Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1133 - Chương 1132: Thế Hòa

Chưa xác định
Chương 1132: Thế Hòa

Khi Tần Liên cùng Trương Thừa Phong cùng bị văng ra ngoài thiết tháp màu đen, thì vô số người đều không khỏi kinh ngạc đến há hốc mồm, ai cũng không ngờ tới kết quả trận đấu sẽ là như vậy.

Tần Liên vốn là cao thủ đứng hàng thứ sáu trên Thiên Dương bảng, nội tình nguyên khí cũng vượt xa Trương Thừa Phong, dựa theo lẽ thường thì Tần Liên phải tất thắng ván này mới đúng!

Nhưng bây giờ hai người lại song song văng ra khỏi tháp, thế nên mới tạo thành thế bất phân thắng bại.

Cục diện này là vô cùng có lợi cho liên minh năm đại thế lực đỉnh tiêm. Dù sao từ thế tất phải thua chuyển sang thế hòa không phân thắng bại, cũng đã là kiếm lợi lớn rồi.

Xoạt!

Vô số tiếng bàn luận xôn xao bộc phát lên, một vài người lập tức trở nên hăng hái. Bọn hắn vốn cho rằng cuộc tỷ thí tranh kỳ vật lần này sẽ chẳng có gì đặc biệt, hẳn là Thiên Uyên Vực dễ dàng giành thắng lợi, nhưng bây giờ nhìn lại có vẻ như còn trò hay để xem.

Ai cũng không chỉ trích liên minh năm đại thế lực đỉnh tiêm sử dụng trò bẩn. Bởi vì tòa thiết tháp này là do Thương Uyên Đại Tôn tự tay tạo nên, có năng lực dò xét. Liên minh năm đại thế lực đỉnh tiêm có thể mang phù văn quỷ dị kia vào, cũng tức là bọn hắn có năng lực lừa gạt được sự dò xét của Đại Tôn.

Một vài người nghĩ đến càng sâu thì hiểu được, đây thực chất vẫn là một trận đánh cờ giữa hai vị Đại Tôn.

Thương Uyên Đại Tôn muốn dùng tòa thiết tháp này để hạn chế liên minh năm đại thế lực đỉnh tiêm, mà vị Vạn Tổ Đại Tôn kia cũng không vừa, mặc dù vào trong trận cảu Thương Uyên Đại Tôn, nhưng cũng không định hoàn toàn tuân thr theo nguyên tắc của đối thủ…

Trong tiếng bàn luận xôn xao đầy trời kia, bên Thiên Uyên Vực thì trầm mặc một mảnh.

Hiển nhiên bọn họ khó có thể tiếp nhận kết quả này.

- Thật là hèn hạ! -Mộc U Lan cắn chặt hai hàm răng trắng ngà, nói.

Sắc mặt Chu Nguyên cũng rất âm trầm, nhưng hắn không nói lời nào, bởi vì dù nói gì thì cũng không thay đổi được kết quả.

Mấy người tông chủ Huyền Côn, Si Tinh cũng vô cùng tức giận, nhưng cũng chưa nói gì, hiển nhiên là cũng nghĩ giống vậy.

Tần Liên lạnh lùng quay về, toàn thân đều tỏa ra khí lạnh. Lúc này nàng mới là người khó chịu nhất. Rõ ràng thắng lợi đã nằm trong tầm tay, nhưng cuối cùng lại bị đối phương giở thủ đoạn buộc vào thế hòa, không phân thắng bại, nỗi uất ức khó có thể lắng lại.

Mộc U Lan vội vàng đi lên đỡ lấy nàng, nhỏ giọng an ủi.

Tần Liên không nói lời nào, nhưng hai tay nắm thật chặt đã thể hiện nỗi lòng không bình tĩnh của nàng.

Chu Nguyên cũng không tiện nói gì, chỉ có thể để nàng tự bình tĩnh lại.

Năm vị Nguyên lão nhìn Si Tinh một chút, lại liếc nhìn nhau, sau đó nhìn về phía Bạch Vũ nói:

- Bạch Vũ, ngươi lên trận thứ hai đi.

Tại Thiên Uyên Vực, Bạch Vũ là người có thực lực rất gần với Tần Liên, nội tình nguyên khí đạt tới mức 1,9 tỷ, cũng không khác mấy so với Trương Thừa Phong. Bây giờ Trương Thừa Phong là đối thủ mạnh nhất bên kia đã bị Tần Liên khiêu chiến đi, nên giờ Bạch Vũ xuất chiến, vẫn có cơ hội thắng cực cao.

Chỉ là…

Chu Nguyên nhìn thoáng qua Si Tinh, thấy sắc mặt của nàng hết sức nặng nề. Cũng không biết bên kia có còn loại phù văn quỷ dị như thế kia không… Ngay cả cường giả Pháp Vực cũng không thể phát hiện ra thứ này, chỉ sợ là do vị Vạn Tổ Đại Tôn kia giở trò.

“Lão cẩu không kiếp!”

Chu Nguyên không nhịn được mắng thầm trong lòng. Đường đường là Đại Tôn, vậy mà lại không từ thủ đoạn, hoàn toàn không để ý tới thân phận. Đây thực sự là định đẩy Thiên Uyên Vực vào chỗ chết đây mà.

Lão cẩu này làm nhiều chuyện như vậy, cũng là vì bức sư phụ Thương Uyên phải hiện thân…

Mà theo Chu Nguyên được biết, mục đích thực sự khi ép sư phụ phải xuất hiện là vì Yêu Yêu.

Nghĩ tới đây, đồng từ Chu Nguyên hơi rụt lại.

Rốt cuộc Yêu Yêu có thân phận gì? Vì sao có thể khiến cho những tồn tại đỉnh cao của Hỗn Nguyên Thiên phải lục đục với nhau vì nàng?

Nhưng mặc kệ thân phận của nàng là gì, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép nàng rơi vào trong tay Vạn Tổ Đại Tôn! Chí ít Chu Nguyên còn có thể tin tưởng Thương Uyên, mà lại quan hệ giữa Yêu Yêu và Thương Uyên cũng tựa như là thân nhân, Chu Nguyên không cần lo lắng Thương Uyên sẽ hại nàng.

Nhưng nếu đổi lại là lão già Vạn Tổ Đại Tôn này thì… khó nói…

“Lão cẩu, dám có mưu đồ với Yêu Yêu. Chờ tới ngày ta bước vào Thánh Giả, ắt chém đầu chó của ngươi!” -Chu Nguyên quyết tâm, tự định cho mình một cái mục tiêu “nho nhỏ”.

Đặt mục tiêu thế là được rồi, việc quan trọng bây giờ là giải quyết khó khăn trước mắt. Bằng không nếu để kỳ vật rơi vào trong tay Vạn Tổ Đại Tôn, thì hắn có thể dùng việc hủy diệt Thiên Uyên Động Thiên làm uy hiếp để ép Thương Uyên phải ra mặt, đến lúc đó chưa chắc Thương Uyên đã có thể nhẫn nại được.

Trong lúc Chu Nguyên suy nghĩ miên man, thì thân ảnh Bạch Vũ đã bước ra.

Phía bên liên minh năm đại thế lực đỉnh tiêm, cũng có một bóng người lướt tới, chính là tên Trần Nhạc của Long Cổ cung. Nghe nói nội tình nguyên khí của kẻ này ở chừng 1,8 tỷ, khá gần với Trương Thừa Phong.

Hai người vừa xuất trận, cũng không nói nhảm nhiều, trực tiếp tiến vào trong thiết tháp.

Đấu trường vẫn là thanh ngọc chiến đài, chỉ là đấu thủ lần này đổi thành Bạch Vũ cùng Trần Nhạc.

Sắc mặt Bạch Vũ lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Nhạc, dù cho thực lực hắn mạnh hơn đối thủ, nhưng vì có vết xe đổ của Tần Liên ở trước mắt, hắn lại lộ ra vẻ cẩn thận còn hơn cả Trần Nhạc.

Không chỉ hắn, lúc này ở bên ngoài cũng đang có vô số ánh mắt khóa chặt trên người Trần Nhạc.

Mọi người đều muốn xác định một chuyện…

Trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, Trần Nhạc cười hì hì một tiếng, nhìn vẻ cẩn thận đề phòng của Bạch Vũ, cười nói:

- Bạch Vũ, dẫu sao ngươi cũng là cao thủ nổi danh trên Thiên Dương bảng, có cần phải khẩn trương như thế khi đối diện với một tên tiểu nhân vật như ta không?

Trong lời nói tràn đầy mỉa mai.

Bạch Vũ cười lạnh nói:

- Nếu như đường đường chính chính đánh thì thu thập tên phế vật nhà ngươi lại chẳng phải là chuyện dễ dàng?

- Thế thì tới đây đi! -Trần Nhạc vẫn cười hì hì.

Bạch Vũ vẫn không động thủ, mà là ánh mắt quét tới quét lui trên người Trần Nhạc.

Trần Nhạc thấy thế, giật mình nói:

- À, hóa ra là ngươi đang sợ thứ kia…

Hắn lắc đầu, nói:

- Xem ra ngươi không biết, để giấu cái thứ kia vào trong máu thịt thì phải chịu đau đớn tới mức nào. Trước đây ta tận mắt nhìn thấy Trương Thừa Phong vì đưa nó vào trong cơ thể mà đau đến kêu rên suốt ba ngày ba đêm. Ta cũng không chịu được đau khổ như thế!

Bạch Vũ nghe vậy, trong lòng lập tức buông lỏng.

Nhưng mà, còn không đợi Bạch Vũ nổi lên ý cười, tên Trần Nhạc ở đối diện lại đột nhiện thở dài, nói:

- Thế nhưng dù ta không muốn thì lại làm sao được? Dù sao chúng ta cũng chỉ là quân cờ thôi. Thế nên…

Lúc này, dáng tươi cười trên mặt Trần Nhạc đột nhiên trở nên dữ tợn cùng bệnh trạng:

- Ha ha, thế nên là tên ngu xuẩn nhà ngươi đoán đúng rồi. Trên người của ta cũng mang theo thứ kia!

- Trên thân của tất cả năm người chúng ta đều có cái thứ kia!

Nói đoạn, Trần Nhạc cười gằn một tiếng, duỗi tay vạch một vết cắt trên ngực, chỉ thấy máu thịt vỡ ra, máu tươi cuồn cuộn chảy ra, phù văn quỷ dị kia cũng tựa như côn trùng, chậm rãi leo ra.

Phù văn chui ra huyết nhục, nhuộm đẫm máu tươi, nhanh chóng ngưng tụ, cuối cùng tạo thành một viên quang cầu phù văn, tản ra lực lượng kinh khủng.

Xoạt!

Ở bên ngoài, thấy cảnh này, vô số người lại không khỏi thốt lên xôn xao.

Trong thân thể của năm người tham chiến bên liên minh năm đại thế lực đỉnh tiêm đều có thứ này. Đây chẳng phải là nói trong cuộc tỷ thí tranh kỳ vật này, liên minh năm đại thế lực đỉnh tiêm đã đứng sẵn ở thế bất bại rồi?

Phía bên Thiên Uyên Vực, tất cả mọi người đều tức tới mức tái nhợt cả mặt, bầu không khí kiềm chế nặng nề.

Bao gồm cả năm vị Nguyên lão, mặc dù bọn họ vẫn duy trì trầm mặc, nhưng ai cũng có thể cảm giác được hư không quanh họ đang chấn động.

Chỉ tiếc là, dẫu là cường giả Pháp Vực, nhưng bọn họ vẫn khó mà nhúng tay vào bàn cờ giữa các vị Đại Tôn này. Chỉ có thể ngồi nhìn.

Oanh!

Cũng chính tại chớp mắt này, trong thiết tháp màu đen lại lần nữa bộc phát ra một luồng lực lượng kinh khủng. Ngay sau đó, hai bóng người màu đen chật vật bắn ra, ai nấy đều da tróc thịt bong, máu tươi chảy ròng ròng.

Chính là Bạch Vũ cùng Trần Nhạc.

Ván thứ hai này lại kết thúc với thế hòa không phân thắng bại!

Bình Luận (0)
Comment