Ở đằng sau, Y Thu Thủy cũng đưa tay bịt miệng lại, gót chân như nhũn ra. Nếu không phải có Diệp Băng Lăng đỡ lấy, chỉ sợ nàng đã ngã ngồi trên mặt đất. Nhưng dù vậy, lúc này hốc mắt nàng đã đỏ bừng, trong miệng nức nở.
Chứng kiến lực phá hoại của quả quang cầu phù văn kia, đó là loại lực lượng mà ngay cả thiết tháp màu đen do Thương Uyên Đại Tôn lập nên cũng không thể chống cự lại. Vậy Chu Nguyên, khi chỉ có tu vi Thiên Dương cảnh sơ kỳ, thì lại có thể làm gì khi đứng trước lực lượng kinh khủng này?
Mặc dù trước đây Chu Nguyên đã từng sáng tạo nên kỳ tích rất nhiều lần, nhưng dẫu sao đây chỉ là ở trong cấp độ không sai khác lắm. Mà quả quang cầu phù văn kia lại mang theo lực lượng mà Thiên Dương cảnh khó có khả năng hứng chịu được.
Thế nên lúc này Chu Nguyên đúng là dữ nhiều lành ít.
Si Tinh nhìn cảnh tượng trước mắt, mái tóc đỏ thắm nhẹ nhàng bay, trong đôi mắt sáng cuộn trào sát ý ngập trời. Nàng lẩm bẩm:
- Tiểu sư đệ, nếu đệ ngã xuống nơi đây, thì ta đảm bảo, trước hết khiến một tên Pháp Vực ở đây đi theo chôn cùng với đệ!
Mấy người tông chủ Huyền Côn cùng trầm mặt, mặc dù không nói gì, nhưng bọn họ hiểu lúc này Si Tinh trông như bình tĩnh, nhưng thực chất đã ở ranh giới sắp sửa bùng nổ.
- Hả… không đúng…vì sao còn chưa nổ?
Bất chợt, tông chủ Huyền Côn cảm thấy không thích hợp, đột nhiên nói.
Vừa nghe thấy lời này, ngay cả Si Tinh cũng không khỏi ngẩn người, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc. Đúng vậy, sao quang cầu phù văn kia còn chưa nổ?
Lục tục cũng có cường giả thế lực các phương khác phát hiện ra tình huống này. Thế là trên mặt ai nấy đều lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó không nhịn được xì xào bàn tán.
- Sao vậy? Vì sao quang cầu phù văn còn chưa nổ?
- Thế này… Hay là xảy ra vấn đề gì?
- Có phải là đã bị Chu Nguyên hóa giải rồi hay không?
- Sao lại thế được! Ngay cả cường giả Nguyên Anh cũng chưa chắc đã ngăn cản được lực lượng của quang cầu phù văn kia, mà hắn mới chỉ là một tên Thiên Dương cảnh sơ kỳ, lấy đâu ra năng lực để hóa giải?!
- Vậy vì sao vẫn còn chưa nổ?
- Thì là…
- …
Tất cả mọi người đều lộ vẻ kinh nghi bất định, ai cũng không hiểu vì sao đến lúc mấu chốt quang cầu phù văn lại “tịt ngòi”.
Mà bên liên minh năm đại thế lực đỉnh tiêm, vốn vẫn đang là những kẻ trấn định nhất ở đây, nhưng lúc này cũng không nhịn được rối loạn lên.
Đám cường giả Pháp Vực Hồng Cửu Viện cũng không khỏi cau mày, tự hỏi vì sao trong mấy trận trước quang cầu phù văn đều rất thuận lợi đạt được mục đích, vì sao trận này lại mất đi hiệu lực? Tên Chu Nguyên kia đã làm cái gì?
Trên chiến đài thanh ngọc.
Tên Lục Khánh kia vốn cũng đang cười to, nay cũng chợt ngưng cười, sắc mặt mang theo vẻ vừa kinh vừa nghi nhìn Chu Nguyên.
Lúc này, Chu Nguyên vẫn còn nhắm nghiền hai mắt, đứng lẳng lặng một chỗ.
Chỉ là quang cầu phù văn bị hắn nuốt vào lúc trước nay lại như đạn pháo tịt ngòi, không có âm thanh.
- Xảy ra chuyện gì rồi? – mặc dù trong lòng tràn đầy nghi hoặc, nhưng Lục Khánh cũng không dám tiến lên phía trước. Lỡ như quang cầu phù văn chỉ là nổ chận hơn, đến đúng lúc hắn tới gần lại phát nổ, thì chẳng phải là bị tai bay vạ gió hay sao?
Dù đến lúc này, hắn vẫn khoogn cho rằng Chu Nguyên thật sự có năng lực hóa giải lực bạo tạc của quang cầu phù văn. Theo hắn thấy, hẳn là vì nguyên nhân gì khiến cho quang cầu phù văn nổ chậm mà thôi…
“Chu Nguyên, mặc kệ ngươi giãy dụa thế nào, cũng không thay đổi được kết cục cuối cùng đâu!”
Thế nhưng, ngay tại lúc này, Chu Nguyên lại chậm rãi mở mắt ra.
Ánh mắt của hắn đối diện với Lục Khánh, trong khoảnh khắc ấy, Lục Khánh lập tức cứng ngắc người lại.
Mà bất kể là trong tháo hay ngoài tháp, lúc này bầu không khí cũng như ngưng lại.
Từng ánh mắt đờ đẫn nhìn Chu Nguyên.
Ngay cả mấy vị cường giả Pháp Vực cũng không thể duy trì bình tĩnh, từng người nhìn Chu Nguyên với vẻ không thể tin nổi.
Bởi vì đến giờ phút này, rốt cục bọn hắn cũng đã xác định được, rằng quả quang cầu phù văn do Vạn Tổ Đại Tôn luyện chế kia…đã thực sự bị Chu Nguyên hóa giải!
Bọn hắn đều không hiểu được, Chu Nguyên đã dùng cách gì để làm được điều này?!
- Thế này…
Mấy người tông chủ Huyền Côn, tộc trưởng Mộc Nghê đều trợn tròn mắt, nói không ra lời. Tình thế chuyển đổi đột ngột khiến cho ngay cả các vị cường giả Pháp Vực như bọn họ cũng không khỏi hồi hộp.
Si Tinh cũng sửng sốt nửa ngày trời, chợt thấy ánh mắt hỏi thăm của mấy người tông chủ Huyền Côn, do dự nói:
- Có thể là vì sư phụ để lại cho Chu Nguyên thủ đoạn hộ thân gì đó, nên mới hóa giải được quang cầu phù văn kia.
Lý do này rất hợp lý. Ai cũng thấy được, lực lượng tự thân của Chu Nguyên là không đủ sức để hóa giải quang cầu phù văn kia. Mà có thể chống lại được thủ đoạn của Đại Tôn, thì cũng chỉ có năng lực của Đại Tôn mà thôi…
Thế là mấy người tông chủ Huyền Côn giật mình gật đầu, thở dài một hơi như trút được gánh nặng.
Lúc này, đại doanh Thiên Uyên Vực ở đằng sau cũng phản ứng lại, lập tức bộc phát ra tiếng hoan hô như sấm đánh.
Cảm giác khi đã tuyệt vọng nay lại được thấy sinh cơ, khiến cho mọi người không nhịn được reo hò.
Hai người Tần Liên, Mộc U Lan liếc nhìn nhau, nếu như không phải tận mắt chứng kiến, lại nghe tiếng mọi người reo hò xung quanh, cơ hồ hai nàng đều tưởng đây là mơ mà không phải là thật.
- Tần Liên tỷ, cũng may tỷ nhất quyết duy trì Chu Nguyên tham chiến. Bằng không lần này chúng ta thật sự thua rồi! – Mộc U Lan vỗ vỗ ngực, cười tít mắt nói.
Bạch Vũ đứng ở một bên cũng không được tự nhiên nói:
- Nói chung cũng là vì Đại Tôn cho hắn thủ đoạn bảo mệnh thôi.
Biên Bất Cập lắc đầu nói:
- Mặc kệ hắn dùng phương pháp gì, nhưng chỉ riêng hành động dám nuốt quả quả quang cầu kia vào trong bụng thôi thì cũng đủ khiến cho người khâm phục rồi!
Nói đoạn, hắn lại liếc nhìn Bạch Vũ, hỏi:
- Nếu đổi lại là ngươi, ngươi có dám nuốt không?
Bạch Vũ nghe vậy cứng họng, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, không thể trả lời. Dẫu sao bọn họ đều được trải nghiệm uy lực của quả quang cầu phù văn kia. Mặc kệ bản thân có thủ đoạn gì, nhưng nếu nuốt quả quang cầu đó vào cơ thể, thì chẳng khác nào nuốt một quả đạn tạc khổng lồ. Chỉ hơi sơ sẩy thì sẽ nổ tan thành tro bụi.
Với tính cách cẩn thận của hắn, thì dù có thủ đoạn chắc ăn, cũng không dám làm như vậy.
Hơi trầm mặc một chút, Bạch Vũ lại nói:
- Nhưng cũng đừng mừng vội! Mặc dù Chu Nguyên hóa giải được quang cầu phù văn, nhưng chưa hẳn hắn đã đối phó được với tên Lục Khánh với nội tình 1,6 tỷ nguyên khí kia. Ta vẫn bảo trì ý kiến, để cho hắn sử dụng bí pháp đẩy nổi tình lên tới 1,5 tỷ thế kia mà lên trận, là quá không an toàn!
Nghe thấy vậy, Tần Liên, Mộc U Lan, Biên Bất Cập cũng không nhịn được nhíu mày. Mặc dù tên Bạch Vũ này khiến người ta không thích, nhưng lời nói lại không thể bảo là không đúng.
Dù bây giờ Chu Nguyên đã hóa giải được quang cầu phù văn, nhưng bản thân tên Lục Khánh kia vẫn là một tên kình địch nguy hiểm…
Khi bên ngoài còn đang dâng lên một hồi huyên náo kinh thiên, thì trên chiến đài thanh ngọc, bầu không khí lại có chút ngưng trệ.
Khóe miệng Lục Khánh không ngừng co quắp. Cảnh tượng trước mắt khiến cho hắn bị sốc nặng, nghĩ mãi mà khộng hiểu Chu Nguyên đã làm cách nào để hóa giải được quang cầu phù văn.
- Xem ra thủ đoạn của vị Đại Tôn kia ban cho ngươi cũng không phải là thứ mười phần chắc chín gì! – Chu Nguyên bẻ bẻ cổ, sau đó nhếch miệng cười một tiếng với Lục Khánh.
Sắc mặt Lục Khánh đã trắng xanh đan xen, hắn hít sâu một hơi, bình phục lại nỗi khiếp sợ trong lòng, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm Chu Nguyên.
- Không hổ là đệ tử thân truyền của Đại Tôn, thủ đoạn không ít đâu…
- Nhưng quang cầu phù văn mất hiệu lực cũng không sao. Chỉ cần bây giờ ta giải quyết ngươi, thì kết quả vẫn không thay đổi.
Dứt lời, ba vầng Thiên Dương dâng lên sau lưng Lục Khánh, nguyên khí ngập trời quét sạch mà ra.
Mặc dù cục diện có vẻ mất khống chế, nhưng Lục Khánh vẫn chưa hoàn toàn thất kinh. Bởi vì dù sao hắn cũng là Thiên Dương hậu kỳ, có được nội tình 1,6 tỷ nguyên khí. Mà Chu Nguyên, thì chỉ là mượn nhờ ngoại lực cố gắng đẩy lên tới 1,5 tỷ mà thôi.
Nếu giờ muốn dựa vào sức bản thân mà so đấu, thì Lục Khánh tin tưởng, hắn có ưu thế tuyệt đối có thể thủ thắng!