Trong suốt một tháng này, đối với người Thiên Uyên Vực mà nói thì không phải là một tháng bình thản.
Nguyên nhân đương nhiên là vì cuộc đấu tại song tháp giữa hai phe diễn ra vào một tháng sau. Tuy rằng rất nhiều người chưa rõ lắm ý nghĩa thực sự của cuộc đấu này, nhưng ai cũng cảm giác được, chỉ sợ cuộc tỷ thí này sẽ ảnh hưởng lớn tới cuộc chiến tranh giữa hai quái vật khổng lồ.
Bởi vậy, nội bộ Thiên Uyên Vực vẫn luôn ồn ào bởi danh sách sơ bộ được công bố kia.
Rất nhiều cường giả Thiên Dương cảnh liên danh thượng cáo, đề nghị cao tầng sửa đổi lại danh sách, nhưng đến cuối cùng vẫn luôn bị đè xuống. Chính sự cưỡng chế mà không có lý do này khiến cho càng nhiều người xúc động cùng phẫn nộ, thế là càng thêm xôn xao, khó mà ngừng lại.
Tình trạng nhao nhao của Thiên Uyên Vực khiến cho các thế lực khác được xem một hồi trò hay, cũng cảm thán bây giờ Thiên Uyên Vực đã không còn huy hoàng như khi xưa nữa.
Bất kể thế nào, cuộc tỷ thí tranh kỳ vật đã trở thành tiêu điểm chú ý của thế lực khắp Hỗn Nguyên Thiên.
Rất nhiều thế lực đều phát hiện trận tranh đấu này không hề đơn giản. Dù sao trước đó hai phe còn phát động chiến tranh cỡ lớn, đánh cho ngươi chết ta sống. Thế mà bây giờ lại đột nhiên lại chuyển sang hình thức tháp đấu có vẻ ôn hòa thế này?
Hiển nhiên là ẩn sau đó là một bí mật khổng lồ.
Rất nhiều người dự cảm, có lẽ trận tháp đấu tới đây sẽ làm cho thế cục Hỗn Nguyên Thiên xuất hiện biến hóa cực lớn.
Thế là người của thế lực khắp nơi đều tề tụ về khu vực quanh hai tháp, khiến cho khu vực biên cảnh Thiên Uyên Vực lại gió nổi mây phun.
Thiên Uyên Động Thiên, tại trong lòng hồ nước dung nham dưới lòng đất.
Nhiệt độ kinh khủng tràn ngập lòng đất, ngay cả vách đá bốn phía đều hòa tan.
Nhưng điều kì lạ là so với một tháng trước đây, bây giờ hồ dung nham này đã rút nhỏ vô số lần, rõ ràng là một cái hồ to lớn, nay đã chỉ còn cỡ một cái vũng dung nham mà thôi.
Tại vị trí trung ương của vũng dung nham này, có một bóng người đang ngồi xếp bằng, mặc cho dung nham nóng bỏng đang chảy xuôi bên ngoài thân thể.
Trên thân thể người này trải dài những đường vân xích hồng, trông như những đốm đỏ kéo dài cổ xưa…
Người này là Chu Nguyên.
Hôm nay, hắn trông có sự khác biệt cực lớn so với trước đây. Thân thể hắn to lớn tới mấy vòng, làn da xích hồng, dưới da tựa như có nham tương đang chảy xuôi, một luồng ba động bá đạo cực đoan như có như không tràn ra. Mỗi khi huyết nhục chấn động thì ngay cả hư không cũng chịu ảnh hưởng ba động theo.
Nếu quang sát cẩn thận thì sẽ phát hiện những dòng nham tương đang chảy xuôi kia cũng đang bị thân thể Chu Nguyên hấp thu từng chút một.
Chính bởi loại hấp thu này mà nham tương mới đang dần thu nhỏ lại. Vậy cũng có thể hiểu vì sao nguyên một hồ dung nham to lớn nay lại chẳng còn có mấy.
Ục ục!
Lòng đất vốn yên tĩnh, nay chợt có âm thanh kỳ quái vang lên, âm thanh đó bắt nguồn từ trong cơ thể Chu Nguyên.
Chỉ thấy giờ khắc này, thân thể Chu Nguyên đột nhiên tỏa ra xích quang, con mắt vốn đóng chặt kia cũng đột nhiên mở ra, trong đôi mắt tràn đầy ánh hồng. Phản chiếu trong đồng tử là một thế giới hỏa diễm đầy bạo ngược, nhưng sự bạo ngược đó lại không hề ảnh hưởng tới tâm cảnh của Chu Nguyên.
Trái lại tâm cảnh Chu Nguyên lại có vẻ cực kì tỉnh táo.
Chu Nguyên há miệng, hấp nhẹ một cái, chỉ thấy phần dung nham còn lại kia lập tức bay lên, hóa thành từng dòng nham tương, bị hắn nuốt vào trong bụng.
Xèo xèo!
Sau khi nuốt những nham tương kia, thân thể Chu Nguyên dâng lên từng màn sương trắng, sươn trắng mang theo nhiệt độ đáng sợ khiến cho hư không vặn vẹo.
Mà thân thể phình to tới mấy vòng kia của Chu Nguyên cũng bắt đầu thu nhỏ lại, những đường vân cổ xưa màu xích hồng kia cũng dần lặn mất.
Cuối cùng Chu Nguyên trở về hình dáng bình thường.
Hắn cúi đầu, năm ngón tay chầm chậm khép lại,
Ùng ục ục!
Chỉ thấy trên nắm tay chảy ra từng dòng dung nham xích hồng, bao trùm lại toàn bộ cánh tay.
Oanh!
Chu Nguyên thử đấm ra một quyền, chỉ thấy đại địa dưới chân trực tiếp nứt toác ra, vết rách chằng chịt lan ra bốn phương tám hướng, toàn bộ lòng đất cũng rung động kịch liệt, đất ra lăn xuống.
Mảnh địa huyệt nham tương này bị Chu Nguyên dùng một quyền đấm sụp!
Chưa kể đến nham tương mang theo nhiệt độ kinh khủng làm cho mặt đất bị hòa tan ra một cái hố to.
- Lực lượng thật là bá đạo…
Chu Nguyên nhếch miệng cười một tiếng. Chỉ xét riêng lực phá hoại thì rõ ràng Luyện Ngục Đại Viêm Ma hơn xa Huyền Thánh Thể.
Lực lượng phá hoại của dung nham vượt xa so với dự đoán của hắn.
Đúng vậy, trải qua một tháng tu luyện, cuối cùng Chu Nguyên cũng đã tu thành bước đầu của Luyện Ngục Đại Viêm Ma!
Tốc độ này quá kinh người, nhưng cũng nằm trong dự liệu. Bởi vì trong suốt một tháng qua này, hắn không thời khắc nào mà không đang quan tưởng Đại Viêm Ma, cũng vì vậy mà đã tiêu hao lượng lớn bản nguyên Pháp Vực. Nếu những người khác cũng tu luyện thuật này thì chỉ sợ là không có mấy ai có thể phung phí như Chu Nguyên vậy.
Ngoại trừ mấy yếu tố chính này, thì thiên phú của Chu Nguyên cùng với sự trợ giúp của Si Tinh tạo thành hoàn cảnh tu luyện phù hợp cũng góp phần đẩy nhanh tiến độ tu luyện của hắn.
Oanh!
Chu Nguyên thu hồi tâm thần, thân hình đột nhiên bay thẳng lên khộng.
Chỉ thấy vách đá xung quanh lập tức bị hòa tan ra một cái động sâu, mà thân ảnh Chu Nguyên thì chỉ lấp lóe vài cái, đã xông ra lòng đất, xuất hiện trên bầu trời.
- Phù!
Lại lần nữa được nhìn thiên địa trống trải, Chu Nguyên cảm thấy thoải mái vô cùng, chợt ngửa mặt lên trời thét dài.
Tiếng thét như sấm, quanh quẩn ù ù giữa thiên địa.
Ông!
Tại lúc tiếng gầm còn quanh quẩn, trên bầu trời chợt vang lên tiếng xé gió, sau đó có một đạo lưu quang lướt không mà tới, bắn mạnh về phía Chu Nguyên.
Chu Nguyên thấy đạo lưu quang đang bay về phía mình kia, trong mắt hiện lên vẻ mừng rỡ như điên.
Bởi vì dựa vào cảm ứng, hắn đã nhận ra giấu ở trong đạo lưu quang kia chính là một cây bút đen cổ xưa…
Thiên Nguyên Bút!
Lúc này, Thiên Nguyên Bút mang tới cho Chu Nguyên một cảm giác cực kì huyền diệu, tưởng như thoát thai hoán cốt.
Ong ong!
Thiên Nguyên Bút hóa thành quang ảnh, xoay quanh Chu Nguyên, linh tính vô cùng.
Nguyên khí giữa thiên địa cuồn cuộn mà đến, bị Thiên Nguyên Bút hấp thu.
Chu Nguyên xòe bàn tay ra, cây bút đen cổ xưa chậm rãi rơi vào trong bàn tay hắn. Hai tay Chu Nguyên khép lại, nguyên khí trong cơ thể tràn vào trong bút.
Ông!
Ngòi bút lông tơ màu tuyết trắng của Thiên Nguyên Bút lập tức ngưng tụ ra quang mang không gì sánh được, trong nháy mắt tiếp theo, một tấm lựa nguyên khí bắn mạnh mà ra, hư không chấn động, mà một tòa núi cao ở xa xa cũng hóa thành bột phấn trong nháy mắt…
Tính tăng phúc cho nguyên khí đã trở nên mạnh hơn.
Chu Nguyên cong ngón tay búng một cái, Thiên Nguyên Bút đã chìm vào trong cơ thể.
Hắn có thể cảm giác được, Thiên Nguyên Bút có thêm rất nhiều huyền diệu.
Hai mắt Chu Nguyên hơi khép hờ, trong nháy mắt tiếp theo, chỉ thấy có lông tơ mày tuyết trắng tràn ra từ phía sau lưng, tạo thành một đôi cánh chim màu trắng.
Oanh!
Cánh chim vỗ nhẹ, mà thân ảnh Chu Nguyên đã biến mất tại chỗ.
Một nháy mắt sau, tại hư không cách ngoài vạn trượng, thân hình Chu Nguyên lại hiện ra. Bàn tay hắn nắm lại, lông tơ tuyết trắng ngưng tụ, hóa thành một thanh trường kiếm trắng tinh, kiếm quang chém xuống, phát ra kiếm quang sắc bén ngập trời.
Chu Nguyên cười khẽ một tiếng, trong mắt không giấu nổi sự hài lòng. Bây giờ linh tính của Thiên Nguyên Bút đã hơn xa so với khi trước, thần diệu thiên biến vạn hóa, giúp cho Chu Nguyên có thêm rất nhiều thủ đoạn chiến đấu.
Hơi vung tay áo lên, Thiên Nguyên Bút lại thoáng hiện trước mặt, đầu bút hơi rủ xuống.
Ánh mắt Chu Nguyên đảo qua từng đạo phù căn cổ xưa trên thên bút, cuối cùng dừng lại ở vòng phù văn thứ bảy. Trước đây, vòng phù văn này vẫn luôn ảm đạm, không lộ rõ nét. Nhưng hôm nay, vòng phù văn làm cho Chu Nguyên thèm nhỏ dãi từ lâu cuối cùng cũng sáng lên rồi…
Thiên Nguyên Bút, văn thứ bảy: Tấn Thăng!