mắt nhìn tới, Chu Nguyên cũng không thèm để ý, thần sắc lười biếng, trong lòng lại đang lo lắng chuyện bên phía đám người Si Tinh.
Suy nghĩ phun trào trong lòng, hắn bỗng nhiên nhìn thấy một đôi chân dài thẳng tắp dừng ở trước mặt.
Chu Nguyên ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy chủ nhân của đôi chân dài kia có dáng người thật cao gầy, toàn thân nhiễm vết máu, dung nhan lãnh diễm khiến cho người ta sợ run.
Chính là Tần Liên.
Ở sau lưng nàng, còn có một cô gái với thân hình nhỏ nhắn xinh xắn đi theo, chính là Mộc U Lan.
- Vẫn còn sống à… vậy là tốt rồi! -Chu Nguyên cười cười.
Tần Liên nhìn khuôn mặt tươi cười của Chu Nguyên, ánh mắt chứa đầy phức tạp, chợt nói:
- Huynh đệ họ Vương đã bị ta chém giết, mà Kế Hổ cũng đã bị chặt đứt một cánh tay, một chân. Chỉ tiếc lại để hắn chạy trốn được.
- Ta cũng đã giết được con côn trùng đáng ghét của Long Cổ cung kia. -Mộc U Lan cũng nhẹ nhàng nói.
Chu Nguyên âm thầm chậc lưỡi. Rõ ràng là hai cô nương xinh đẹp, thế mà nói ra lời nào lời ấy đều vô cùng đáng sợ.
- Lần này…
Tần Liên mím môi một cái, nói:
- Tất cả nhờ có cậu!
Nếu như không nhờ Chu Nguyên đánh cắp Thiên Hỏa Thụ Vương, thì dù nàng liều chết giết được huynh đệ họ Vương, thì ắt cũng phải trả ra một cái giá thảm trọng.
Khuôn mặt trắng nõn của Mộc U Lan cũng đỏ lên, gật nhẹ đầu.
Ban đầu các nàng cũng rất khó chịu với hành vi tiếp nhận mục tiêu trên Liệp Sát Bảng Đơn của Chu Nguyên, cho rằng hình vi này của hắn là rất lỗ mãng, có nguy cơ ảnh hưởng tới đại cục. Nhưng nào ai ngờ tới, đến cuối cùng Chu Nguyên mới là người lập công lớn nhất trong trận chiến tranh này.
Điều này làm cho Tần Liên cùng Mộc U Lan cảm thấy rất xấu hổ, sau khi tự xét lại, các nàng phát hiện nguyên nhân chủ yếu nhất là vì bản thân mình không có sự tin tưởng cần có dành cho Chu Nguyên.
Chu Nguyên khoát tay áo, nói:
- Ta cũng là một thành viên của Thiên Uyên Vực, đây là việc mà ta phải làm.
Bản thân Chu Nguyên cũng biết trước đó hai cô nàng này vẫn luôn hoài nghi năng lực của mình. Nhưng như thế mới bình thường. Bởi vì chỉ sợ là sẽ không có ai tin tưởng một người mới vào Thiên Dương cảnh sơ kỳ lại có thể có được nội tình lên tới hơn 700 triệu tinh thể nguyên khí.
Trong trường hợp bình thường, một tên Thiên Dương cảnh sơ kỳ mà lại dám xâm nhập vào doanh trại địch, thì chẳng khác nào là đang tìm chết.
Nhìn theo một hướng khác thì đây cũng là vì hai người Tần Liên lo lắng cho tính mạng của Chu Nguyên.
Tần Liên thấy bộ dáng chẳng sao cả của Chu Nguyên, tưởng rằng hắn vẫn còn đang tức giận, thế là cắn môi một cái, nói:
- Đây là lỗi của ta, ta không nên hoài nghi năng lực của cậu.
Mộc U Lan cũng cuống quýt nói:
- Cậu muốn trách thì trách ta này. Đều tại ta nói mấy lời không hay trước mặt Tần Liên tỷ.
Thấy hai cô gái cuống lên, Chu Nguyên cũng dở khóc dở cười. Hắn gãi đầu một cái, nói:
- Ta thật sự không trách hai người. Dù sao hai người cũng không phải là sư phụ Thương Uyên, làm sao có thể nhìn ra tiềm lưc của ta được?
Nghe Chu Nguyên nói, Tần Liên cùng Mộc U Lan hơi đờ ra, mặc dù lời này có thể là thật, nhưng làm sao càng nghe càng cảm thấy muốn đấm cho tên này một trận đây?
- Ta đùa đấy! -Chu Nguyên không nhịn được cười ra tieengs.
Bị hắn trêu chọc một hồi, thần sắc Tần Liên cùng Mộc U Lan cũng hóa giải một chút. Thế là liền ngồi xuống bên cạnh, hiếu kỳ hỏi:
- Làm sao mà cậu lại có thể trộm ra được Thiên Hỏa Thụ Vương vậy? Nghe nói trong đó còn có cường giả Nguyên Anh tọa trấn cơ mà.
Chu Nguyên thấy các nàng muốn tìm hiểu, cũng tùy tiện kể lại quá trình lúc đó. Đương nhiên là có lược qua Pháp Vực ba trượng, quy công chủ yếu cho Thiên Hỏa Thụ Vương.
Dẫu vậy, hai nàng nghe được Chu Nguyên kể vẫn cảm thấy kinh tâm động phách. Việc mà Chu Nguyên đã làm chẳng khác nào múa trên lưỡi đao, nguy hiểm không gì sánh được.
Ba người nói chuyện với nhau một hồi, dần dần cũng quen thuộc hơn, không còn xa cách như lúc trước nữa.
Sau một lúc lâu, Chu Nguyên duỗi lưng một cái, vừa định nói gì, thần sắc chợt động, bởi vì âm thanh của Nguyên lão Mộc Nghê truyền tới trong tai hắn:
- Mau tới đại doanh.
Chu Nguyên lập tức đứng dậy, khoát tay chào hỏi với Tần Liên, Mộc U Lan, sau đó nhanh chóng chạy về đại doanh trung ương.
Khi Chu Nguyên tới nơi này, thì chỉ thấy một mình Nguyên lão Mộc Nghê ngồi tại đây, sắc mặt hiện vẻ ngưng trọng.
“Đã xảy ra chuyện rồi ư?”
Chu Nguyên thấy thế, giật mình trong lòng, không khỏi hỏi:
- Nguyên lão, chẳng lẽ hai vật kia đã bị đoạt đi?
Mộc Nghê lắc đầu, nói:
- Cũng không đến mức ấy…
- Lúc trước đám người Si Tinh đến hai mảnh khu vực, đồng thời phát hiện Vạn Tổ Đại Tôn đã phái người tới nơi đó trước. Người của ông ta tế ra phsp chí, định bắt lấy hai đạo kỳ vật, mà đám người Si Tinh lại không thể địch lại…
Nghe tới đây, Chu Nguyên không khỏi biến sắc.
- Nhưng cũng may là vào thời khắc nguy hiểm, thủ đoạn do Thương Uyên lưu lại tại hai khu vực bảo vệ hai đạo kỳ vật triển lộ ra, thế mới chống cự lại được pháp chỉ của Vạn Tổ Đại Tôn.
Nghe vậy, Chu Nguyên sờ lên ngực, u oán nhìn Nguyên lão Mộc Nghê một chút.
- Thủ đoạn mà Thương Uyên lưu lại, là hai tòa thiết tháp.
- Một tòa là Thiên Dương tháp, một tòa là Nguyên Anh tháp…
- Hai đạo kỳ vật thì giấu ở đỉnh của hai tòa tháp này.
- Thiên Dương tháp chỉ cho phép Thiên Dương cảnh tiến vào. Nguyên Anh tháp cũng giống vậy, chỉ cho Nguyên Anh cảnh tiến vào… Mỗi tòa tháp có năm tầng, tại mỗi tầng hai bên sẽ phái ra một người đi tranh đoạt. Cuối cùng bên nào chiếm được nhiều tầng hơn thì sẽ có thể lên đỉnh lấy đạo kỳ vật kia đi.
Mộc Nghê nhìn chằm chằm Chu Nguyên, chậm rãi nói:
- Đây chính là thủ đoạn lưu lại của Thương Uyên. Việc còn lại là xem liệu chúng ta có thể thủ được hay không thôi.
Chu Nguyên gật nhẹ đầu.
Hai tòa thiết tháp xuất hiện khiến cho việc đánh giằng co trên quy mô lớn bị giảm đi, số lượng người tử thương sẽ bớt nhiều. Nhưng là… tranh đấu trong ngọn tháp sẽ càng thêm huyết tinh cùng tàn khốc.
Hai bên ắt sẽ phái ra những Thiên Dương cảnh cùng Nguyên Anh cảnh mạnh nhất của phe mình.
Chỉ sợ trận chém giết này sẽ khiến cho cả thế gian phải chú ý.