Vô số tiếng bàn luận xôn xao vang lên, từng ánh mắt mang theo vẻ kinh dị, tán thưởng, khiếp sợ đều hội tụ vào trên người thân ảnh trẻ tuổi đang đứng sừng sững nơi thiết tháp màu đen kia.
Trong bầu không khí gần như bạo động này, cuối cùng người bên Thiên Uyên Vực cũng tỉnh ngộ lại, sau đó lập tức bộc phát ra tiếng hoan hô đinh tai nhức óc, tựa như tiếng sấm, vang vọng Phong Vũ Hồ.
Đối với các thành viên Thiên Uyên Vực thì cuộc tỷ thí tranh kỳ vật này quả thật là lên xuống chập trùng.
Ban đầu ai cũng coi là với thực lực cường hoành của Thiên Uyên Vực, thì không khó đê thắng được liên minh năm đại thế lực đỉnh tiêm. Nhưng ai ngờ tới, liên minh năm đại thế lực đỉnh tiêm lại giở thủ đoạn ngầm, biến từng trận tất thắng của Thiên Uyên Vực thành thế hòa không phân thắng bại.
Các cường giả Thiên Dương cảnh mạnh nhất của Thiên Uyên Vực như Tần Liên, Bạch Vũ… đều tan tác mà về.
Mà bây giờ, chính là Chu Nguyên, người mà trước đó mọi người đều cho là chỉ đến góp cho đủ quân số, lại dùng thực lực của mình đảo ngược cục diện vốn đang dần chuyển hướng tuyệt vọng.
Thật giống như trận Đại hội Cửu Vực trước đây.
Thế nên, giờ khắc này, dù là những cường giả Thiên Dương cảnh vốn xưa nay kiệt ngạo của Thiên Uyên Vực, thì nay không khỏi nhìn Chu Nguyên với ánh mắt phức tạp, cảm xúc không phục đã biến mất không còn.
Trước đó, đa phần bọn họ đều không coi thân phận Vương giả Thần Phủ cảnh kia của Chu Nguyên không là gì quá to tát. Bởi vì bọn họ có tư lịch già dặn hơn, thời gian tu luyện lâu hơn Chu Nguyên. Dù cho Chu Nguyên có thiên phú tu luyện cao hơn nữa, thì cũng phải tích lũy dài dài mới đủ tư cách khiêu chiến bọn họ.
Mà trong khoảng thời gian này, Chu Nguyên vốn là người mới, thì hẳn là nên khiêm tốn một chút mới đúng.
Nhưng về sau, thân phân đệ tử thân truyền của Đại Tôn của Chu Nguyên bại lộ, đã khiến cho vô số cường giả Thiên Dương cảnh của Thiên Uyên Vực không khỏi đỏ mắt vì ghen ghét, khiến cho bọn hắn không cảm tâm, không chào đón Chu Nguyên.
Chỉ là, đến hôm nay, sau trận chiến này, hết thảy những cảm xúc ấy đã tan biến không còn.
- Ta đã hiểu vì sao hắn lại có thể trở thành đệ tử thân truyền của Đại Tôn rồi! – Tần Liên nhìn chăm chú thân ảnh Chu Nguyên, cảm thán.
Mộc U Lan phồng phồng má, nói:
- Cái tên này đúng là biến thái. Trước đó muội chưa từng gặp ai vừa bước vào Thiên Dương cảnh được có mấy tháng mà đã có thể đánh bại một vị Lưu Ly Thiên Dương cảnh hậu kỳ đâu…
Biên Bất Cập ở bên chậm rãi gật đầu.
Bạch Vũ thì lộ vẻ mặt âm tình bất định. Hắn vốn muốn chế nhạo đôi câu, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra miệng. Bởi vì hắn biết, dưới tình thế Chu Nguyên đang là người hùng đứng ra ngăn cơn sóng dữ thế này, thì mặc kệ hắn nói cái gì cũng sẽ bị coi như trò cười.
Ở cách đó không xa, mấy người Diệp Băng Lăng, Y Thu Thủy ôm nhau sung sướng cười ha ha.
Các thành viên của bốn các cũng đổ bừng mặt vì hưng phấn, trong mắt tràn đầy kiêu ngạo. Dù hiện tại Chu Nguyên đã không còn tính là tổng các chủ của bọn hắn nữa, nhưng phần vinh quanh này vẫn khiến cho bọn họ cảm thấy vinh dự tự hào.
Ở trên cao, năm vị Nguyên lão nhìn chăm chú lên thiết tháp màu đen, sau đó đều nhẹ nhàng thở phào môt hơi.
- Vị đệ tử thân truyền của Đại Tôn này…đúng là có chút kỳ lạ bất phàm! – Tông chủ Huyền Côn chậm rãi nói.
Tuy rằng trước đây Chu Nguyên còn có mâu thuẫn với Thiên Linh tông. Nhưng ở tình thế như thế này, tông chủ Huyền Côn vẫn không thể không thừa nhận thành tích của Chu Nguyên đối với Thiên Uyên Vực.
Đôi môi đỏ của Si Tinh hơi cong lên, nàng nói:
- Chắc hẳn giờ đây vị Đại Tôn kia khó chịu lắm đây!
Nàng biết tên Vạn Tổ Đại Tôn kia vẫn luôn chú ý nơi đây. Hắn đã tốn công tốn sức thúc đẩy liên minh năm đại thế lực đỉnh tiêm, thậm chí đã tiến rất gần tới thành công, nhưng bây giờ lại bị một tên Thiên Dương cảnh nho nhỏ phá hư kế hoạch. Đối mặt với kết quả này, thì dù vị Đại Tôn kia có tâm tư thâm trầm tới đây, cũng khó tránh khỏi phải nổi sóng.
Đây cũng là điều mà khiến cho Si Tinh cảm thấy khoái chí nhất.
Dù sao, trong khoảng thời gian này, Thiên Uyên Vực bọn họ cũng vì mưu đồ bẩn thỉu của vị Vạn Tổ Đại Tôn này mà sứt đầu mẻ trán, vô cùng khó chịu.
Bây giờ mặc dù kỳ vật nơi Nguyên Anh tháp mất đi, nhưng coi như kỳ vật bên Thiên Dương tháp bên này đã được bảo vệ, không thể nghi ngờ đã làm xáo trộn mưu đồ của lão già Vạn Tổ Đại Tôn kia.
Trên tổng thể thì có thể nói Thiên Uyên Vực vẫn chưa triệt để thua.
Khác biết với tiếng hò reo như sấm của bên Thiên Uyên Vực, phía bên liên minh năm đại thế lực đỉnh tiêm lại tĩnh mịch lạ thường.
Ngay cả đám cường giả Pháp Vực như Hồng Cửu Viện cũng trừng tròng mắt, sắc mặt hơi tái nhợt.
Đám người ở đằng sau thì sợ hãi thở mạnh cũng không dám.
Trên trán Hồng Cửu Viện hiện đầy gân xanh, lão quay đầu nhìn về phía sơn chủ Quy Nguyên, giận dư nói:
- Chẳng phải nói tên Lục Khánh kia có thể giữ được thế hòa sao?!
Khuôn mặt sơn chủ Quy Nguyên co quắp lại, giải thích:
- Tên Chu Nguyên kia quá cổ quái. Ngay cả thủ đoạn của Đại Tôn cũng phải mất hiệu lực, ngươi còn trông cậy vào Lục Khánh có thể nắm chắc thủ hòa?
Hồng Cửu Viện nghe vậy như bị chẹn họng. Sơn chủ Quy Nguyên nói không sai, dù sao ngay cả thủ đoạn của Đại Tôn cũng đã bị Chu Nguyên hóa giải. Nếu giờ hắn lại giải quyết được Lục Khánh, thì có vẻ như cũng không có gì là bất ngờ…
- Lục Khánh bại, Thiên Uyên Vực thắng, xem ra chúng ta không lấy được kỳ vật trong ngọn Thiên Dương tháp này rồi! -Hồng Cửu Viện trầm thấp nói.
Mấy tên cường giả Pháp Vực khác gật nhẹ đầu. AI cũng không ngờ tới mưu đồ vốn đang tiến triển thuận lợi lại bất ngờ đổ sông đổ bể vì một tên Thiên Dương cảnh nho nhỏ.
Sơn chủ Quy Nguyên khoát tay áo, nói:
- Chúng ta cũng chỉ chấp hành nhiệm vị mà thôi. Hơn nữa mưu đồ Đại Tôn vốn không hề đơn giản, chúng ta cứ nghe theo lệnh làm việc là được.
Đám người Huyền Cơ Vực nghe vậy, ánh mắt lấp lóe, gật đầu.
Trong thiết tháp màu đen.
Thân thể như Viêm Ma của Chu Nguyên bắt đầu thu nhỏ, chỉ qua mấy tức đã trở về hình thái giống như bình thường.
Hắn nhìn Lục Khánh nằm như đống than cốc ở cách đó không xa. Lúc này, có một vòng lưu quang giáng xuống từ trên trời, trực tiếp quấn lên hắn, ném ra khỏi tháp.
Điều này cũng tượng trưng cho trận đấu cuối cùng trong cuộc tỷ thí tranh kỳ vật này đã ra kết quả.
Trong lòng Chu Nguyên lặng lẽ thở dài một hơi. Hắn cảm giác được nguyên khí bàng bạc mênh mông trong cơ thể đang nhanh chóng biến mất. Văn Tấn Thăng của Thiên Nguyên Bút đã hết thời gian hiệu lực.
Bàn tay hắn nắm một cái, Thiên Nguyên Bút hiện ra.
Chu Nguyên nhìn về phía vòng Nguyên văn thứ bảy, chỉ thấy Nguyên văn cổ lão ở đó đã trở nên cực kỳ ảm đạm, hiển nhiên là trong thời gian tới đây không thể tiếp tục sử dụng văn Tấn Thăng này.
Nhưng cũng may là tạm thời Chu Nguyên cũng không cần đến.
Ầm ầm.
Lúc này, Chu Nguyên bỗng cảm giác trong tháp truyền tới âm thanh chấn động. Phiến đá thanh ngọc dưới chân hắn đột nhiên dần dần bay lên, nâng hắn bay về phía đỉnh tháp.
Chỉ thấy ở nơi đó có một cái bệ đá.
Trên bệ đá có khắc rất nhiều đường vân cổ xưa. Mà ở chính giữa bệ đá có một viên thủy tinh cầu bay lơ lửng. Trong thủy tinh cầu có hình ảnh sóng biếc dâng cuồn cuộn, mưa gió thét gào, tựa như hẳn một phương thế giới.
Từng con sóng triều kia tựa như chứa cả sinh mệnh, tạo nên rất nhiều biến hóa.
Tựa như Thủy Chi Linh…
Chu Nguyên hiểu, chắc hẳn sinh mệnh đặc dị trong quả thủy tinh cầu này cũng chính là kỳ vật trong Phong Vũ Hồ.
Thế là, hắn xòe bàn tya ra, nắm nhẹ lấy, không hề bị cản trở đã nắm được thủy tinh cầu vào trong tay.
Trải qua một hồi chiến đấu gian khổ, cuối cùng kỳ vật Phong Vũ Hồ đã tới tay!