Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1143 - Chương 1142: Thiên Địa Chi Lao.

Chưa xác định
Chương 1142: Thiên địa chi lao.

Trong khoảnh khắc khi kỳ vật rơi vào trong tay Chu Nguyên, thì giữa thiên địa lập tức vang lên vô số âm thanh cảm thán. Xem ra trong cuộc tỷ thí tranh kỳ vật này thì Thiên Uyên Vực vẫn càng hơn một bậc.

Nội tâm Chu Nguyên cũng thở phào như trút được gánh nặng. Tuy rằng kỳ vật bên phía Nguyên Anh tháp đã mất, nhưng ít nhất là kỳ vật bên này được bảo vệ lại. Thế nên cục diện cũng không đến mức quá khó có thể tiếp thu.

- Lực lượng của Đại Tôn thật sự quá cường đại… - Chu Nguyên mím môi, thầm nghĩ.

Trong trận chiến này, tuy rằng nhìn từ bề ngoài thì Thiên Uyên Vực luôn ở bên chiếm ưu thế, nhưng thực tế chính bọn họ mới luôn là phía phải căng thẳng đề phòng. Xét đến cùng cũng là vì áp lực đến từ vị Vạn Tổ Đại Tôn đứng đằng sau liên minh năm đại thế lực đỉnh tiêm kia.

Vị này còn chưa chân chính ra tay, nhưng chỉ dùng một chút mưu đồ đã khiến cho các cường giả Pháp Vực như Si Tinh phải sứt đầu mẻ trán.

Mưu đồ lần này lại không thành, không biết vị Vạn Tổ Đại Tôn có tạm dừng tay không? Bằng không nếu cứ thế này thì Thiên Uyên Vực sợ là khó có ngày an lành.

Chu Nguyên than nhẹ trong lòng một tiếng. Bây giờ nghĩ nhiều cũng không có tác dụng gì, vì nếu vị Đại Tôn kia muốn dùng thủ đoạn gì thì cũng không đến phiên một tên Thiên Dương cảnh nho nhỏ như hắn có thể can thiệp vào. Cùng lắm thì chỉ có thể binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn* mà thôi.

Nghĩ tới đây, thân hình Chu Nguyên chậm rãi bay lên, sau đó thoát ra ngoài từ đỉnh tháp.

Đứng ở trên không, Chu Nguyên dự định trở về đại bản doanh bên Thiên Uyên Vực.

Thế nhưng, chính trong nháy mắt này, hắn đột nhiên cảm nhận được thiên địa có gì đó không đúng.

Quá yên tĩnh!

Chu Nguyên trợn mắt nhìn về phía đại bản doanh của Thiên Uyên Vực, ở nơi đó, hắn có thể nhìn thấy mấy người Si Tinh. Nhưng không hiểu vì sao hắn lại không thể nghe thấy âm thanh từ phía họ.

Lúc này, xung quang hắn như một bức tranh, sự vật trong đó không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể di động.

Một cảm giác sợ hãi xông thẳng đỉnh đầu. Rõ ràng Chu Nguyên cảm giác bản thân cũng không hề bị trói buộc. Thế nhưng thiên địa nơi hắn đang đứng lại tựa như một cái lao tù giam cầm hắn vào bên trong, ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Đối mặt với tồn tại có thể khoanh thiên địa thành lao tù này, dù gan lớn như Chu Nguyên cũng khó tránh khỏi cảm thấy sợ hãi.

- Vạn Tổ Đại Tôn!

Hai tay Chu Nguyên nắm chặt, hàm răng nghiến lại. Tồn tại có thể làm ra được thần thông bậc này, thì ngoại trừ Vạn Tổ Đại Tôn, còn có ai?!

Hiển nhiên, Vạn Tổ Đại Tôn cũng không định để hắn mang kỳ vật đi, thế là không nhịn được tự mình ra tay!

Trên hư không, nơi tầng mây vần vũ, mơ hồ có thể thấy được một đôi đồng tử hững hờ nhìn xuyên xuống. Đôi đồng tử ấy không mang theo chút cảm tình, nhìn xuống con sâu kiến nho nhỏ đang giãy dụa trong thiên địa tù lao kia.

Lúc này, túi càn không của Chu Nguyên lại tự động phân giải ra, mà quả thủy tinh cầu chứa đựng kỳ vật của Phong Vũ Hồ cũng chậm rãi thoát ra.

Sắc mặt Chu Nguyên tái nhợt, cố nén cảm giác khủng bố đè ép trong lòng, run rẩy đưa tay bắt lấy thủy tinh cầu.

Thế nhưng lực lượng quang hắn quá mức kinh khủng, không thể kháng cự, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn thấy mười đầu ngón tay mình dần nứt toác, mà theo đó da thịt nơi đầu ngón tay cũng bắt đầu bong tróc, cốt nhục lộ ra, máu tươi chảy xuôi.

Nhưng Chu Nguyên lại cắn răng không buông tay, trong mắt ngập đầy tơ máu.

- Có gì đó không đúng!

Bên ngoài Phong Vũ Hồ, Si Tinh vẫn luôn đang nhìn chăm chú vào thiết tháp màu đen. Dường như tất thảy phía trước vẫn hết sức bình thường, nhưng trực giác lại khiến nàng cảm thấy cực kỳ bất an.

Được nàng nhắc nhở, mấy người tông chủ Huyền Côn cũng nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ kinh nghi.

Si Tinh cũng là người quyết đoán, vừa cảm thấy không đúng liền đã ra tay. Chỉ thấy nàng nắm tay một cái, một viên thanh châu ẩn chứa cả một thế giới phong bạo đã hiện ra. Thanh châu lóe lên, lôi cuốn theo thanh phong ngập trời, lao về phía hư không nơi Phong Vũ Hồ.

Ông!

Phong Thần Châu đụng vào hư không, lại tựa như va phải một tấm màng ngăn cách vô hình, hư không lập tức gợn lên từng làn sóng, mà Phong Thần Châu vốn đang lao tới cũng bị bắn ngược mà về.

Không thể suy suyển mảy may!

- Thiên địa chi lao!

Nhìn thấy cảnh này, mấy người Si Tinh, tông chủ Huyền Côn đồng thời biến sắc.

- Tên khốn vô sỉ Vạn Tổ Đại Tôn! Ngay cả một tên tiểu bối Thiên Dương cảnh mà cũng ra tay! – Si Tinh trợn mắt quát lên. Nào ai ngờ tới, đường đường là Vạn Tổ Đại Tôn, lại không tuân thủ quy tắc tới mức này. Vừa thấy mưu đồ không thành, đã lại muốn đích thân ra tay!

Thế nhưng tiếng quát của nàng lại chẳng thể khiến cho bất cứ ai đáp lại. Si Tinh nhìn bốn phía, phát hiện tất cả mọi người xung quanh đều đang nằm trong trạng thái yên tĩnh. Hiển nhiên từng người nơi đây đều đã bị giam vào Thiên địa chi lao. Mà thứ mà bọn họ thấy trước mắt cũng chỉ là hư ảnh, mà không phải là chân thực..

Có lẽ đa số mọi người nhìn thấy cảnh Chu Nguyên ra thiết tháp màu đen, sau đó đã bình yên rời đi rồi.

Cũng chỉ có các cường giả Pháp Vực, vì mạnh hơn nên mới có thể cảm nhận được bất thường. Nhưng cũng chỉ đến mức phát hiện, vì đối mặt với lực lượng của Đại Tôn, bọn hắn cũng không có cách nào.

Si Tinh còn định ra ta, nhưng lại bị tông chủ Huyền Côn ngăn cản lại.

- Không nên uổng phí công lực. – Tông chủ Huyền Côn trầm thấp nói.

Đây đã không phải là giao đấu ở cùng một cái cấp bậc. Dù cho Si Tinh có cố liều mạng một lần, cũng khó có thể rung chuyển được Thiên địa chi lao.

Si Tinh cũng hiểu rõ điều này, chỉ có thể cắn chặt môi đỏ đến bật máu, nội tâm tràn đầy bi phẫn cùng bất lực.

- Vạn Tổ Đại Tôn!

- Hắn coi là dùng Thiên địa chi lao thì có thể khiến cho người nơi đây không thể biết việc vô sỉ mà hắn đang làm sao? Chỉ là bịt tai trộm chuông* mà thôi!

(1) bịt tai trộm chuông: ý chỉ việc tự lừa mình dối người. Xuất phát từ điển cố: Một tên trộm vào một nhà trộm chuông, nhưng vì khi di chuyển cái chuông bị va chạm phát ra tiếng vang, tên trộm sợ quá vội bịt tai lại, cho rằng mình bịt tai không nghe thấy tiếng chuông thì người trong nhà cũng sẽ không nghe thấy.

Si Tinh cũng hiểu, đến cấp độ như Vạn Tổ Đại Tôn, thì chỉ quy tắc đơn thuần đã không thể trói buộc bọn hắn. Chỉ cần bọn hắn muốn, thì gần như không có việc gì là không thể làm.

Lúc này, trong lòng của nàng tràn đầy tự trách. Nếu như không phải mình vô năng, thì sao Chu Nguyên phải đứng ra, để rồi cuối cùng bị Vạn Tổ Đại Tôn để mắt tới?!

- Vạn Tổ, nếu ngươi dám giết Chu Nguyên, đời này ta quyết không chết không thôi với nhà ngươi!

Trong mắt Si Tinh nổi lên tràn đầy sát khí cùng cừu hận. Đúng là bây giờ nàng không làm gì được Vạn Tổ Đại Tôn, nhưng tương lai thì chưa hẳn không có cơ hội. Dù có liều mạng khổ tu cả đời, nàng cũng ắt báo thù này!

Răng rắc!

Mười ngón tay của Chu Nguyên đã bắt đầu đứt đoạn ra từng cây, máu tươi nhuôm đẫm thủy tinh cầu.

Ánh mắt của hắn nhìn chòng chọc vào trong hư không kia.

Trong đôi đồng tử đã không còn tức giận, thay vào đó là bình tĩnh, tĩnh mịch đến lạ thường.

Có lẽ hôm nay hắn chỉ là sâu kiến trong cái nhìn của Vạn Tổ Đại Tôn, nhưng tương lại lại có thể sẽ khác. Dù sao năm xưa khi hắn vừa bước chân vào cánh cửa tu hành, thì trong mắt Võ Vương hắn còn chẳng bằng một hạt bụi…

Răng rắc!

Cuối cùng ngón tay thứ mười của hắn đứt gãy, cực kỳ thê thảm.

Thủy tinh cầu cũng tuột tay, chậm rãi bay lên.

Nhưng cũng chính vào lúc này, giữa thiên địa đột nhiên dâng lên một luồng lực lượng vĩ ngạn khác, khiến cho thủy tinh cầu ngưng trệ giữa hư không.

- Vạn Tổ, quá rồi!

Trong hư không đột nhiên vang lên một âm thanh phiêu miểu mà uy nghiêm.

Chu Nguyên nghe thấy âm thanh này, trong lòng hơi động, cảm thấy khá quen thuộc. Đúng rồi, là… vị Đại Tôn của Võ Thần Vực kia!

Lúc trước, tại Đại hội Cửu Vực, vị Đại Tôn này cũng từng cưỡng ép cướp lại một đạo Thánh Long chi khí cuối cùng, ép lại vào cơ thể Võ Dao, bảo vệ tính mạng của nàng ta. Lúc ấy, để bồi thường, vị Đại Tôn này đã từng cho Chu Nguyên một lời hứa…

Nhưng Chu Nguyên không ngờ tới là trong thời khắc mấu chốt, vị Đại Tôn này lại giữ lời ra tay!

Bên ngoài hư không vô tận, tựa hồ có hai luồng lực lượng thật lớn đang giao phong. Ba động tỏa ra khiến cho nguyên khí thiên địa trong toàn bộ Hỗn Nguyên Thiên đều phun trào.

Cuối cùng, Chu Nguyên thấy quả thủy tinh cầu đang bay ra kia cũng chậm rãi rớt xuống, rơi vào trong lòng bàn tay vốn đã đứt mất mười ngón kia của hắn.

Thiên địa vốn yên tĩnh nay đã bị đánh phá.

Tiếng người huyên náo lại rơi vào trong tai.

Chu Nguyên kinh ngạc nhìn qua hư không. Hết thảy trước kia tựa như một cơn ác mộng. Chỉ có mười ngón tay đã đứt gãy kia của hắn mới chứng tỏ Chu Nguyên vừa giải qua một đoạn thời gian khủng bố tới nhường nào.

- Tiểu tử, món nợ giữa ta và ngươi coi như đã trả xong.

Một âm thanh nhàn nhạt truyền tới từ bên ngoài hư không, truyền vào trong tai Chu Nguyên.

Chu Nguyên trầm mặc một lát, khom người vái chào trước hư không, coi như cảm tạ vị Võ Thần Đại Tôn này giữ lời hứa ra tay. Dù sao thân phận giữa hai bên chênh lệch quá lớn, dù vị Đại Tôn này không giữ lời thì hắn cũng không có cách nào.

Mà bây giờ vị Võ Thần Đại Tôn này vẫn nhớ lời hứa, không tiếc va chạm với Vạn Tổ Đại Tôn để cứu hắn, coi như là đã rất tôn trọng Chu Nguyên rồi… Tuy rằng đây nhiều khả năng là vì tôn trọng sư phụ Thương Uyên.

Nhưng Chu Nguyên không thể không nhận ân tình này.

Hắn hít sâu một hơi, ánh mắt tĩnh mịch nhìn về phía hư không nơi trước đây đôi mắt của Vạn Tổ Đại Tôn nhìn tới, mãi một lát sau mới quay người đi về phía đại bản doanh của Thiên Uyên Vực.

“Vạn Tổ Đại Tôn…”

“Mối thù gãy mười ngón tay này, nếu tương lại có cơ hội… ta chắc chắn tìm ngươi đòi lại!”

Bình Luận (0)
Comment