- Nếu sư phụ đã để lại thủ đoạn, vậy tại sao không trực tiếp bảo vệ hoàn toàn hai đạo kỳ vật này đi, ngược lại còn phiền phức để lại loại phương thức tỷ thí này làm gì? -Sau khi nghe xong tin tức đến từ Mộc Nghê, Chu Nguyên không nhịn được hỏi.
Mộc Nghê lắc đầu, nói:
- Con nghĩ quá đơn giản rồi. Dù sao đây cũng chỉ là thủ đoạn do Thương Uyên để lại, cũng không phải là chân thân của ông ấy ở chỗ này. Nếu thật không để đường lui, ép Vạn Tổ Đại Tôn phải ra tay, thì khó tránh khỏi lão ta chó cùng giứt rậu.
- Hai tòa thiết tháp dựng lên, cũng là tạo dựng nên quy tắc công bằng cho hai bên. Thế nên Vạn Tổ Đại Tôn mới có thể ngầm đồng ý, không tiếp tục giở trò phá hư nữa.
- Bây giờ việc quan trọng là lựa ra được năm Thiên Dương cảnh, năm Nguyên Anh cảnh tham gia thi đấu. Chắc hẳn đám người Si Tinh cũng sẽ bắt đầu lựa chọn. Chuyện lần này quá quan trọng, tất yếu phải lựa ra được những người mạnh mẽ nhất.
Chu Nguyên gật nhẹ đầu, trong lòng cũng khá tiếc nuối. Tuy rằng bây giờ nội tình nguyên khí của hắn đã đạt tới 72 triệu, dù cho đối mặt với Thiên Dương cảnh trung kỳ cũng không cần e ngại. Nhưng trong trận tỷ thí giành lấy kỳ vật này, hai bên ắt đều tuyển ra các Thiên Dương cảnh hậu kỳ mạnh mẽ nhất. Nội tình nguyên khí của mỗi người bọn họ ít nhất đều vượt qua một tỷ.
Với nội tình 720 triệu của hắn thì có lẽ còn có thể khoe oai với Thiên Dương cảnh trung kỳ, nhưng nếu gặp phải những cường giả đỉnh tiêm nổi danh trên Thiên Dương bảng như Tần Liên, Mộc U Lan thì vẫn còn thua kém lắm, chênh lệch không nhỏ.
Chỉ là trận tỷ thí tranh kỳ vật này quá mức quan trọng, thậm chí có liên quan trực tiếp tới việc giành lại được Tổ Long Đăng… Nếu cứ để hắn đứng ngoài nhìn thế này thì thật sự là ăn ngủ không yên. Bởi vì hắn cũng không hề muốn đem hy vọng ký thác vào trên khả năng phát huy của người khác.
Bỗng nhiên ánh mắt Chu Nguyên nhìn về phía Thiên Hỏa Thụ Vương trên bờ vai, trong lòng nảy ra một ý, nói:
- Mộc di, con có thể mượn dùng lực lượng của Thiên Hỏa Thụ Vương để chiếm lấy một cái vị trí được không?
Trước đó hắn mượn nhờ lực lượng của Thiên Hỏa Thụ Vương, ngay cả cường giả Nguyên Anh cảnh cũng có thể trấn áp được. Nếu như lần này lại có thể mượn nó để tham gia tỷ thí tranh kỳ vật, thì ắt có thể quét ngang toàn trường.
Nhưng nghe hắn nói vậy, Mộc Nghê lại lắc đầu nói:
- Tại chỗ thiết tháp còn có pháp chỉ của Vạn Tổ Đại Tôn treo trên bầu trời. Cũng có nghĩa là hắn vẫn đang nhìn chăm chú lên nơi đó. Nếu con mượn dùng lực lượng không thuộc về mình, tất sẽ bị hắn phát hiện. Đến lúc đó khó tránh khỏi gặp nguy hiểm.
- Hơn nữa…
Ánh mắt Mộc Nghê đảo qua thân thể Chu Nguyên, trong nháy mắt này Chu Nguyên cảm thấy toàn thân mình như bị nhìn xuyên vậy.
- Quá lạm dụng vào lực lượng của Thiên Hỏa Thụ Vương cũng không phải là việc gì tốt…
Mộc Nghê vươn tay, kéo lấy bàn tay Chu Nguyên. Trong nhát mắt đó, Chu Nguyên đột nhiên cảm nhận được một luồng lực lượng khủng bố mà ôn hòa tràn vào trong cơ thể mình.
Nguồn lực lượng kia trực tiếp tràn vào trong từng thớ thịt, cọ rửa từng mảnh huyết nhục.
Sau đó, Chu Nguyên vô cùng kinh hãi khi nhìn thấy trên làn da của mình bắt đầu đẩy ra từng mảnh gỗ vụn màu xanh, những mảnh gỗ vụn này vừa gặp không khí đã hóa thành hư vô.
- Đây… đây là cái gì? – Chu Nguyên lắp bắp nói.
- Đây là dấu vết ăn mòn của lực lượng của Thiên Hỏa Thụ Vương đối với cơ thể của con.
- Nếu như con cứ ỷ lại vào lực lượng của nó trong thời gian dài, thì cơ thể của con sẽ dần bị mộc hóa, mãi cho tới cuối cùng triệt để hóa thành một khúc gỗ hình người. -Mộc Nghê chậm rãi nói.
Chu Nguyên nghe vậy, trên trán lập tức thấm mồ hôi. Hắn không ngờ rằng lực lượng của Thiên Hỏa Thụ Vương còn gây ra tác dụng phụ thế này. Thế mà hắn lại chẳng thể phát hiện chút nào cả… Thế là hắn nhìn thoáng qua gốc cây phỉ thúy nhỏ trên bờ vai, không nhịn được run lên, muốn đẩy nó rớt xuống dưới.
Dường như nhận ra cảm xúc ghét bỏ trong lòng Chu Nguyên, gốc cây phỉ thúy nhỏ lập tức uể oải rủ xuống.
Mộc Nghê thấy thế, nói:
- Con cũng đừng trách nó. Đây cũng không phải là nó cố tình điều khiển, mà là vì lực lượng tự thân của con quá yếu, khi sử dụng lực lượng của nó mới bị đồng hóa, ăn mòn.
Chu Nguyên cười khổ gật đầu, trong lòng khó tránh khỏi thất vọng. Xem ra ý định mượn dùng lực lượng của Thiên Hỏa Thụ Vương để đi tham gia cuộc tỷ thí tranh kỳ vật là không thành công rồi.
- Con muốn tham gia à? -Mộc Nghê cười ôn nhu, hỏi.
- Bây giờ nội tình nguyên khí của con là bao nhiêu?
- Chỉ có 720 triệu. -Chu Nguyên uể oải nói.
Mộc Nghê nghe vậy, không khỏi thán thưởng, nói:
- Chỉ ở Thiên Dương cảnh sơ kỳ mà đã có nội tình tốt tới bực này, quả là hiếm thấy. Chỉ là trong năm suất tham dự, thì có bốn suất chắc chắn dành cho mấy đứa Si Tinh, Mộc U Lan, Bạch Vũ, Biên Bất Cập rồi. Dù sao bốn đứa nó cũng là những Thiên Dương cảnh mạnh nhất của Thiên Uyên Vực ta.
- Về phần suất cuối cùng thì còn cần bàn bạc thêm. Nhưng tất nhiên là phải dành cho Thiên Dương cảnh hậu kỳ rồi. Hơn nữa nội tình nguyên khí của người này phải đạt tới mức 1,3 tỷ trở lên mới được.
Chu Nguyên gãi đầu một cái. Xem ra yêu cầu này là quá cao so với thực lực hiện tại của hắn. Chênh lệch lên tới 600 triệu, là không thể dùng bất cứ một môn Nguyên thuật nào để bù đắp được. Trừ phi hắn đột phá, bước vào Thiên Dương cảnh trung kỳ thì may ra… Nhưng hắn cũng mới đột phá lên Thiên Dương sơ kỳ cách đây một tháng thôi. Nếu giờ cố đột phát lên trung kỳ thì cũng không dễ, mà dù có thể đột phá, thì cũng là cưỡng ép, sẽ tổn thương tới căn cơ, được không bù mất.
Tại lúc Chu Nguyên còn đang thất vọng, thì Mộc Nghê lại chợt cười một tiếng, nói:
- Nhưng mà… cũng không phải là không có cách nào.
Chu Nguyên nghe vậy, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nàng.
Mộc Nghê cười khẽ nói:
- Không phải là Thương Uyên ban cho con Thiên Nguyên Bút sao? Con đã thức tỉnh được đến văn thứ mấy rồi?
- Văn thứ sáu! -Chu Nguyên vội vàng trả lời.
- Thế con có biết văn thứ bảy kêu là gì không?
Chu Nguyên lắc đầu.
- Văn thứ bảy, tên là “Tấn thăng”. Tác dụng của nó là làm cho chủ nhân có thể tăng đẳng cấp lên một cấp độ nhỏ trong thời gian ngắn. Bây giờ con là Thiên Dương cảnh sơ kỳ, nếu có thể thức tỉnh văn thứ bảy, vậy khi sử dụng nó, thì trong khoảng thời gian ngắn con sẽ có được lực lượng của Thiên Dương cảnh trung kỳ. -Mộc Nghê người tủm tỉm nói.
Chu Nguyên nghe vậy, con mắt không khỏi trừng lớn. Văn thứ bảy của Thiên Nguyên Bút lại có năng lực biến thái như vậy?
Lại có thể đấy cảnh giới của một người tăng lên một cấp độ nhỏ? Tuy rằng là có hạn chế về thời gian, nhưng như thế đã là vô cùng kinh người rồi.
- Sau khi thức tỉnh văn thứ bảy, thì Thiên Nguyên Bút đã đủ tính là Chuẩn Thánh Vật. Có thể có được năng lực này thì cũng khộng lạ. Hơn nữa tác dụng của “Tấn thăng” là càng ngày càng yếu khi tu vi của chủ nhân càng ngày càng mạnh. Ví dụ như cường giả Pháp Vực chúng ta, nếu muốn dùng nó để tăng tu vi lên một cấp độ là rất không có khả năng. -Mộc Nghê nói.
Chu Nguyên nghe vậy, thầm tắc lưỡi. Quả nhiên, khi đẳng cấp tăng đần lên thì uy năng của Thiên Nguyên Bút mới dần thể hiện ra.
Tuy nhiên…
- Rất khó để có thể thức tỉnh văn thứ bảy của Thiên Nguyên Bút. Trước đó con đã thử rất nhiều cách, nhưng nó lại chả có động tĩnh gì. -Chu Nguyên cười khổ nói. Hắn chưa từng dừng việc ôn dưỡng Thiên Nguyên Bút, nhưng suốt một năm này, văn thứ bảy kia lại chẳng có chút động tĩnh nào. Độ khó để có thể thức tỉnh nó có lẽ chẳng thua việc đột phá tu vi tự thân lên tới Thiên Dương cảnh trung kỳ.
- Đương nhiên, đẳng cấp của Thiên Nguyên Bút càng cao thì việc thức tỉnh được nó sẽ càng khó khăn hơn.
Mộc Nghê gật nhẹ đầu, chợt nói:
- Thế nên… mới cần đến lực lượng của một ít đồ vật không tầm thường.
Chu Nguyên ngẩn người, chợt như hiểu ra cái gì, ánh mắt quay đầu nhìn về phía Thiên Hỏa Thụ Vương trên bờ vai.
Dưới cái nhìn soi mói của hai người, Thiên Hỏa Thụ Vương giật mình, dường như phát hiện có gì đó không ổn, toàn thân lập tức tỏa ra quang mang, liền muốn hóa thành lưu quang chạy trốn mà đi.
Chỉ là thân hình nó vừa động, một bàn tay tinh tế thon dài như bạch ngọc đã đột nhiên vươn ra từ giữa hư không, bắt chặt lấy nó.
Mộc Nghê nhìn gốc cây phỉ thúy nhỏ trong lòng tay, trên gương mặt nở nụ cười ôn nhu:
- Tiểu Thụ Vương, cho mượn chút lực lượng được không?
Thiên Hỏa Thụ Vương run lẩy bẩy.
Chu Nguyên thấy nó đáng thương, nói:
- Liệu làm thế có ảnh hưởng xấu tới nó không?
Mộc Nghê cười nói:
- Con cũng đừng xem thường lực lượng của nó. Nếu như không phải vì lực lượng của nó quá ôn hòa, không hề có tính công kích, bằng không nếu thật muốn đấu thì ngay cả ta cũng khó có thể bắt được nó. Bây giờ ta chỉ mượn chút lực lượng của nó để giúp con thức tỉnh Nguyên văn thứ bảy. Cùng lắm là khiến nó uể oải một đoạn thời gian thôi.
Nói đoạn, nàng lại nâng Thiên Hỏa Thụ Vương lên ngang tầm mắt, nói:
- Năm đó ngươi cũng là gốc cây do Thánh Hỏa trồng xuống. Nếu như không phải nhờ lực lượng của ông ấy thì ngươi cũng không thể trưởng thành tới như ngày hôm nay. Bây giờ ngươi đã có một ít linh trí rồi, nếu như lần này ngươi có thể giúp chúng ta, cũng đồng nghĩa đã lập nên một công lao to lớn cho Thiên Uyên Vực. Về sau sẽ không còn có bất cứ người Thiên Uyên Vực nào có ý đồ xấu với ngươi nữa.
- Thế nên, bất kể là vì báo ân, hay là vì suy nghĩ cho tương lai, thì hẳn là ngươi cũng đã biết lựa chọn thế nào rồi, đúng không?
Dưới sự khuyên nhủ của Mộc Nghê, trên thân cây Thiên Hỏa Thụ Vương sáng lên chút vầng sáng, cứng nhắc nửa ngày, cuối cùng cũng rủ xuống, tựa như nhận mệnh.