- Hả, sao tên Chu Nguyên lại có thể thoát được khỏi Thiên địa chi lao rồi?!
Ở phương hướng liên minh năm đại thế lực đỉnh tiêm, đám cường giả Pháp Vực Hồng Cửu Viện thấy Chu Nguyên đột nhiên xuất hiện, sắc mặt không nhịn được biến đổi, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi.
Lúc trước, khi Thiên địa chi lao xuất hiện, đám bọn hắn là người phát hiện đầu tiên, trong lòng cũng hiểu đó là do Vạn Tổ Đại Tôn ra tay.
Chỉ là bọn hắn còn chưa kịp vui mừng, đã thấy thân ảnh Chu Nguyên xuất hiện, không hề bị cản trở mà bay về phía đại bản doanh của Thiên Uyên Vực.
Hiển nhiên, Chu Nguyên thoát ra khỏi Thiên địa chi lao!
Thế nhưng là…làm sao có thể?!
Ngay cả Vạn Tổ Đại Tôn tự mình ra tay cũng không thể bắt giữ được tên Chu Nguyên này? Chỉ là một tên Thiên Dương mà thôi, làm sao lại biến thái như vậy?!
Sơn chủ Quy Nguyên cau mày, trầm ngâm một lát, nói:
- Không phải là do bản thân Chu Nguyên. Lúc trước chúng ta đều cảm nhận được nguyên khí thiên địa đột nhiên xao động, có lẽ là…có Đại Tôn khác của Hỗn Nguyên Thiên nhúng tay!
Những người khác nghe vậy, không khỏi trầm mặc. Lần này Vạn Tổ Đại Tôn tự mình ra tay, đúng là đã phá hư quy củ. Có Đại Tôn khác không nhìn được mà ra tay ngăn cản cũng không phải là không có khả năng.
- Tên tiểu tử này đúng là tốt số! – Hồng Cửu Viện thở dài một tiếng. Ngay cả Đại Tôn ra tay rồi mà tên Chu Nguyên này vẫn còn giữ được tính mạng, đủ thấy khí vận dày đặc.
Các cường giả Pháp Vực khác cũng đồng cảm gật gật đầu.
Lúc này, thân ảnh Chu Nguyên đã rơi xuống chỗ đại bản doanh của Thiên Uyên Vực. Thế là lập tức có tiếng hoan hô như sông cuộn biển gầm vang lên, vô số ánh mắt bắn về phía hắn.
Thái độ của mọi người bây giờ so với trước khi xuất chiến quả là khác nhau một trời một vực.
Mấy cường giả Pháp Vực như Si Tinh, Mộc Nghê cũng nhanh chóng tiến lên đón lấy, trên mặt không giấu nổi vẻ kinh nghi bất định. Bọn họ cũng cực kì kinh ngạc khi Chu Nguyên lại có thể xông ra khỏi Thiên địa chi lao.
- Lúc trước là…? – Si Tinh nhỏ giọng hỏi.
Chu Nguyên gật nhẹ đầu, nói:
- Là Đại Tôn của Võ Thần Vực ra tay giúp đỡ.
Si Tinh cắn môi một cái, gật nhẹ đầu. Đúng là chỉ có Đại Tôn ra tay, mới có thể cứu được Chu Nguyên từ trong Thiên địa chi lao ra ngoài.
Mộc Nghê giữ chặt mười ngón tay đã đứt gãy be bét máu thịt của Chu Nguyên, nguyên khí tràn đầy khí tức sinh mệnh tràn ra, bao phủ lấy chúng. Chỉ chốc lát, cả mười ngón tay bị gãy đã bắt đầu mọc ra mầm thịt, qua ngắn ngủi mấy giây sau đã mọc lại như cũ.
- Khổ cho con rồi. -Mộc Nghê thở dài.
Dù là cường giả Pháp Vực như bọn họ, mà khi đối mặt với Đại Tôn cũng sẽ sinh lòng sợ hãi. Thật khó có thể tưởng tượng ra trước đó Chu Nguyên đã phải ở trong hoàn cảnh khủng bố như thế nào. Cũng may tâm tính hắn cứng cỏi, bằng không nếu đổi lại là người khác, thì dù có được cứu ra, tâm trí cũng bị che phủ trong bóng ma khổng lồ, nguy cơ ảnh hưởng tới con đường tu luyện tương lai.
Chu Nguyên nghe vậy, không khỏi bật cười, nói:
- Có thể khiến cho Đại Tôn phải tự mình ra tay đối phó, thì cũng đã là vinh hạnh của con rồi!
Tông chủ Huyền Côn nhìn Chu Nguyên một lát, dù trước đây ông ta không thích kẻ này, nhưng đến lúc này, vẫn khộng thể không nói:
- Đảm phách của tiểu tử ngươi…quả là đứng hàng đầu trong những người ta thấy. Thảo nào mà Đại Tôn sẽ lựa chọn ngươi.
Tộc trưởng Biên Xương cũng mở miệng, âm thanh hùng hồn vang vọng:
- Ta cảm thấy nếu cho hắn đầy đủ thời gian thì chưa hẳn Thiên Uyên Vực ta lại không ra thêm một vị Pháp Vực.
Đây quả là đánh giá cực cao.
Dù sao cường giả Pháp Vực đã là tồn tại rất gần với Đại Tôn, cũng coi như là bá chủ một phương rồi.
Chu Nguyên cười cười, trong nội tâm cũng chưa thỏa mãn với đánh giá này. Bởi vì mặc kệ mục tiêu tìm về Thương Huyền Thiên báo thù, hay là tương lai tìm Vạn Tổ Đại Tôn báo mối thù hôm nay, thì đều không phải là tu vi Pháp Vực có thể thỏa mãn được.
Đương nhiên Chu Nguyên cũng sẽ không nói cái mục tiêu này ra khỏi miệng, bằng không chỉ sợ mấy người tông chủ Huyền Côn sẽ lập tức phun ra hai chữ: tên điên.
Chỉ là một Thiên Dương cảnh nhỏ nhoi mà lại dám ghi hận một vị Đại Tôn, dù là kiến thức rộng rãi thì bọn họ cũng chưa từng thấy ai cuồng vọng như vậy.
Chu Nguyên cầm trong tay thủy tinh cầu còn nhuốm máu, đưa cho Si Tinh, cười nói:
- Cũng may vẫn bảo vệ được nó.
Si Tinh nghiêm túc nhận lấy, lau đi vết máu. Có thể phát hiện đến lúc này nàng mới thở phào một hơi. Dù sao thứ này có ảnh hưởng tới tồn vong của Thiên Uyên Vực, không thể không coi trọng.
- Trong cuộc tỷ thí tranh kỳ vật này, coi như chúng ta là một thắng một thua, vẫn là để một đạo kỳ vật rơi vào trong tay kẻ địch.
Si Tinh nhìn Chu Nguyên, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng:
- Kể ra, trong ba đạo kỳ vật, thì có tới hai đạo đều là dựa vào tiểu sư đệ mới có thể đoạt trở lại.
Có thể đoạt được Thiên Hỏa Thụ Vương cùng kỳ vật Phong Vũ Hồ thì không thể không kể đến công lao to lớn của Chu Nguyên. Nếu không có hắn thì nói không chừng bây giờ Vạn Tổ Đại Tôn đã cầm đủ ba đạo kỳ vật trong tay, chỉ cần một ý niệm là có thể phá hủy được Thiên Uyên Động Thiên rồi.
Chu Nguyên cũng không giành công, ngược lại trong mắt hiện rõ vẻ sầu lo, nói khẽ:
- Dẫu sao trong tay đối phương vẫn nắm giữ một đạo kỳ vật. Chỉ sợ tên Vạn Tổ Đại Tôn kia sẽ không dừng tay.
Nghe hắn nói vậy, bầu không khí lại trở nên nặng nề.
Vạn Tổ Đại Tôn quả là một quả núi lớn, ép xuống khiến cho mấy người Si Tinh khó thở.
- Tiếp theo đây chúng ta nên làm thế nào? – Chu Nguyên hỏi.
Si Tinh hít sâu một hơi, nói:
- Ý đồ của đối phương đã lộ rõ, chính là muốn phá hủy Thiên Uyên Động Thiên. Bây giờ chúng ta chỉ còn cách triển khai sách lược phòng thủ toàn lực. Năm người chúng ta sẽ trở về Thiên Uyên Động Thiên, trấn thủ ngày đêm, đồng thời cũng mang hai đạo kỳ vật về đó, tránh cho phức tạp.
- Ở trong Thiên Uyên Động Thiên, chúng ta có thể mượn nhờ lực lượng của Thánh Bảo, sẽ càng thêm an toàn.
- …Lần này là nhờ Chu Nguyên, tên kia mới không thể thực hiện được mưu đồ. Nhưng ta dám chắc hắn sẽ không từ bỏ. Cho nên, lần ra tay tiếp theo của hắn ắt sẽ càng thêm hung ác, càng thêm trí mạng.
- Hơn nữa…
Si Tinh cắn răng, ánh mắt lạnh lùng nói:
- Chỉ sợ lần tiếp theo mà hắn ra tay cũng sẽ không cách quá lâu…
Mấy vị cường giả Pháp Vực đều lộ vẻ mặt nặng nề. Mưu đồ lần này của Vạn Tổ đã khiến chi bọn họ suýt nữa đại bại. Nếu lần tiếp theo lại càng thêm hung mãnh thì liệu còn có thể thủ được không?
Bị một tên Đại Tôn âm hiểm để mắt tới, quả là khiến cho người ta ăn ngủ không yên.
Chu Nguyên thầm than trong lòng, cũng cảm nhận được cảm giác vô lực trong lòng Si Tinh. Chỉ cần một ngày Thiên Uyên Vực bọn hắn còn không có Đại Tôn tọa trấn, thì ngày đó bọn họ còn ở trạng thái bị động chống đỡ.
Ở nơi xa, người của liên minh năm đại thế lực đỉnh tiêm đã bắt đầu rút lui. Chỉ là Chu Nguyên có thể cảm nhận được từng ánh mắt nghiền ngẫm của cường giả Pháp Vực bên kia quăng tới chỗ này.
Chu Nguyên không khỏi trầm mặc, ánh mắt nhìn về phía các thành viên Thiên Uyên Vực đang ăn mừng bên này. Có lẽ bọn họ còn chưa biết, trận thắng lợi cực kì may mắn này cũng không đại biểu cho kết thúc, ngược lại sẽ trở thành kíp nổ hoàn toàn chọc giận vị Vạn Tổ Đại Tôn kia…
Tiếp đó, có lẽ Thiên Uyên Vực sẽ nghênh đón một trận bão tố càng thêm mãnh liệt.
Mà ngay cả Chu Nguyên cũng không biết, liệu lần này Thiên Uyên Vực càn có thể gắng gượng qua nổi hay không…