Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1132 - Chương 1131: Kết Quả Ngoài Dự Đoán.

Chưa xác định
Chương 1131: Kết quả ngoài dự đoán.

- Có thể được giao thủ cùng với cao thủ đứng thứ sáu trên Thiên Dương bảng thì đã mãn nguyện lắm rồi!

Nhưng Trương Thừa Phong cũng không phải là hạng người hèn nhát, mặc dù trong lòng áp lực, nhưng lại không hề e ngai, chỉ thấy hắn khép lại hai tay, sau đó chậm rãi kéo ra.

Chỉ thấy từng dòng nguyên khí xích hồng lan tràn ra giữa hai bàn tay hắn, dần dần tạo hình thành một thanh trường kiếm dài tam xích, thiêu đốt lên hỏa diễm hừng hực. Trên thân kiếm khắc rõ nhiều đường vân, nhiệt độ nóng rực tỏa ra khiến cho hư không vặn vẹo.

Ông!

Nguyên khí xích hồng bộc phát mà ra, sau lưng Trương Thừa Phong cũng hiện lên một vầng Lưu Ly Thiên Dương như ẩn như hiện.

Dù cùng là Lưu Ly Thiên Dương, nhưng hiển nhiên cũng có phân chia cao thấp. Tối thiểu nhất, nếu chỉ nhìn độ hùng hồn của nguyên khí thì Tần Liên đương nhiên là mạnh hơn Trương Thừa Phong nhiều.

Ầm!

Ánh mắt Tần Liên đột nhiên càng thêm sắc bén, bàn tay nắm chặt Xích Tước Đao, trong nháy mắt ấy, chỉ nghe tiếng nguyên khí nổ mạng, thân ảnh của nàng đã hóa thành một bóng mờ bắn mạnh mà ra. Tốc độ của Tần Liên nhanh như chớp giật, Trương Thừa Phong chỉ kịp nhìn thấy trước mắt lóe lên một tia xích quang, cùng với nghe thấy một tiếng Tước kêu thanh tịnh, đã thấy một vệt đao quang xích hồng chém xuống trước mặt.

Đao quang lướt qua, hư không rách tả tơi.

Trương Thừa Phong không dám chần chờ, kiếm quang thiêu đốt hỏa diểm cũng vung lên chống cự.

Keng!

Đao quang cùng kiếm quang va chạm, ngọn lửa ngập trời bắn tung tóe, đốt cháy cả hư không.

Vừa giao phong, thân thể mềm mại của Tần Liên lại chẳng nhúc nhích tí nào, ngược lại thân ảnh Trương Thừa Phong lại vô cùng chật vật bắn ngược ra sau, thanh kiếm hỏa diễm trong tay run rẩy gào thét, hiển nhiên không địch lại thế công quá lăng lệ của Tần Liên.

Độ chênh lệch 200 triệu nội tình nguyên khí đã thể hiện rõ cao thấp.

Vút!

Một đao chiếm thượng phong, chân dài Tần Liên lại cong lại, chỉ thấy hỏa diễm trên người nổ tung, mà thân ảnh nàng đã lại biến mất.

Ông! Ông! Ông!

Ngay sau đó, tại trước mặt Trương Thừa Phong, đầy trời đao quang đột nhiên giáng xuống, bao phủ tất cả đường lui của hắn.

- Tiểu Thánh Thuật, Xích Vân Kiếm Quang!

Trương Thừa Phong điên cuồng thôi thúc nguyên khí trong cơ thể, kiếm quang vung vẩy, tạo thành từng tầng xích vân, xích vân quay cuồng bao phủ về phía Tần Liên.

Xích Vân Kiếm Quang là một trong những môn Nguyên thuật nổi danh của Xích Vân kiếm phái, một khi thi triển sẽ tạo thành từng màn kiếm quang dày đặc như mây, tầng tầng lớp lớp, nếu như bị cuốn vào trong đó thì sẽ như bị hãm vào trong bể Thiên Hỏa, khó mà đào thoát.

Trương Thừa Phong cũng không có ý định dò xét gì, vừa ra tay đã dùng chiêu mạnh nhất.

Xích Vân Kiếm Quang bao phủ mà tới, con ngươi Tần Liên hơi híp lại, trong nháy mắt tiếp theo, búi tóc đuôi ngựa thật dài sau đầu nàng đột nhiên nổ tung, từng sợi tóc đen chuyển màu xích hồn, bay múa trong gió, thật giống như cái đuôi Xích Tước.

- Tiểu Thánh Thuật, Xích Tước Vũ!

Trong miệng của nàng vang lên tiếng kêu nhẹ,

-Li!

Chỉ thấy Tần Liên liên tục đạp khộng, thân thể mềm mại xoay trong, nguyên khí xích hồng dần lên, Xích Tước Đao trong tay đột nhiên chém xuống.

Một chém ấy, tựa như Xích Tước nhảy múa, mang theo khí thế thiêu đốt hết thảy, hung hăng chém vào đám xích vân kia.

Xoẹt!

Dường như có âm thanh xé nứt vang lên, đao quang rơi xuống, chỉ thấy xích vân tầng tầng bị chém ra thành hai nữa, thậm chí mặt đất thanh ngọc phía dưới cũng xuất hiện một vết hằn thật sâu. Chỉ là có lẽ thanh ngọc kia được duy trì bởi năng lượng nào đó, qua một lúc thì vết hằn liền biến mất, mặt đất lại khôi phục nguyên dạng.

- Phốc phốc!

Chỉ là Trương Thừa Phong cũng không có năng lực tự chữa trị như vậy, sau khi Xích Tước Đao chém rách xích vân, thì phần dư lực trực tiếp chém vào trên lồng ngực hắn. Thế là Trương Thừa Phong không nhịn được phun ra một búng máu tươi, thân thể chật vật bay ngược ra ngoài ngàn trượng.

Mặc dù hai bên còn chưa giao thủ lâu, nhưng có vẻ như thắng bại đã rõ ràng.

Cùng lúc đó, ở bên ngoài thiết tháp, vô số ánh mắt cũng đang quan sát trận đấu trong tháp, lúc này không khỏi ồn ào xôn xao.

Chỉ từ tình hình trước mắt thì không khó để đoán trận này Tần Liên ắt dành chiến thắng.

Phía bên Thiên Uyên Vực cũng bạo phát ra rất nhiều tiếng hoan hô, đông đảo Thiên Dương cảnh đều lộ vẻ mặt tự hào.

- Không hổ là Tần Liên sư tỷ! -Mộc U Lan thở dài một hơi, cảm thán nói. Bản thân này nếu đối phó với tên Trương Thừa Phong kia thì chưa chắc đã có bao nhiêu phần thắng. Mà đổi lại là Tần Liên thì lại có thể dễ dàng đánh cho hắn không có sức hoàn thủ, qua đó tăng mạnh sĩ khí cho phe ta.

Chu Nguyên không vội lên tiếng, ánh mắt nhìn thoáng qua khu vực liên minh năm đại thế lực đỉnh tiêm. Ở bên kia nãy giờ vẫn không có động tĩnh, cũng không có biểu hiện gì là bối rối, tưởng như kết quả này đã sớm nằm trong dự đoán của bọn hắn vậy.

Thấy cảnh này, Chu Nguyên không khỏi cau mày, bọn hắn đang mưu đồ gì?

Tần Liên với mái tóc dài xích hồng xõa tung, thân thể nhẹ nhàng hạ xuống đất, Xích Tước Đao trong tay lắc nhẹ, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Trương Thừa Phong đang chật vật nằm ở nơi xa. Lúc này lồng ngực tên này gần như bị bổ ra, máu tươi chảy xuôi, trông cực kì thê thảm huyết tinh.

- Khục, không hổ là cao thủ thứ sáu của Thiên Dương bảng, quả là lợi hại! -Trương Thừa Phong đưa tay lau đi vết máu nơi khóe miệng, nhếch miệng cười.

Tần Liên vẫn không đáp lời, tóc dài bay múa, nàng cất bước chậm rãi đi tới, lưỡi đao trong tay kéo lê trên mặt đất, để lại từng vệt cháy đen.

- Ta hiểu rõ, trong trận này, phải đối mặt với Tần Liên ngươi, thì trong Thiên Dương cảnh của liên minh năm đại thế lực đỉnh tiêm chúng ta không ai có thể là đối thủ, kể cả ta. -Trương Thừa Phong tiếp tục nói.

- Có lẽ bản thân các ngươi cũng cho rằng bên mình sẽ thắng trận này rất dễ dàng… ha ha… -Đột nhiên Trương Thừa Phong nở rộ lên một nụ cười quỷ dị.

Hàn quang trong mắt Tần Liên càng thêm nồng đậm, tốc độc của nàng đột nhiên tăng vọt, thân hình hóa thành một luồng xích quang, chém mạnh về phía tên Trương Thừa Phong kia.

- Nhưng mà… Tần Liên, ngươi không thắng được ta!

Trương Thừa Phong đột nhiên cười lớn, chỉ thấy máu thịt quanh miệng vết thương của hắn đột nhiên động đầy, tựa như có thứ gì đó muốn chui ra ngoài. Nhìn kỹ lại thì hóa ra là một vài phù văn nhuốm máu. Những phù văn này vừa bay ra, đã quấn quanh cùng một chỗ, hóa thành một viên quang cầu nhuốm máu.

Quang cầu chợt tỏa ra một loại lực lượng làm người ta sợ hãi.

Thậm chí dường như quang cầu còn đang nhảy lên, vô cùng quỷ dị.

Mặc dù biết rõ quang cầu phù văn này cực kỳ nguy hiểm, nhưng gương mặt Tần Liên vẫn giữ vẻ lạnh lùng, Xích Tước Đao chém mạnh xuống, mặt trời Lưu Ly sau lưng tỏa ra ánh sáng chói lọi, nguyên khí cuồn cuộn khiến cho hư không chấn động.

Oanh!

Chỉ là, còn chưa đợi đao quang kia chém xuống, thì quang cầu phù văn kia đột nhiên rung động dữ dội, trong một cái chớp mắt tiếp theo, một luồng lực lượng kinh khủng chợt dâng trào lên, hư không bắt đầu vặn vẹo.

Ầm ầm!

Bên ngoài thiết tháp, vô số ánh mắt mang theo vẻ không thể tưởng tượng nổi nhìn qua một màn này.

Chỉ thấy nguồn lực lượng kia khủng bố đến mức tràn ra phá tan cả lồng ánh sáng đang bao trùm chiến đài.

Ầm! Ầm!

Theo đó là hai bóng người bắn mạnh ra từ trong tháp, cuối cùng ngã về phía Phong Vũ Hồ, va đập tạo ra từng cái hố nước, kéo lê mấy ngàn trượng rồi mới chật vật dừng lại.

Phốc phốc!

Thân ảnh Tần Liên ổn định lại, miệng không nhịn được phun ra một ngum máu tươi.

Hai mắt nàng tựa như phun lửa nhìn qua nơi xa, ở nơi đó Trương Thừa Phong đang nằm liệt trên mặt nước, tựa như bãi bùn nhão, toàn bộ thân thể gần như bị xé nứt, sắc mặt trắng bệch tựa như sắp chết đi.

Nhưng dẫu đã trọng thương đến mức này, hắn vẫn cứ cố quay đầu nhếch miệng cười với Tần Liên.

Tần Liên tức tới mức xanh cả mặt.

Không chỉ có nàng tái nhợt cả mặt mày, mà sắc mặt cảu đám người Si Tinh, tông chủ Huyền Côn cũng âm trầm xuống.

Tần Liên cùng Trương Thừa Phong cùng lúc bị văng ra khỏi thiết tháp.

Tuy rằng Trương Thừa Phong đã thoi thóp gần như chết, nhưng kết quả lại không khác mấy.

Cũng có nghĩa là…

Trận đấu đầu tiên, vốn hẳn là Thiên Uyên Vực bọn họ dễ dàng giành được thắng lợi, nhưng cuối cùng lại kết thúc trong kết quả hòa, hai bên không phân thắng bại!

Bình Luận (0)
Comment