Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1137 - Chương 1136: Nuốt Vào

Chưa xác định
Chương 1136: Nuốt vào

Thế lực các nơi đều thầm cảm thán. Xem ra trong ván cờ này thì Vạn Tổ Đại Tôn vẫn hơn một bậc.

Trên chiến đài thanh ngọc mà vạn người chú ý kia…

Ánh mắt Chu Nguyên cũng đang nhìn chòng chọc vào quả quang cầu phù văn kia, lực lượng ẩn chứa trong đó khiến cho hắn cảm thấy vô cùng nguy hiểm.

Hai mắt hắn đang lóe lên điên cuồng.

Qua mấy tức, trong đồng tử Chu Nguyên hiện lên vẻ tàn nhẫn.

Thân hình hắn đột nhiên lao về phía quang cầu phù văn.

Tên Lục Khánh kia thấy vậy, khóe miệng nở rộ một nụ cười tàn khốc:

- Thứ không biết sống chết!

Lực lượng ẩn chứa trong quả quang cầu phù văn kia không phải là thứ mà mấy kẻ ở cảnh giới Thiên Dương như bọn hắn có thể chống chịu được. Nếu như không phải là đa phần lực lượng đó đã được dùng để phá hủy lồng ánh sáng quanh chiến đài, thì thân là những người bị ảnh hưởng trực tiếp, chỉ sợ bọn hắn đã hóa thành hư vô trong khoảnh khắc.

Chu Nguyên chủ động xông lên, thì hiển nhiên là mức độ bị tác động sẽ càng lớn. Đến lúc đó có khi còn trực tiếp bị đánh chết.

Hành động của Chu Nguyên cũng làm cho người bên ngoài giật nảy mình. Ai cũng không ngờ tới, khi phải đối mặt với loại lực lượng không thể kháng cự này, hắn lại còn dám chủ động lao lên.

“Đúng là điên rồ!”

Tất cả mọi người đều âm thầm lắc đầu.

Không chỉ những người khác, mà ngay cả Si Tinh cũng biến sắc, nàng cũng không biết là Chu Nguyên đang suy tính gì mà lại làm như vậy. Chỉ tiếc nàng ở cách thiết tháp màu đen quá xa, dù muốn ra tay cứu giúp thì cũng đã chậm rồi.

- Hắn đang làm gì vậy? Định từ bỏ tính mạng à? – Tông chủ Huyền Côn tức giận quát lên.

Dẫu sao thân phận của Chu Nguyên cũng là đệ tử thân truyền của Đại Tôn. Nếu hôm nay hắn cũng chết ở chỗ này, vậy hôm nay Thiên Uyên Vực đúng là: “Đã rét vì tuyết lại thêm lạnh vì sương”.

Ba vị Nguyên lão khác cũng trầm mặt.

Dưới sự kinh ngạc của bao người ấy, thân ảnh Chu Nguyên đã xuất hiện bên cạnh quang cầu phù văn. Lúc này, quang cầu đang tỏa ra ánh sáng chói lọi, lực lượng khủng bố bên trong sắp sửa phun trào.

Chu Nguyên hít sâu một hơi, ngay sau đó, hắn làm một việc khiến cho tất cả mọi người ở đây đều giật mình kinh hãi.

Hắn trực tiếp há miệng, hấp một cái, vậy mà lại nuốt lấy quả quang cầu phù văn kia vào trong cơ thể.

“Điên rồi, tên này điên rồi!”

Vô số người không khỏi tê cả da đầu. Phải biết ngay cả cường giả Nguyên Anh cũng khó có thể chịu đưng lực lượng kinh khủng ẩn chứa trong quang cầu kia, thế mà Chu Nguyên không chỉ không tránh, ngược lại còn nuốt lấy nó, ngại chết không đủ nhanh à?

Chu Nguyên đã không còn sức để ý tới vô số ánh mắt kinh hãi bên ngoài. Ngay sau khi nuốt quang cầu phù văn, hắn đã tập trung tinh thần đưa ngay nó vào trong Thần Phủ.

Trong Thần Phủ, quang cầu phù văn giáng xuống, lực lượng kình khủng khiến cho Thần Phủ rung chuyển kịch liệt.

Tâm thần Chu Nguyên hiện thân trong Thần Phủ, mắt nhìn quang cầu phù văn sắp bộc phát, tâm niệm điều động, đẩy nó về phía một chùm sáng cách đó không xa.

Chùm sáng đó là… quang cầu Thánh Văn!

- Đại ca, giúp tiểu đệ một chút đi! -Tâm thần Chu Nguyên gầm lên một tiếng cầu cứu.

Quang cầu Thánh Văn được hình thành từ bốn đạo Thánh Văn, vốn rất có linh tính. Lợi hại hơn là trong nó còn cất chứa một mảnh vỡ của Thánh Hỏa Thánh Ấn, linh tính càng thêm kinh người.

Đây cũng chính là thứ mà Chu Nguyên đánh cược rằng mình có thể dựa vào!

Mặc dù hắn không thể chống lại quang cầu phù văn, nhưng chưa hẳn quang cầu Thánh Văn đã không làm được!

Dẫu sao bốn đạo Thánh Văn, lại thêm một mảnh vỡ của Thánh Hỏa Thánh Ấn, thì cũng là một tồn tại không hề tầm thường!

Bọn chúng tồn tại trong Thần Phủ Chu Nguyên, vì nơi này có thể che chở cho chúng nó. Bằng không một khi bại lộ, thì mặc kệ là bốn đạo Thánh Văn hay là mảnh vỡ Thánh Hỏa Thánh Ấn thì đều sẽ khiến vô số người ngấp nghé.

Thế nên Chu Nguyên tin tưởng, khi có nguy cơ trí mạng xuất hiện, bọn chúng hẳn là sẽ ra tay hỗ trợ.

Thế nên khi quang cầu phù văn bắn tới, ánh mắt Chu Nguyên cũng nhìn gắt gao vào quang cầu Thánh Văn treo cao trên Thần Phủ.

Chỉ là mấy tức ngắn ngủi, mà Chu Nguyên lại cảm thấy dày vò như vài năm.

Ngay lúc trái tim hắn đập kịch liệt như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, thì rốt cuộc quang cầu Thánh Văn có động tĩnh! Chỉ thấy bốn đạo Thánh Văn trên nó nhanh cỗn xoay tròn, trong chớp mắt tiếp theo, quang cầu Thánh Văn trực tiếp xuất hiện ở trước quang cầu phù văn, tựa như thuấn di.

Chỉ thấy trên bề mặt quang cầu Thánh Văn đột nhiên xuất hiện một vết rạn, tựa như một cái miệng đang há ra, nuốt lấy quang cầu phù văn vào trong.

Vừa nuốt xong, vết rạn lại được chữa trị trong nhát mắt, phong tỏa lại quang cầu phù văn.

Ngay tại khoảnh khắc này, rốt cuộc quang cầu phù văn nổ tung.

Một chùm hào quang sáng chói bùng phát ra từ trong quang cầu Thánh Văn, tựa như một viên mặt trời cỡ nhỏ phát nổ.

Toàn bộ Thần Phủ điên cuồng chấn động.

Ánh sáng trắng chiếu mù mắt Chu Nguyên, trái tim đập bình bịch như nổi trống. Hắn biết, lần này mình làm vậy là vô cùng liều lĩnh, nếu như quang cầu Thánh Văn không thể trấn được quang cầu phù văn thì chỉ sợ là mình… dữ nhiều lành ít. Nhưng cuối cùng hắn vẫn quyết thử một phen, vì hắn có mục tiêu phải hoàn thành. Muốn thành kẻ thắng cuộc, thì không thể thiếu đảm phách dám đánh liều.

Hào quang óng ánh bộc phát, bốn đạo Thánh Văn nhanh chóng xoay trong, không ngừng hóa giải lực lượng kinh khủng đang tỏa ra.

Chỉ là tốc độ hóa giải có phần chậm chạp.

Ngay lúc này, rốt cuộc mảnh vỡ giấu trong quang cầu Thánh Văn cũng động. Chỉ thấy nó bộc phát ra một luồng lực hút vô biên, nhanh chóng nuốt lấy lực lượng sinh ra do vụ nổ của quang cầu phù văn…

Dưới sự gia nhập cảu mảnh vỡ Thánh Ấn, rốt cuộc cường quang sáng chói bị hạn chế, cuối cùng dần dần ảm đạm đi.

Qua mười mấy hơi thở, quang mang đã triệt để biến mất.

Chu Nguyên ngơ ngác nhìn quang cầu Thánh Văn đang xoay tròn ở nơi xa, có thể thấy mảnh vỡ Thánh Hỏa Thánh Ấn ở trong đó đang tỏa ra từng dòng quang trạch, mà quả quang cầu phù văn kia đã biến mất hoàn toàn…

Mặc dù lúc này quang cầu Thánh Văn đã trở nên ảm đạm hơn rất nhiều, nhưng cuối cùng là vẫn chống cự lại được vụ nổ cảu quang cầu phù văn.

- Thành… thành công rồi?

Nhìn cảnh tượng này, trong lòng Chu Nguyên phun trào một cảm xúc vui mừng như điên như dại, khiến cho toàn thân hắn run rẩy run rẩy.

Hắn… cược thắng rồi!

Quang cầu Thánh Văn không phụ kỳ vọng của hắn, hóa giải được lực lượng của quả quang cầu phù văn kia rồi!

Lá át chủ bài lớn nhất của liên minh năm đại thế lực đỉnh tiêm… bị hắn phá rồi!

Khi Chu Nguyên nuốt lấy quang cầu phù văn kia vào trong bụng, vô số người không khỏi kinh hãi, ai cũng không ngờ Chu Nguyên lại có thể điên cuồng tới mức này…

Muốn chết thì cũng không nhất thiết phải chết kiểu này chứ?!

Phía bên Thiên Uyên Vực, sắc mặt Tần Liên trắng bệch, toàn thân phát rung, lẩm bẩm nói:

- Chu Nguyên, cái tên điên nhà ngươi! Tên điên!

Từ góc độ của nàng, thì hành vi này của Chu Nguyên là hành động cương quyết cuối cùng, muốn thực hiện một đòn phản kích cuối cùng trong tuyệt vọng.

Thế nhưng… có tất yếu phải làm như thế sao?!

Với thiên phú của hắn, dù cho Thiên Uyên Vực thật bị hủy, thì trong tương lai chưa hẳn không có cơ hội lại vùng lên, đâu cần thiết phải dùng tính mạng ra để phản kháng như thế này?!

Tần Liên ngơ ngác nhìn thiết tháp màu đen, trong đầu trống rỗng.

Bình Luận (0)
Comment