Mà Chu Nguyên thì đang xếp bằng trên một mô đá nhô ra trên vách đá. Kể từ ngày xách định danh sách người tham dự cuộc tỷ thí tranh kỳ vật, thì hắn trực tiếp trở vể Thiên Uyên Động Thiên, không để ý tới khi danh sách này được công bố sẽ khiến bao người tranh luận, chỉ chờ kết quả đi ra mọi chất vấn ắt sẽ tiêu tan. Lúc này lại nói gì cũng là vô ích.
Mà mục đích mà hắn tới khu vực dung nham dưới lòng đất này, đương nhiên là để tu luyện môn Tiểu Thánh Thuật mới lấy được: Luyện Ngục Đại Viêm Ma.
Nhưng sau khi tới đây, hắn cũng không bắt đầu ngay, mà tâm thần chìm vào trong Thần Phủ…
Trong Thần Phủ, tâm thần Chu Nguyên trôi nổi bên cạnh quang cầu Thánh Văn, mang theo vẻ hiếu kỳ dò xét.
Quang cầu Thánh Văn là do bốn đạo Thánh Văn hợp nhất mà thành. Mà điều làm cho Chu Nguyên hiếu kỳ là cho tới bây giờ hắn vẫn chưa thể nhìn thấy đạo Thánh Văn thứ tư kia!
Phá Chướng, Địa Thánh, Thiên Tru… Trong bốn văn thì Chu Nguyên đã biết tới năng lực đặc biệt của ba văn rồi. Chỉ có Thánh Văn thứ tư là vẫn chưa biết được tên gọi, cũng không biết được tác dụng là gì…
Thần hồn Chu Nguyên quét quan quang cầu Thánh Văn, sau đó dừng lại ở chỗ Thánh Văn thứ tư.
Cũng chính tại khoảnh khắc này, Chu Nguyên cảm thấy lực lượng thần hồn tự thân nhanh chóng tiêu hao đi.
Nhưng hắn cũng không bất ngờ, bởi vì trước đây cũng từng xuất hiện tình huống như vậy rồi. Có vẻ như để nhìn thấy được đạo Thánh Văn thứ tư kia thì phải có được lực lượng thần hồn cực kỳ hùng hậu chèo chống mới được.
Trước đây cảnh giới thần hồn của Chu Nguyên chỉ là Hóa cảnh sơ kỳ, lúc ấy mới chống được khoảng mười hơi thở đã khô kiệt rồi. Mà lần này thần hồn của hắn đã đột phá, chắc hẳn có thể kiên trì lâu hơn một chút.
Lực lượng thần hồn nhanh chóng tiêu hao.
Chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, lại dài dằng dặc như mấy chục giây.
Rốt cuộc Chu Nguyên có chút khó bình tĩnh. Bởi vì hắn cảm nhận được lực lượng thần hồn đang có dấu hiệu bắt đầu khô kiệt. Hiển nhiên, lực lượng thần hồn cần có để có thể dò xét được đạo Thánh Văn thứ tư kia là lớn vượt qua tưởng tượng của hắn.
NHưng hắn cũng không muốn từ bỏ, phí công nhọc sức, thế là cắn răng một cái, điều động toàn bộ lực lượng thần hồn còn lại của mình ra ngoài.
Oanh!
Trong nháy mắt đó, dường như có chấn động truyền ra từ trong Thần Phủ.
Lưu Ly Thiên Dương treo cáo bắt đầu lóe lên kịch liệt.
Thần hồn Chu Nguyên tập trung gắt gao vào chỗ đạo Thánh Văn thứ tư trên quang cầu Thánh Văn kia, ở nơi đó đang có gợn sóng lóe lên kịch liệt, dường như có một đoàn sương mù đang dần lui đi, loáng thoáng để lộ ra một văn tự cổ xưa chợt lóe lên…
Huyền…
“Huyền? Cái gì Huyền?”
Chu Nguyên vội vã không nhịn nổi, đây rõ ràng là một nửa tên thật của đạo Thánh Văn thứ tư kia. Nếu không thể thấy được tên đầy đủ của Thánh Văn thì không thể điều động lực lượng chân chính của nó.
Nhưng cũng tiếc, với lực lượng thần hồn bây giờ của hắn thì khó có thể thấy được toàn bộ tên thật.
Trong lòng Chu Nguyên tràn đầy tiếc nuối.
Chỉ là, tại lúc Chu Nguyên đã sức cùng lực kiệt, chuẩn bị muốn rời khỏi, thì hắn đột nhiên phát hiện quang cầu Thánh Văn kia đột nhiên rung động dữ dội, mặt ngoài quang cầu gợn nên từng vòng gợn sóng khếch tán ra xung quanh, mà bản thân nó cũng bắt đầu trở nên trong suốt.
Lại sau đó, Chu Nguyên vô cùng khiếp sợ khi nhìn thấy, dường như bên trong quang cầu Thánh Văn lại có chứa vật gì đó!
Đó là cái gì?
HÌnh như là một mảnh vỡ?!
Mảnh vỡ thần bí ẩn chứa một loại lực lượng khiến cho người ta không cách nào hình dung được, khiến cho người ta cảm thấy kính sợ, hơn nữa còn mang lại cho Chu Nguyên một cảm giác quen thuộc…
Đó là…
Trầm mặc một lúc, trái tim Chu Nguyên không khỏi nhảy lên kịch liệt.
Hắn đột nhiên mở mắt, trên khuôn mặt tái nhợt tràn đầy chấn kinh.
Thứ ẩn giấu trong quả quang cầu Thánh Văn kia… lại là một mảnh vỡ của Thương Huyền Thánh Ấn?!
Trong trận đại chiến tại Thương Huyền Thiên năm đó, cuối cùng Chu Nguyên mượn dùng lực lượng còn sót lại của Thương Huyền lão tổ phá nát Thương Huyền Thánh Ấn. Thế là Thánh Ấn hóa thành rất nhiều mảnh vỡ bay về các nơi của Thương Huyền Thiên. Điều khiến cho Chu Nguyên không ngờ tới lại là có một mảnh vỡ bị Thánh Văn thứ tư lôi cuốn, trốn vào trong Thần Phủ của hắn!
Mà lại Chu Nguyên cũng có thể cảm ứng được mảnh vỡ này là mảnh lớn nhất trong những mảnh bị vỡ kia!
- Thế này…
Đối mặt với phát hiện này, Chu Nguyên có chút khiếp sợ.
Dù sao đây chính là Thương Huyền Thánh Ấn đấy! Có được nó thì sẽ nắm giữ cả một Thiên đấy! Đối mặt với TIên Thiên Chí Bảo như vậy thì chỉ sợ ngay cả Thánh Giả Đại Tôn cũng sẽ khó nén nổi dục vọng chiếm đoạt.
Yết hầu Chu Nguyên bỗng nhúc nhích một cái.
Thảo nào mà bốn Thánh Văn lại hình thành quang cầu bao bọc mảnh vỡ này lại. Phải chăng là vì phong ấn không cho khí tức của mảnh vỡ này tiết lộ ra ngoài? Bằng không nếu để những vị Đại Tôn của Hỗn Nguyên Thiên kia phát hiện ra thì khó nói sẽ xảy ra chuyện gì!
Mà lúc trước, vì hắn thăm dò Thánh Văn thứ tư, nên mới khiến cho quang cầu Thánh Văn rung động, để lộ ra mảnh vỡ Thánh Ấn kia.
Thật ra lúc trước khi quang cầu Thánh Văn xuất hiện thì Chu Nguyên đã cảm giác là có thứ gì tồn tại trong đó rồi. Nhưng lúc đó hắn tưởng rằng là ảo giác, cũng không để ý nhiều, lúc này đây mới thấy rõ rõ ràng ràng…
Chấn kinh hồi lôi, sau đó mới dần bình phục lại.
Ánh mắt Chu Nguyên có chút lấp lóe. Phía bên Thương Huyền Thiên kia, kể từ lúc hắn thoát đi thì Thương Huyền Thánh Ấn đã bị phá nát, kể cả với năng lực của Thánh Cung mà muốn thu thập đủ lại các mảnh vỡ thì cũng cần thời gian không ngắn… Thế nhưng, một khi bọn hắn gom đủ mảnh vỡ, thì dù cho nơi này có quang cầu bốn Thánh Văn phong ấn, cũng khó tránh khỏi bị bọn hắn cảm ứng được.
Đến lúc đó lão cẩu Thánh Nguyên kia sẽ không bỏ qua cho hắn.
Nhưng mà….
- Đợi đến lúc đó, là ai không bỏ qua cho ai còn chưa nói chắc đâu! -Trong mắt Chu Nguyên lóe lên hàn quang. Cuối cùng sẽ có một ngày hết giết trở về Thương Huyền Thiên báo thù. Lão cẩu Thánh Nguyên kia làm hại Yêu Yêu ngủ say, làm cho Thương Huyền tông đại thương nguyên khí. Từng món nợ này vẫn luôn khắc trong tâm khảm Chu Nguyên.
Những năm này, Chu Nguyên vẫn đang không ngừng tiến bộ, cũng là đang thi chạy với Thánh Cung. Hắn phải giết trở về trước khi Thánh Cung tập hợp đủ các mảnh vỡ Thánh Ấn. Bằng không nếu để Thánh Nguyên khôi phục thực lực, lại có lực lượng Thánh Ấn trợ giúp, thì chỉ sợ là trong Thương Huyền Thiên đã không ai có thể áp chế kẻ này.
Thương Huyền tông có đại ân với Chu Nguyên, Phụ vương Mẫu hậu hắn cũng đang ở tại Thương Huyền Thiên, nên Chu Nguyên tuyệt đối không chấp nhận cảnh tượng Thánh Cung xưng bá Thương Huyền Thiên xảy ra.
Chu Nguyên phun ra một hơi, sắc mặt hiện lên vẻ ngưng trọng, đây cũng là một gánh áp lực thật lớn.
Nhưng hắn cũng hiểu, không thể vội vàng xao động. Tốc độ phát triển bây giờ của hắn đã là rất nhanh. Nếu chỉ thuần túy truy cầu tốc độ tu luyện thì sẽ có nguy cơ ảnh hưởng tới căn cơ, được không bù mất. Hơn nữa thế lực khắp nơi ở Thương Huyền Thiên đã hiểu rõ dã tâm của Thánh Cung. Thế nên việc Thánh Cung muốn gom đủ các mảnh vỡ Thánh Ấn cũng sẽ không quá dễ dàng.
- Lão cẩu Thánh Nguyên, để xem hai chúng ta, ai nhanh hơn ai…
Đôi mắt Chu Nguyên trở nên càng thêm kiên định, hai mắt khép hờ, bắt đầu khôi phục thần hồn đã tiêu hao hầu như không còn.
Qua tầm nửa ngày, thần hồn đã khôi phục no đủ, Chu Nguyên mở to mắt, nhìn về phía dòng dung nham dưới hồ. Hiện tại, việc quan trọng là tu thành môn Luyện Ngục Đại Viêm Ma này đi…