- Ha ha, khá là kiêu ngạo đấy!
Lục Khánh cười cượt:
- Lúc trước ngươi đánh bại Trần Huyền Đông, khiến cho người Tam Sơn Minh ta rất là mất mặt. Hôm nay ta muốn thử xem, xem đạp một tên đệ tử thân truyền của một vị Đại Tôn xuống dưới chân thì sẽ có cảm giác như thế nào!
Nói đoạn, thân hình Lục Khánh hơi động, cũng đã tiến vào trong tháp.
Trên chiến đài thanh ngọc to lớn.
Chu Nguyên đứng đối mặt với Lục Khánh.
Trên mặt Lục Khánh lộ rõ vẻ mỉm cười, chân giẫm mạnh một cái, trong chớp mắt đã có nguyên khí ngập trời quét sạch mà ra, ba vầng mặt trời Lưu Ly hiện lên sau lưng, một luồng uy áp nguyên khí trực tiếp quét quang, lao về phía Chu Nguyên.
Trong ba vầng mặt trời Lưu Ly kia có tới 1,6 tỷ nguyên khí!
- Chu Nguyên, thể hiện ra lá át chủ bài mạnh nhất của ngươi đi. Bằng không đợi chậm thêm chút nữa thì ngươi không còn cơ hội nữa đâu! -Lục Khánh thản nhiên nói.
Dưới uy áp nguyên khí bực này, nếu là Thiên Dương cảnh sơ kỳ bình thường thì sự là khó có thể động đậy được. Nếu như Chu Nguyên không có lá bài tẩy nào, thì cũng không cần phải đánh tiếp nữa.
Lục Khánh tin tưởng điều này là không có khả năng. Bằng không Chu Nguyên mà tay không tới tham gia cuộc tỷ thí tranh kỳ vật này thì đúng là ngu xuẩn.
Chu Nguyên cảm nhận luồng uy áp đến từ 1,6 tỷ nguyên khí, ánh mắt hơi hơi ngưng tụ, áp lực thế này đúng là khá lớn.
Nếu như không có Thiên Nguyên Bút, thì lúc này hắn đúng là không có cách đối phó với đối thủ ở cấp bậc này.
- Phù.
Chu Nguyên thổi ra một hơi, bàn tay nắm lại, Thiên Nguyên Bút đã hiện ra, tâm thần Chu Nguyên điều động, khởi động văn thứ bảy.
- Tấn Thăng.
Ngay tại thời điểm đó, chỉ thấy vòng Nguyên văn thứ bảy trên Thiên Nguyên Bút đột nhiên tỏa ra hào quang sáng chói, nguyên khí giữa thiên địa tựa như bị dẫn dắt, trùng điệp tràn vào thân bút, mà những nguyên khí này sau khi nhập vào Thiên Nguyên Bút, được rèn luyện theo một cơ chế nào đó, lại không hề giữ lại mà toàn bộ tràn vào thân thể Chu Nguyên.
Oanh!
Hư không bốn phía Chu Nguyên bắt đầu chấn động kịch liệt.
Sau lưng hắn, một vòng Lưu Ly Thiên Dương như ẩn như hiện.
Chỉ khác thường là ba động nguyên khí mà vòng Lưu Ly Thiên Dương này tỏa ra đang nhanh chóng tăng lên với tốc độ cực kì kinh người.
Chỉ qua mấy lần hít thở, ba động nguyên khí đã tăng lên tới cấp độ 1, 5 tỷ.
Xoạt!
Cảnh tượng này khiến cho vô số người đang đứng xem không khỏi xôn xao lên. Rõ ràng Chu Nguyên chỉ có một vòng Thiên Dương, chứng tỏ hắn chỉ là Thiên Dương cảnh sơ kỳ. Nhưng vì sao nội tình lại có thể đạt tới cấp độ 1,5 tỷ được?!
Nhưng sau khi khinh ngạc, nhiều người cũng dần tỉnh táo lại. Mặc kệ thế nào, Thiên Dương cảnh sơ kỳ cũng không thể có được nội tình nguyên khí đến mức đó được. Chu Nguyên được như bây giờ, hẳn là vì nhờ một ngoại lực nào đó để đột phá tạm thời.
Thế là rất nhiều người bắt đầu trở nên hứng thú, xem ra đúng là Chu Nguyên có chuẩn bị mà tới đây.
Nhưng bên Thiên Uyên Vực, bầu không khí vẫn cứ căng cứng, ngay cả mấy vị Nguyên lão đều không lộ vẻ tươi cười. Bởi vì nội tình 1,5 tỷ nguyên khí này chỉ có thể kéo gần lại cấp độ giữa hai bên, trong khi đó, một khi có gì đó bất thường, đối thương lập tức sử dụng phù văn kỳ dị kia, thì hết thảy đều coi như không.
- Thì ra đây chính là lá bài tẩy của ngươi? – Lục Khánh nhìn Chu Nguyên, trên mặt hiện đầy kinh ngạc.
- Không hổ là đệ tử thân truyền của Đại Tôn, đúng là lắm thủ đoạn, thật đáng hâm mộ.
- Chỉ là… nếu chỉ có 1,5 tỷ thì có phải là hơi thiếu hay không?
Chu Nguyên cầm Thiên Nguyên Bút trong tay, nhìn chằm chằm Lục Khánh, nhàn nhạt nói:
- Nếu như không phải phù văn quỷ dị kia, thì muốn thu thập loại phế vật như ngươi cung chẳng phải là chuyện quá khó khăn.
Lục Khánh nghe vậy trừng mắt, cười giận dữ:
- Thế ư? Thế thì để ta xem xem, xem nội tình 1,5 tỷ nguyên khí này của ngươi là mạnh tới cỡ nào đi!
Vừa dứt lời, hắn liền chuẩn bị xông ra.
Thế nhưng, trong nháy mắt khi hăn vừa bước ra một bước, vẻ giận dữ trên mặt hắn lại đột nhiên biến mất, thay vào đó là vẻ tươi cười đầy châm chọc:
- Sử dụng phép khích tướng thấp kém thế này, ngươi cho rằng ta dễ mắc mưu lắm à?
Hắn lắc đầu cười nói:
- Tính toán hay lắm, nhưng đáng tiếc là… ta không mắc lừa!
Lục Khánh nói với vẻ thương hại:
- Xem ra ngươi cũng biết bây giờ bản thân đã chẳng thể làm được gì rồi… Cứ yên tâm, ta sẽ không cho ngươi bất cứ cơ hội nào, để cho ngươi cảm nhận được thế nào là tuyệt vọng…
Chu Nguyên không biểu lộ gì trên mặt, nhưng trong lòng cảm thán tên Lục Khánh này đúng là cẩn thận. Lúc trước hắn đúng là dự định chọc giận hắn, khiến hắn tới gần, thử xem bản thân liệu có cơ hội chém giết kẻ này không.
Nhưng đáng tiếc…
Lục Khánh nhìn Chu Nguyên không biểu lộ gì, cảm thấy không thú vị, ánh mắt chợt trở nên lạnh lõe, ngọn tay xẹt qua trước ngực, lập tức huyết nhục bị xé nứt, máu tươi cuồn cuộn.
Nhìn thấy cảnh này, giữa thiên địa lập tức vang lên rất nhiều tiếng than nhẹ, một vài ánh mắt đồng tình nhìn về phía Thiên Uyên Vực.
Mà bên Thiên Uyên Vực bên này, tất cả mọi người cũng đều lộ ra ánh mắt tuyệt vọng.
Phù văn quỷ dị bắt đầu ngọ nguậy chui ra từ trong máu thịt, nhanh chóng hội tụ lại, hóa thành một quả quang cầu phù văn.
Lục Khánh duỗi ngắn tay, điểm nhẹ một cái, chỉ thấy quang cầu phù văn bắn mạnh mà ra.
- Chu Nguyên, hãy cảm nhận cảm giác tuyệt vọng là thế nào đi! Lần này, Thiên Uyên Vực các ngươi thua chắc rồi!
Vút!
Tại trong vô số ánh mắt nhìn chăm chú, quang cầu phù văn lướt nhẹ, tốc độ cũng không hề nhanh, nhưng lực lượng ẩn chứa trong nó lại khiến cho bất kì ai cũng không dám khinh thường.
Tại thời điểm quang cầu phù văn kia bắn ra, thì rất nhiều người bên phía Thiên Uyên Vực đều không khỏi lắc đầu thở dài. Xử lý của Lục Khánh khiến cho bên mình không có một chút cơ hội nào… Chỉ là đa phần mọi người cũng chưa từng nghe thấy Si Tinh nói chuyện, nên vẫn cho rằng dù chỉ lấy được kết quả hòa thì bên mình cũng sẽ không phải gánh chịu tổn thất quá lớn nào.
Riêng đối với những người biết chuyện, như các Nguyên lão, thì khi thấy cảnh này, sắc mặt lại càng thêm âm trầm, năm ngón tay nắm chặt. Tại thời điểm này, dù bọn họ có là cường giả Pháp Vực, thì cũng khó có thể thay đổi được gì.
Một khi Chu Nguyên cũng bị bức hòa, thì tờ pháp chỉ của Vạn Tổ Đại Tôn đang treo cao trên bầu trời kia sẽ hạ xuống, cướp đi kỳ vật nơi đỉnh tháp.
Thiên Uyên Vực sẽ thất bại thảm hại!
Tần Liên cắn chặt môi, môi chảy máu lúc nào không biết. Nàng nhìn quang cầu phù văn bay chậm, trong lòng tràn dầy không cam lòng.
Bọn họ thua, thua quá khó chịu, thua quá uất ức.
Nếu như hai bên đều dựa vào thực lực để chiến đấu, thì cuối cùng dù nàng có bị đánh bại, thì cũng sẽ không oán giận chút nào. Thế nhưng sự thật lại là thực lực của nàng nằm ở ưu thế tuyệt đối, thế mà lại bị đối phương dùng thủ đoạn ép phải đánh hòa…
Tần Liên cũng hiểu, trong chiến tranh thì không có công bằng. Nhưng vẫn khó nén cảm giác không cam tâm.
Mộc U Lan thấy vậy, duỗi ra đôi tay nhỏ bé lạnh như băng, nắm lấy tay Tần Liên, thở dài.
Mấy người Y Thu Thủy, Diệp Băng Lăng ở gần đó cũng tái nhợt mặt, nhắm mắt lại, không dám nhìn tiếp.