Những người khác cũng gật đầu đồng ý với ý kiến của Tần Liên. Mặc dù chỉ đặt mục tiêu hòa, nhưng ai cũng hiểu bảo vệ kỳ vật mới là điều quan trọng.
- Chỉ sợ hắn còn chẳng thể lấy được kết quả hòa thôi! -Bạch Vũ đột nhiên nói.
Tần Liên nhìn hắn một cá, nói:
- Sau khi sử dụng bí pháp thì Chu Nguyên sẽ tăng nội tình nguyên khí lên tới 1,5 tỷ. Nếu hắn không làm được, thì thử hỏi còn ai khác có thể có nội tình tương đương để thay thế hắn?
Bạch Vũ nghe vậy cứng họng, chỉ có thể khó chịu quay người đi. Lúc này hắn cũng đang nổi giận trong lòng, không chỗ phát tiết.
Chu Nguyên nhìn về phía Si Tinh.
Si Tinh thấy thế, cũng gật nhẹ đầu, nói:
- Chỉ cần cam đoan lấy được kết quả hòa, vậy cũng không tính là…
Thế nhưng còn chưa nói xong, sắc mặt của nàng lại đột nhiên biến đổi, mà sắc mặt của bốn vị Nguyên lão còn lại cũng đột nhiên trở nên cực kì khó coi.
Ầm ầm!
Thiên địa bốn phía chấn động kịch liệt, uy áp cường giả Pháp Vực tỏa ra khiến cho vô số Nguyên Anh cảnh, Thiên Dương cảnh ở gần đó không thở nổi.
- Sư tỷ, xảy ra chuyện gì vậy?! -Chu Nguyên vội quát lên.
Mấy người Si Tinh cũng phát hiện bản thân mất khống chế, nhanh chóng thu lại uy áp, nhưng từng đôi mắt lại mang theo càng nhiều sát khí nhìn về phương hướng liên minh năm đại thế lực đỉnh tiêm.
Lúc này, đám cường giả Pháp Vực của liên minh năm đại thế lực đỉnh tiêm cũng đang nhìn về hướng này với ánh mắt trào phúng.
Hai mắt Si Tinh khép hờ, mãi một lát sau mới chậm rãi mở ra. Nàng xoa xao mi tâm, có chút mệt mỏi, có chút vô lực, nói:
- Cuộc tỷ thí tranh kỳ vật bên Kim Lôi Uyên đã kết thúc… Không ngoài dự đoán, cả năm trận đều là thế hòa không phân thắng bại.
Nghe vậy, khóe mắt Chu Nguyên không khỏi giật giật. Đối phương chuẩn bị đúng là đầy đủ, không chỉ bên Thiên Dương cảnh, mà ngay cả bên Nguyên Anh cảnh cũng không chịu buông tha.
- Mặc dù chỉ có kết quả hòa, khá là mất mặt, nhưng vẫn còn tính là có thể tiếp nhận. -Chu Nguyên hít sâu một hơi, mở miệng an ủi.
- Ngươi thì biết cái gì! -Đột nhiên tông chủ Huyền Côn quát lên, trong âm thanh mang theo tức giận cùng cực:
- Mặc dù chúng ta lấy được kết quả hòa, nhưng ngay khi kết quả này xuất hiện, thì pháp chỉ của Vạn Tổ Đại Tôn lại đột nhiên phá vỡ thiết tháp của Đại Tôn Thương Uyên, cướp đi kỳ vật rồi!
- Cái gì?!
Nghe vậy, sắc mặt Chu Nguyên không khỏi biến đổi, nói:
- Kỳ vật tại Nguyên Anh tháp đã mất? Sao lại như vậy? Chẳng phải là thế hòa hay sao?!
Si Tinh chậm rãi nói:
- Sư phụ dưng lên song tháp là vì buộc Vạn Tổ phải tuân theo quy tắc mà người định ra, cũng tránh cho hai bên phải tham dự chiến tranh quy mô lớn, tọa ra thương vong lớn. Nhưng chúng ta đều đã đánh giá thấp năng lực của Vạn Tổ Đại Tôn rồi. Tuy rằng hắn chấp nhận tham gia ván cờ này của sư phụ, nhưng hắn lại sửa lại quy tắc mà người đặt ra!
- Quy tắc đã bị sửa thành, dù kết quả là hòa thì hắn vẫn có thể lấy đi kỳ vật.
- Nói cách khác, chỉ khi giành chiến thắng, chúng ta mới có thể giữ vững kỳ vật. Mà kẻ địch, dù là thắng hay hòa, cũng coi như là bọn hắn chiến thắng.
Nghe nàng nói vậy, tất cả mọi người trầm mặc lại, cơ hồ cảm thấy tuyệt vọng. Nếu như ngay cả thế hòa bất phân thắng bại cũng tính là kẻ địch chiến thắng, vậy bọn họ đâu còn hy vọng gì nữa?
- Đúng là… quá vô sỉ! -Một người không nhịn được quát lên.
Lúc trước vốn tưởng rằng nếu lấy được kết quả hòa, thì cùng lắm là mất mặt trước các thế lực khác của Hỗn Nguyên Thiên mà thôi. Nhưng ai ngờ…
Sắc mặt Tần Liên cũng trở nên trắng bệch, trong mắt tràn đầy không cam lòng cùng phẫn nộ. Chỉ tiếc đây là ván cờ giữa các vị Đại Tôn, mà bọn họ thì đâu có sức để thay đổi điều gì? Điều duy nhất có thể làm là cố gắng phát huy tác dụng là một quân cờ mạnh mà thôi.
- Mất đi một kỳ vật, có tạo thành ảnh hưởng lớn lắm không? -Trầm mặc một lúc, Chu Nguyên hỏi Si Tinh.
Si Tinh nói:
- Tuy rằng có ảnh hưởng, nhưng hẳn là còn chưa đạt tới mục tiêu mà Vạn Tổ mong muốn. Bằng không, lúc trước khi đoạt được Thiên Hỏa Thụ Vương thì lão ta đã làm được rồi, đâu cần rắc rối tới tận bây giờ? Thế nên có lẽ cần tối thiểu hai kỳ vật, mới có thể phá hủy Thiên Uyên Động Thiên.
Chu Nguyên gật nhẹ đầu, nói:
- Nói cách khác là chúng ta vẫn còn chưa thua?
Si Tinh cười khổ một tiếng, cục diện đã thế này, thì có khác gì là thua?
Chu Nguyên không nói gì thêm, thân hình hơi động, đã xuất hiện ở bên ngoài thiết tháp màu đen, dưới cái nhìn soi mói của vạn người.
Nếu thế hòa cũng coi như là thất bại…
Vậy, trận này, hắn sẽ dốc toàn lực giành chiến thắng!
Khi Chu Nguyên xuất hiện trước thiết tháp màu đen, vô số ánh mắt từ khắp nơi bắn tới, mang theo thần thái khác nhau, hội tụ vào trên người hắn.
Bây giờ Chu Nguyên cũng không phải là hạng người vô danh trong Hỗn Nguyên Thiên này. Hồi còn Đại hội Cửu Vực, biểu hiện của xuất sắc của hắn làm cho danh tiếng vang danh tứ phương. Về sau lại có tin tức hắn là đệ tử thân truyền thứ ba của Đại Tôn Thương Uyên truyền ra, thì danh tiếng của hắn lại càng cao hơn một bậc.
Chỉ tiếc, dẫu danh tiếng có to lớn thế nào, thì ở trong hoàn cảnh như hiện nay, cũng không quan trọng bằng thực lực.
Mấy tháng trước, Chu Nguyên có thể là Vương giả của Thần Phủ cảnh, tư thái vô địch trấn áp vô số thiên kiêu.
Chỉ là vị Vương giả này, khi bước vào thiên địa mới, thì vòng sáng vô địch đã biến mất sạch sẽ rồi. Hắn đã không còn là Vương giả, ngược lại lại phải bắt đầu lại từ tầng thấp nhất. Ở chỗ này, hắn cần thêm thời gian để có thể lại tỏa ra ánh sáng.
Thế nên, khi biết được Chu Nguyên cũng muốn tham gia cuộc tỷ thí tranh kỳ vật cực kì khốc liệt này, rất nhiều người đều cảm thấy khó có thể hiểu được.
Ở tình thế này, chỉ có người có tu vi Lưu Ly Thiên Dương hậu kỳ mới đủ tư cách lên trận, mà Chu Nguyên… dù cho hắn cũng là Lưu Ly Thiên Dương, nhưng dẫu sao mới chỉ là Thiên Dương sơ kỳ thôi!
Chênh lệch này đâu chỉ là chút ít gì?
Chỉ là hiện tại thân phận của Chu Nguyên khá là đặc thù, nên cũng không ai mở miệng mỉa mai. Chỉ là khó tránh khỏi sẽ có những ánh mắt tràn đầy chất vấn. Mọi người đều muốn nhìn, vị Vương giả của Thần Phủ cảnh này, sẽ có biểu hiện như thế nào trong trận đấu tranh ở cấp bậc cao thế này.
Sẽ lại một lần nữa làm thế nhân rung động, hay biểu hiện thường thường, cuối cùng thua trận?
Vút!
Chu Nguyên xuất hiện ở bên ngoài thiết tháp màu đen, cùng lúc đó, một đạo lưu quang cũng giáng xuống từ trên trời, xuất hiện ở một bên khác của hắc tháp.
Người xuất hiện là một tên nam tử có đôi mặt hẹp dài. Con mắt tu hí của hắn đánh giá Chu Nguyên, khóe miệng hơi cong lên, giọng nói mang theo vẻ trêu tức:
- Đúng là Thiên Dương cảnh sơ kỳ? Hẳn là ngươi cho rằng, mình là đệ tử thân truyền của Đại Tôn, thì ở chỗ này sẽ có người nhường ngươi à?
Người này, chính là Lục Khánh của Tam Sơn Minh, cũng là người ra sân cuối cùng của liên minh năm đại thế lực đỉnh tiêm.
Ánh mắt đạm mạc của Chu Nguyên nhìn hắn một cái, không trả lời, thân hình lóe lên, đã hóa thành lưu quang tiến vào trong thiết tháp màu đen.