Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1124 - Chương 1123: Ba Vị Trí Đầu Thiên Dương Cảnh (2)

Chưa xác định
Chương 1123: Ba vị trí đầu Thiên Dương cảnh (2)

- Có chuyện gì? -Đông Diệp gật đầu, ngữ khí vẫn lạnh lùng, khiến cho người ta lạnh lẽo cả tim gan.

Nữ đệ tử kia hơi do dự một chút, vị sư thúc Đông Diệp này vốn nổi tiếng là tính tình không tốt, hơn nữa còn có ác cảm với người khác phía, nhưng cuối cùng nàng vẫn không dám giấu diếm, nói:

- Là tin tức đưa cho sư tỷ Ấu Vi. Trước đây nàng từng phân phó cho chúng ta, rằng nếu có tin tức liên quan tới Chu Nguyên của Thiên Uyên Vực thì lập tức truyền lại cho nàng.

- Thiên Uyên Vực, Chu Nguyên? -Nghe thấy cái tên này, Đông Diệp lập tức cau lại lông mày, thần sắc không vui.

Bởi vì vô cùng thưởng thức Tô Ấu Vi, nên Đông Diệp hy vọng nàng có thể dốc lòng tu luyện, không cần phân tâm trên chuyện tình yêu nam nữ. Thế nhưng có vẻ như tên Chu Nguyên này… lại có quan hệ không tầm thường với Tô Ấu Vi.

- Đưa cho ta đi. -Đông Diệp vươn tay ra.

Nữ đệ tử kia không dám trái lời, cung kính dâng hai tay lên.

Đông Diệp lấy tin, tiện tay mở ra, nhìn lướt qua, trong mắt hiện lên vẻ khác lạ, chợt lắc đầu, cười lạnh nói:

- Thật sự là cuồng vọng.

Chỉ là một Thiên Dương cảnh sơ kỳ mà lại dám tranh đấu cùng một đám Thiên Dương cảnh hậu kỳ à? Tên tiểu tử kia cho rằng bản thân vẫn là Vương giả vô địch giống như khi còn ở Thần Phủ cảnh à? Đám cường giả Pháp Vực của Thiên Uyên Vực nữa, chẳng lẽ muốn phá tan cơ nghiệp mà Thương Uyên Đại Tôn vất vat gây dựng lên à?

- Ngươi đi đi.

Nghĩ tới đây, Đông Diệp phất tay đuổi đi nữ đệ tử, sau đó thân ảnh hơi động, đã xuất hiện ở trên vách núi đá.

Nàng nhìn thoáng qua Tô Ấu Vi vẫn đang tu luyện, lại nhìn tờ tin tức ở trong tay, bàn tay đột nhien nắm một cái, tờ tin liền trực tiếp hóa thành phấn vụn.

- Ấu Vi, tương lại của muội bất khả hạn lượng, thậm chí có cơ hội trở thành vị Pháp Vực tiếp theo của Tử Tiêu Vực ta, không đáng để phân tâm vào mấy chuyện nam nữ này…

Võ Thần Vực.

Oanh!

Trong một tòa núi sâu, có nguyên khí cuồng bạo không gì sánh nổi đang điên cuồng va chạm, toàn bộ sơn lâm đều đang bị xé rách.

Tại đầu nguồn nơi nguyên khí va chạm, có thể thấy hai bóng người mơ hồ đang va chạm, khiến cho thiên băng địa liệt.

Ầm ầm!

Lại một lần va chạm kinh thiên động địa, chỉ thấy một đạo thân ảnh tinh tế cao gầy bắn ngược mà ra, cuối cùng rơi vào phía trên một cây đại thụ.

Bóng người mặc trang phục tu luyện dán sát người, để lộ ra đường cong lả lướt, dáng người linh lung, dung nhan tuyệt mỹ lăng lệ, chính là Võ Dao.

Lúc này đôi mắt của nàng hơi khép hờ, lắng lại nguyên khí đang cuồn cuộn trong cơ thể.

Một lát sau, nàng mở mắt, ôm quyền nói:

- Đa tạ sư huynh bồi luyện*!

*bồi luyện: luyện tập cùng, thường là người có tu vi cao hơn bồi luyện với người có tu vi thấp hơn, vừa là tập cùng, vừa là chỉ dạy.

Ở trước mặt Võ Dao, trên một cây đại thụ, một dòng nguyên khí tụ đến, hóa thành một bóng người.

Đây là một người nam tử mặc áo bào xanh, thân thể thẳng tắp như thương, mặc dù khuôn mặt không quá anh tuấn, nhưng đôi mặt lại thâm trầm nội liễm, tỏa ra một mị lực đặc biệt. Nam tử như vậy đã không cần bề ngoài phụ trợ cho chính mình.

Ánh mắt hắn nhìn thẳng dung nhan tuyệt mĩ của Võ Dao, trong đáy mắt không hề có chút gợn sóng nào, nói:

- Thực lực của Võ Dao sư muội rất mạnh, chỉ vừa mới đột phá không lâu, nhưng sợ là đã khó kiếm lấy địch thủ trong Thiên Dương cảnh sơ kỳ.

Võ Dao lắc đầu, nói:

- Nếu như không phải sư huynh áp chế cảnh giới ở mức Thiên Dương sơ kỳ thì ta đã sớm không địch lại rồi.

Nói đến đây, nàng chợt ngẩng đầu, chỉ thấy một con Bạch Tước đang lao nhanh mà tới từ trên bầu trời, rơi thẳng vào vai nàng.

Võ Dao gỡ xuống một cái ống trúc nhỏ trên chân Bạch Tước, lấy ra một tờ giấy, đôi mắt quét nhìn, trong mắt phượng hơi gơn sóng:

“Cái tên này đã dám tham dự tranh đấu giữa các Thiên Dương cảnh hậu kỳ rồi sao?”

Võ Dao hơi mím môi. Có lẽ người khác cảm thấy Chu Nguyên hành động như vậy là không biết trời cao đất rộng. Nhưng nàng lại cảm thấy tên kia làm vậy là có mục địch của hắn.

Nếu như đúng như những gì nàng nghĩ, thì chỉ sợ thực lực bây giờ của Chu Nguyên đã mạnh hơn so với tưởng tượng trước đó của nàng rồi.

- Quan sư huynh, hôm nay tạm tới đây thôi. Cũng xin nhờ huynh tăng thêm cường độ luyện tập cho các lần sau! -Võ Dao cất đi tờ tin tức, ôm quyền với người nam tử ở trước mặt.

Nam tử mặc thanh bào nghe vậy, hơi nao nao, vừa định khuyên nhủ, nhưng thấy vẻ mặt kiên định của Võ Dao, chỉ đành gật đầu:

- Được.

Võ Dao ôm quyền cảm ơn, sau đó xoay người, bóng hình xinh đẹp hóa thành lưu quang bay đi.

Nhìn qua thân ảnh Võ Dao rời đi, rốt cuộc đôi mắt vẫn luôn trầm ổn kia của người nam tử xuất hiện một chút ba động.

- Chà chà, cái tên đầu gỗ suốt ngày chỉ biết tu luyện nay lại gặp gỡ mùa xuân* rồi à? -Lúc này, chợt có một tiếng cười truyền tới từ bên cạnh.

*gặp gỡ mùa xuân: hình ảnh ẩn dụ khi trong lòng chớm nở tỉnh yêu.

Nam tử mặc thanh bào quay người, thấy ở bên cạnh xuất hiện một bóng người, chính là bạn tốt của hắn.

- Nói bừa gì vậy! -Hắn cười nhạt nói.

- Nói cái gì thì chính huynh rõ ràng, cũng chẳng có gì phải che giấu. Võ Dao sư muội ưu tú như vậy, cũng đủ để xứng với huynh rồi. Nếu huynh đã có ý, thì nên sớm bày tỏ, đừng để người khác nhanh chân đến trước. -Người bạn kia cười nói.

- Hơn nữa… lúc trước tin tức mà Võ Dao sư muội xem, chỉ sợ là có liên quan tới cái tên Chu Nguyên của Thiên Uyên Vực kia. Với tính cách thường ngày của nàng thì còn chẳng thèm quan tâm tới người khác, chớ nói chi là còn cố ý thu thập tình báo về một người nào đó?

Nam tử mặc thanh bào trầm mặc một lúc, nói:

- Chẳng phải bọn họ là kẻ thù ư?

- Biết sao được… Yêu hận tình cừu, khó mà phân biệt.

Nam tử mặc thanh bào cười lơ đễnh.

- Huynh cũng không cần lo cho ta. Nếu ta đã có ý, thì trước giờ không cần sợ bất kể đối thủ là ai, bất luận là ở phương diện gì.

Lời lẽ tuy bình thản, nhưng lại lộ rõ bá khí cùng tự tin tuyệt đối.

Dẫu vậy người bên cạnh lại chẳng cảm thấy như vậy có gì là không đúng. Bởi vì người trước mắt đúng là có tư cách nói như vậy.

Bởi vì… hắn chính là vị Vương giả của Thiên Dương bảng của Hỗn Nguyên Thiên này…

Quan Thanh Long!

Đem tên Chu Nguyên kia so sánh với hắn, thì còn kém xa lắm.

Thiên Uyên Động Thiên.

Tại phương hướng tây nam, ở một chỗ nào đó, sâu trong lòng đất có một hồ dung nhâm. Dung nhâm đỏ ngầu bốc lên bọt khí khổng lồ, bỗng nhiên nổ tung, hóa thành mưa lửa bắn tung tóe ra xung quanh.

Toàn bộ lòng đất đều tràn ngập hơi nóng kinh khủng.

Bình Luận (0)
Comment