Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1139 - Chương 1138: Chiến Lục Khánh.

Chưa xác định
Chương 1138: Chiến Lục Khánh.

- Không ngờ tên Chu Nguyên này còn giấu diếm thủ đoạn lợi hại như vậy…

Tại chỗ liên minh năm đại thế lực đỉnh tiêm, Huyền Cơ Vực, chưởng giáo của Xích Vân kiếm phái không nhịn được nhăn mày lại. Biến cố bất thình lình khiến cho tất cả mọi người đều trở tay không kịp.

Trước đó, ai cũng chưa từng nghĩ tới, rằng quang cầu phù văn do chính tay Vạn Tổ Đại Tôn luyện chế lại có thể mất hiệu lực!

Sơn chủ Quy Nguyên của Tam Sơn Minh nhìn chăm chú vào chiến đài thanh ngọc trong thiết tháp màu đen, chậm rãi nói:

- Tuy rằng tình hình có biến, nhưng cũng không cần kinh hoảng. Cũng may là thủ đoạn này chỉ nằm trong tay Chu Nguyên, mà không phải trong tay đám người Tần Liên kia.

Mấy tên cường giả Pháp Vực còn lại cũng gật đầu. Đúng là nếu thủ đoạn này rơi vào trong tay Tần Liên, thì bên bọn hắn đúng là không lấy ra được tên Thiên Dương cảnh có thể chống lại nàng ta. Nhưng nếu đổi lại là Chu Nguyên, vậy thì còn chưa hẳn.

Dù sao Chu Nguyên vẫn là Thiên Dương cảnh sơ kỳ, nội tình 1,5 tỷ nguyên khí cũng là mượn nhờ ngoại vật kích phát lên, rất không ổn định.

Trong khi đó Lục Khánh lại có nội tình 1,6 tỷ nguyên khí, chênh lệch giữa hai bên là 100 triệu nguyên khí, cũng không phải là một con số nhỏ. Hơn nữa, coi như sức chiến đấu của Chu Nguyên mạnh hơn đi, thì Lục Khánh cũng chỉ cần giữ kết quả hòa, vậy kết quả lại về như mong muốn ban đầu.

Oanh!

Nguyên khí bàng bạc tràn ra từ thân thể Lục Khánh, tựa như gió bão, khiến cho người ta cảm thấy áp lực kinh người.

Nguyên khí Lục Khánh có màu vàng sẫm, âm u mà sắc bén. Đó là một loại thất phẩm nguyên khí, thuộc tính Huyền Canh Kim, có sức tiến công bá đạo, sức sát thương cực mạnh.

- Giờ ta lại muốn thử một chút, xem tên đệ tử thân truyền nhà ngươi lại có thể ghê gớm tới mức nào! -Lục Khánh cười lạnh, ra tay trước.

Vút!

Chỉ thấy nguyên khí màu vàng mênh mông tràn ra, hóa thành ức vạn cây trường mâu. Biển trường mâu trút xuống tựa như mưa to, bao phủ bốn phương tám hướng xung quanh Chu Nguyên.

Tại đầu mỗi cây mâu ka đều có ánh sáng sắc bén lưu chuyển, khi xẹt qua hư không thậm chí khiến hư không gợn lên những vết rách nhỏ xíu.

Chu Nguyên đứng ở trên chiến đài, ngửa đầu nhìn biển trường mâu đang đổ ập xuống, vẻ mặt lại chẳng hề bận tâm.

Đông!

Chỉ thấy hắn nhẹ nhàng giậm chân một cái.

- Rống!

Chỉ thấy một dòng lũ nguyên khí màu bạch kim đột nhiên từ đỉnh đầu Chu Nguyên phóng lên tận trời, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng long ngâm quanh quẩn. Chỉ thấy trong dòng lũ bạch kim kia đột nhiên vươn ra một cái long trảo màu bạch kim to lớn, trực tiếp vồ về phía biển trường mâu.

Trên trảo rồng kia tràn đầy miếng vảy màu bạch kim, sáng chói lóa mắt như kim cương.

Đinh đinh đinh!

Vô số trường mâu màu vàng đâm vào trên long trảo màu bạch kim, nhưng chỉ vừa chạm trong nháy mắt thì đã lập tức vỡ vun, hóa thành điểm sáng bay đầy trời.

Chỉ va chạm mấy tức ngắn ngủi, những cây trường mâu kia đã bị quét ngang dễ như trở bàn tay.

- Nguyên khí thật mạnh!

Sắc mặt Lục Khánh hơi đổi. Trong ván đầu giao phong này, hai bên chỉ dùng nguyên khí để đọ sức. Rõ ràng là nội tình nguyên khí của hắn mạnh hơn Chu Nguyên, nhưng khi va chạm lại không hề chiếm được chút ưu thế nào. Từ đó cũng có thể thấy đẳng cấp nguyên khí của Chu Nguyên hơn xa với Huyền Canh Kim Khí của hắn!

Theo hắn suy đoán thì chỉ sợ đây đã là nguyên khí bát phẩm rồi!

- Đúng là số may! -Lục Khánh cắn răng, trong mắt hiện lên ghen ghét nồng đậm. Hắn đã được coi là nhân tài kiệt xuất trong Thiên Dương cảnh của Tam Sơn Minh, thế mà cũng mới chỉ tu được nguyên khí tới thất phẩm mà thôi.

- Chỉ là bát phẩm nguyên khí thì đã làm sao? Chênh lệch 100 triệu nguyên khí giữa ngươi và ta cũng không thể bù đắp một cách đơn giản như vậy được!

Lục Khánh khép lại hai tay, nhanh chóng kết ấn, cuối cùng đột nhiên chà một cái.

- Tiểu Thánh Thuật, Kim Phong Thực Cốt Thuật!

Chỉ thấy có vô số lưỡi đao gió màu vàng lướt ra từ trong lòng bàn tay Lục Khánh. Những lưỡi đao gió này cực kì sắc bén, lướt qua hư không thậm chí khiến hư không bị xé nứt.

Xoẹt xoet!

Lưỡi đao gió bay đến long trảo bạch kim, cắt chém khiến cho long lân trên đó bắt đầu tan rã.

Chu Nguyên thấy thế, búng tay một cái, long trảo lập tức hóa lại thành nguyên khí màu bạch kim, cuốn ngược về.

- Thiên Long Khí, Thiên Long Chi Hống!

Nguyên khí bạch kim mênh mông hội tụ trên đỉnh đầu Chu Nguyên, trong mây gió tựa như có một cái dữ tợn đầu rồng cực kì oai vũ nhô ra. Chỉ thấy đầu rồng mở miệng, gầm lên một tiếng long khiếu đầy khí thế, tạo thành từng vòng sóng âm lan tỏa kinh thiên động địa!

Sóng âm long hống như hóa thành thực chất, va chạm cùng vô số lưỡi đao gió màu vàng đang lao tới, khiến cho hư không chịu ảnh hưởng không ngừng xé nát.

Lúc này, vô số lưỡi đao gió cũng bị cản trở lại.

Chu Nguyên cảm thấy khá hài lòng với điều này. Uy năng của Thiên Long Khí bát phẩm quả là phi phàm, chỉ dựa vào lực lượng nguyên khí thuần túy đã có thể ngăn cản được Tiểu Thánh Thuật của đối phương.

Ông1

Nhưng đúng lúc này, ánh mắt Chu Nguyên chợt rung lên, hư không phía trước đột nhiên vỡ nát, theo đó có một vệt kim quang bắn mạnh lại đây, tốc độ kinh người, vô cùng sắc bén, chém thẳng về phía Chu Nguyên.

Hắn cẩn thẩn nhìn lại, chỉ thấy trong kim quang là một chiếc kim luôn, trên kim luân hiện đầy lân phiến, tỏa ra khí thế sắc bén.

Đó lại là một kiên Thiên Nguyên binh đỉnh tiêm!

Bàn tay Chu Nguyên nắm lại, chỉ thấy vô số lông tơ tuyết trắng tuôn ra, kết thành một tấm cự thẫn màu trắng trước mặt.

Keng!

Kim luân trảm vào trên cự thuẫn, lập tức chém đứt vô số lông tơ trên đó.

Chỉ là khi kim luân sắp sửa chém xuyên cự thuẫn, thì cự thuẫn lại đột nhiên tản ra, hóa thành vô số cây xiềng xích màu trắng, quấn chặt lấy kim luân, làm cho tốc độ bay của nó không ngừng chậm lại.

Cuối cùng, đến khi kim luân kia chỉ còn cách khuôn mặt của Chu Nguyên hơn một tấc thì đã triệt để dừng lại.

Ở đằng xa, Lục Khánh thấy kim luân không thể chém giết Chu Nguyên, trong mắt hiện lên vẻ tiếc nuối, vẫy tay một cái, kim luân chấn động, phá không mà về.

Chu Nguyên thấy vậy, hơi híp mặt lại, bả vai lắc một cái, một đôi cánh chim do lông tơ biến thành nhanh chóng kéo dài sau lưng.

Vù!

Cánh chim vỗ nhẹ, thân ảnh Chu Nguyên đã biến mất tại chỗ.

Cũng ngay lúc này, sắc mặt Lục Khánh đột nhiên biến đổi, thân hình nhanh chóng lùi lại, để lại mấy đạo tàn ảnh.

Ầm!

Chỉ thấy ngay tại chỗ hắn vừa đứng, một thanh trường thương màu tuyết trắng mang theo nguyên khí bàng bạc quật thẳng xuống, đập vào trên mặt đất, khiến cho mạt đất làm từ thanh ngọc vô cùng chắc chắn kia rạn nứt ra chằng chịt vết rạn.

Chu Nguyên hiện ra thân hình, tay cầm trường thương, điểm ra ngàn vạn thương mang, mỗi điểm đều khiến hư không nổ tung, bao phủ về phía Lục Khánh.

Lục Khánh nắm tay một cái, Kim Lân Luân đã xuất hiện trong tay, kim luân xoay tròn, cuốn theo nguyên khí ngập trời.

Keng keng keng!

Bóng thương cùng bóng Luôn va chạm, chỉ qua mấy giây ngắn ngủi đã giao thủ mấy trăm hiệp. Môi lần va chạm là một lần tạo nên một vòng sóng xung kích nguyên khí lan tràn ra xun quanh, khiến cho hư không rung chuyển.

Hai bên giao phong, đúng là bất phân cao thấp.

Sắc mặt Lục Khánh khá là âm trầm. Rõ ràng là hắn có ưu thế hơn tới 100 triệu nội tình nguyên khí, nhưng khi chiến đấu lại chẳng thể chiếm cứ một chút thượng phong nào. Hơn nữa càng đánh, hắn càng kinh hãi, bởi vì nguyên khí màu bạch kim của Chu Nguyên quá bá đạo huyền diệu, mỗi lần va chạm thì lại có tiếng long ngâm nhỏ nhíu truyền vào trong cơ thể, khiến cho Thần Phủ của hắn không khỏi chấn động, làm cho nguyên khí cũng hơi bị mất khống chế.

Tên Chu Nguyên này đúng là khó đối phó!

Đã vậy…

Trong mắt Lục Khánh hiện lên hung quang.

- Ngươi cho rằng Lục Khánh ta là hạng dễ trêu à?!

Trong chớp mắt này, chợt có kim quang óng ánh tràn ra từ thể nội Lục Khánh, theo đó thân thể hắn bắt đầu phình to, chỉ mấy tức ngắn ngủi đã hóa thành một tôn cự nhân vàng óng. Một luồng khí tức hung hãn bộc phát ra.

- Nay ta lại để cho ngươi kiến thức thuật luyện thể mạnh nhất của Tam Sơn Minh ta!

- Bàn Sơn Kim Thân!

Bình Luận (0)
Comment