Khi cuộc tỷ thí tranh kỳ vật kết thúc, thì kết quả trong dự liệu nhưng diễn biến ngoài dự liệu của nó cũng truyền đi khắp Hỗn Nguyên Thiên với tốc độ kinh người, tạo nên một trận xôn xao cùng oanh động không nhỏ.
Rất nhiều người đều bất ngờ khi những Thiên Dương cảnh mạnh nhất của Thiên Uyên Vực như Tần Liên, Bạch Vũ lại ngã nhào trong trận đấu này, ngược lại là người ít được lưu ý nhất như Chu Nguyên lại mới là người đứng ra ngăn cơn sóng dữ…
Mặc dù đối thủ của Chu Nguyên, Lục Khánh, chỉ là tên Thiên Dương cảnh yếu nhất trong số năm người lên trận của liên minh năm đại thế lực đỉnh tiêm, nhưng phải biết, tính đến lúc này thì Chu Nguyên mới chỉ đột phá lên Thiên Dương cảnh được mấy tháng ngắn ngủi mà thôi… Thiên Dương cảnh sơ kỳ cùng hậu kỳ, đây chính là hai cấp độ hoàn toàn khác biệt!
Cứ nhìn những người mà trước đây cũng là nhân vật phong vân trên Thần Phủ bảng là đủ hiểu. Ví như Triệu Mục Thần, vốn cũng là nhân vật quát tháo phong vân khi còn ở Thần Phủ cảnh, nhưng khi lên Thiên Dương cảnh cũng phải im hơi lặng tiếng một thời gian. Tất cả các thiên kiêu Thần Phủ cảnh đều hiểu, mặc kệ trước đây bọn họ tỏa sáng mức nào, nhưng khi lên tới Thiên Dương cảnh, bọn họ cũng chỉ là người mới mà thôi.
Nếu muốn lại có thể tỏa sáng tại Thiên Dương cảnh, một đầm nước càng sâu hơn so với Thần Phủ cảnh, thì bọn họ còn cần tích lũy tự thân thêm một đoạn thời gian nữa.
Mà trước khi làm được điều này, thì cần thành thành thật thật khiêm tốn, kín tiếng.
Nhưng Chu Nguyên lại phá vỡ quy tắc này…
Hắn không chỉ dùng thực lực Thiên Dương cảnh sơ kỳ cưỡng ép tham dự trận đấu vốn chỉ thuộc về Thiên Dương cảnh hậu kỳ, mà còn…trở thành người chói mắt nhất trong trận đấu ấy.
Kết quả này khiến cho vô số người không khỏi sợ hãi thán phục. Vị thiên kiêu từng được mệnh danh là Vương giả trong Thần Phủ cảnh này, quả không hề tầm thường.
Tuy rằng dựa theo thông tin tình báo, thì sở dĩ Chu Nguyên có thể đấu được với Lục Khánh là vì dựa vào ngoại lực, nhưng biểu hiện như vậy cũng đã đủ khiến cho vô số cường giả Thiên Dương cảnh trong toàn Hỗn Nguyên Thiên phải hơi ghé mắt nhìn lại, dành ra một chút coi trọng cho vị thiên kiêu từng quấy gió nổi mưa trong Thần Phủ cảnh này rồi.
Về phần các tồn tại ở cấp độ càng cao hơn, thì càng chú ý hơn đến thế cục của cuộc chiến giữa Thiên Uyên Vực với liên minh năm đại thế lực đỉnh tiêm.
Sau cuộc tỷ thí tranh kỳ vật này, hai bên đều chiếm được một đạo kỳ vật. Xét trên tổng thể thì liên minh năm đại thế lực đỉnh tiêm, hay chính xác hơn là Vạn Tổ Đại Tôn, cũng không thu hoạch được kết quả hoàn mỹ như mong muốn. Mà dựa trên động tĩnh hai bên trong mấy ngày gần đây, khi hai bên đang dần co rút lại lực lượng, thì có thể thấy bầy không khí đang dần hòa hoãn đi.
Tuy nhiên, chỉ có những người nhạy bén mới có thể cảm nhận được cơn phong ba đang âm thầm ấp ủ dưới biểu hiện bình tĩnh hòa hoãn ấy.
Trước giờ, Vạn Tổ Đại Tôn vẫn không phải là người dễ ăn thiệt thòi.
Nếu vị này đã phải ra tay, thì tuyệt đối sẽ không thu tay lại khi chưa đạt được mục đích.
Chỉ không biết là vị Đại Tôn này sẽ lại chuẩn bị ra chiêu gì đây…
Sau khi nhận được thông tin về cuộc tỷ thí tranh kỳ vật, các thiên kiêu mà trước đây cũng đứng hàng đầu trên Thần Phủ bảng của các Vực khác cũng không khỏi trầm mặc, bởi vì biểu hiện sáng chói của Chu Nguyên khiến cho bọn họ cảm thấy áp lực vô cùng.
Ví như Triệu Mục Thần, đã trực tiếp xin tiến vào đợt thí luyện tàn khốc nhất của Vạn Tổ Vực.
Võ Dao thì lại tăng thêm cường độ tu luyện.
Bọn họ đều là những người kiêu ngạo, thiên phú cũng được xưng là đứng đầu thế hệ. Thế nên mặc dù thừa nhận năng lực của Chu Nguyên, nhưng nếu muốn vì thế mà khiến cho bọn họ từ bọ thì là chuyện không thể nào. Ngạo khí của bọn họ là động lực thúc đẩy bọn họ dùng hết khả năng để đuổi theo, thậm chí là vượt qua Chu Nguyên…
Tử Tiêu Vực.
Trong sơn cốc.
Trên vách núi đá, một nữ tử mặc váy trắng, khuôn mặt lãnh diễm, nhìn tin tình báo trong tay, con ngươi vốn trước nay lãnh đạm giờ không khỏi hiện lên vẻ kinh ngạc.
- Tên Chu Nguyên kia…lại có thể đánh thắng Lục Khánh của Tam Sơn Minh?
Nữ tử mặc váy trắng này chính là cô gái có thứ hạng trên Thiên Dương bảng còn cao hơn cả Tần Liên, tiếng tăm lừng lẫy Hỗn Nguyên Thiên – Đông Diệp của Tử Tiêu Vực.
- Đúng vậy thưa sư tỷ. Cái tên Chu Nguyên này quả là lợi hại. Chỉ mới Thiên Dương cảnh sơ kỳ mà đã có thể đánh bại được người có Lưu Ly Thiên Dương cảnh hậu kỳ như Lục Khánh rồi. - Ở trước mặt Đông Diệp, nữ đệ tử trẻ tuổi đưa tin tình báo đến nghe vậy không nhịn được cảm thán.
Đông Diệp nhàn nhạt nhìn nữ đệ tử một cái, nói:
- Có chút năng lực đấy, nhưng dẫu sao cũng là nhờ vào ngoại lực làm tăng lên thực lực, từ đó mới có thể giao thủ với Lục Khánh thôi. Bằng không, ở trường hợp bình thường, với nội tình nguyên khí như của Lục Khánh kia thì có thể đè chết hắn.
- Chênh lệch giữa Thiên Dương cảnh hậu kỳ và sơ kỳ lớn hơn nhiều so với ngươi tưởng.
- Hơn nữa đây cũng là vì hắn gặp phải loại Thiên Dương cảnh hậu kỳ yếu kém như Lục Khánh, nếu đổi lại là mấy tên như đám Trương Thừa Phong kia, thì dù có mượn ngoại lực cũng không dùng được…
Nữ đệ tử nghe vậy không khỏi lè lưỡi, nói:
- Vậy có cần đưa tin tình báo này cho sư tỷ Ấu Vi nữa không?
Đông Diệp lạnh lùng nói:
- Ta đã nói rồi, Ấu Vi sư muộn cần được yên tĩnh tu luyện. Đừng để mấy tin tức vớ vẩn này làm muội ấy phân tâm.
Nữ đệ tử trẻ tuổi nghe vậy cũng chỉ đành gật đầu.
- Đông Diệp sư tỷ…
Ngay lúc này, chợt có âm thanh nhu hòa thanh thúy vang lên từ phía sau.
Đông Diệp bình tĩnh cất tin tình báo vào trong tay áo, sau đó mới xoay người, nhìn qua nữ hài đang bước nhẹ mà đến kia.
Nữ hài có dung nhan thanh mỹ tuyệt luân, bởi vì trước đó tu luyện ở trong thác nước, nên mái tóc dài xõa sau lưng còn mang theo hơi ẩm. Làn da nàng trắng muốt như bạch ngọc, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt dưới ánh mắt trời. Vòng eo tinh tế như cành liễu, khiến cho dù cũng là nữ tử như Đông Diệp cũng không khỏi thất thất lưu luyến.
Nữ hài ấy chính là Tô Ấu Vi.
- Ấu Vu, muội tu luyện xong rồi à? – Gương mặt vốn xưa nay lãnh đạm của Đông Diệp nổi lên dáng tươi cười.
Tô Ấu Vi cười yếu ớt, duỗi ngón tay thon dài chỉ chỉ tay áo Đông Diệp, nói:
- Đông Diệp sư tỷ, trong đó có đồ của ta à?
Nét cười trên mặt Đông Diệp cứng đờ lại, không khỏi mở miệng nói:
- Ấu Vi, bây giờ chuyện quan trọng của muội là tập trung tu luyện, không cần phân tâm vì mấy thứ không cần thiết. Tương lai của muội là bất khả hạn lượng, nếu như bởi vài thứ vớ vẩn mà phân tâm, đến lúc Đại Tôn trách tội thì ta không chịu đựng nổi đâu.
Nhưng Tô Ấu Vi cũng không đáp lại, chỉ cười nhẹ nhìn chằm chằm Đông Diệp.
Đông Diệp bất đắc dĩ, cuối cùng chỉ có thể lấy quyển trục có ghi tin tình báo ra đưa cho nàng. Bởi cô ta biết nữ hài trước mắt nhìn như ôn hòa, rất dễ nói chuyện, nhưng thực tế lại là người rất kiên định, quật cường.
Tô Ấu Vi nhận lất tin, mở ra cẩn thận xe, một lát sau trên gương mặt thanh mỹ không nhịn được nở rộ ra nét tươi cười.
Nét tươi cười mang theo nỗi niềm hân hoan từ tận đáy lòng, như tỏa sáng, khiến cho ngay cả Đông Diệp cùng nữ đệ tử tuổi trẻ bên cạnh không khỏi kinh diễm.
- Điện hạ vẫn cứ lợi hại như xưa! – Tô Ấu Vi cười khẽ một tiếng, trong mắt sáng lấp lánh cảm xúc sùng bái.
Đông Diệp nghe vậy, không nhịn được ho một cái, nói:
- Ấu Vi sư muội, bây giờ thân phận của muội đã khác trước rồi, không cần dùng xưng hô của dĩ vãng nữa.
Bây giờ ở Tử Tiêu Vực, Tô Ấu Vi đã là thiên kiêu nổi danh, ngay cả Đại Tôn cũng rất chú ý. Nếu đợi thêm một thời gian nàng ắt trở thành ngôi sao sáng mới nổi của Tử Tiêu Vực. Mà tên Chu Nguyên kia, tuy rằng năng lực không nhỏ, nhưng cũng không cần thiết phải tôn xưng là điện hạ. Nếu để người ngoài nghe được, có khi còn hiểu lầm là Tử Tiêu Vực bọn họ yếu hơn một bậc so với Thiên Uyên Vực.
Nghe được Đông Diệp nhắc nhở, đôi lông mày mảnh khảnh của Tô Ấu Vi không khỏi nhăn lại. Nàng nhìn Đông Diệp, nghiêm túc nói:
- Đông Diệp sư tỷ, nếu như không có điện hạ này xưa, thì cũng sẽ không có Tô Ấu Vi của ngày hôm nay. Thế nên mặc kệ bây giờ, hay về sau, thân phận của ta có là gì, thì xưng hô điện hạ này sẽ không bao giờ thay đổi.
Đông Diệp nghe vậy ngẩn người, lần đầu tiên thấy Tô Ấu Vi nghiêm túc như vậy, làm cô ta có chút xấu hổ.
- Ấu Vi, ta cũng vì tốt cho muội mới khuyên vậy. – Cô ta giải thích.
Tô Ấu Vi lắc đầu, nói:
- Ấu Vi tạ ơn ý tốt của Đông Diệp sư tỷ… Nhưng về sau nếu lại có người đến truyền tin tức, thì xin sư tỷ không ngăn trở nữa. Mặc dù sư tỷ nhận trách nhiệm quản lý việc tu luyện của ta, nhưng trong đó cũng không bao gồm đời sống riêng tư.
- Hơn nữa… điện hạ Chu Nguyên là thiên kiêu Thánh Long chân chính, thành tựu tương lại ắt vượt xa ta. Ta tôn trọng ngài ấy như vậy cũng là đương nhiên.
Nói đoạn, nàng hành lễ tỏ vẻ xin lỗi với Đông Diệp, sau đó quay người mà đi.
Đông Diệp nhìn bóng hình xinh đẹp dần dần đi xa, tức giận dậm chân. Vì có ý định kết giao thực tình với Tô Ấu Vi, nên cô ta cũng không tiện giận dỗi với nàng, thế là cuối cùng chỉ đình dồn hết tức giận lên người kẻ chưa từng gặp mặt là Chu Nguyên.
- Thiên kiêu Thánh Long cái gì chứ…
- Cô nàng ngốc nhà muội là bị người ta lừa thôi…
- Dù sao cũng chỉ là đánh bại một tên Lục Khánh phế vật mà thôi…
- Thần Phủ cảnh vốn là nước cạn con rùa nhiều, tên kia mới có thể uy phong như vậy. Giờ lên Thiên Dương cảnh, muội nhìn xem tên kia còn dám xưng vương xưng bá nữa hay không?
- …
Trên vách núi đá, Đông Diệp vốn xưa nay lãnh diễm, nay lại bị tức đến mức biến thành ả bát phụ lải nhải liên miên.
*bát phụ: người đàn bà đanh đá, chua ngoa, hay chửi bới.