Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1141 - Chương 1140: Viêm Ma Chi Lực (2)

Chưa xác định
Chương 1140: Viêm Ma chi lực (2)

Oanh!

Cũng tại lúc này, tại trên chiến đài, Lục Khánh đã bắt đầu không chống đỡ nổi từng đợt tấn công hung mãnh của Chu Nguyên. Nếu còn tiếp tục thế này thì chỉ sợ Kim Thân của hắn sẽ bị đánh nổ.

Thế là Lục Khánh không còn dám do dự, hai tay khép lại, hô:

- Quy Nguyên Hợp Khí Tráo!

Ông!

Chỉ thấy một lồng sáng huyền diệu đột nhiên tràn ra từ trong cơ thể Lục Khánh, đường kính cỡ chừng một xích, bay lấy thân thể hắn vào bên trong. Trên mặt lồng ánh sáng còn lưu chuyển từng đường vân cổ lão, nhìn giống như hoa văn trên mai rùa.

Ầm ầm!

Cự quyền dung nham xuyên thủng hư không đánh tới, nhưng khác với các lần trước là, lần này khi nắm đấm nóng rực kia đấm vào lồng ánh sáng, thì lực lượng phun trào trên đó đã bị những đường văn lưu chuyển trên lồng ánh sáng hóa giải đi mất một nửa, nên khi cự quyền xuyên qua lồng áng sáng đánh vào trên Kim Thân Lục Khánh thì chỉ đánh hắn lùi lại mấy bước.

- Hử?

Đôi mắt xích hồng của Chu Nguyên lóe lên, nhìn chằm chằm lồng ánh sáng huyền diệu bên ngoài thân thể Lục Khánh.

Lục Khánh thấy vậy cười lạnh nói:

- Chu Nguyên, đừng tốn công vô ích nữa. Quy Nguyên Hợp Khí Tráo của ta có thể hóa giải hết thảy lực lượng, lại kết hợp thêm Kim Thân của ta thì ngươi không còn cách nào đánh bại ta nữa rồi.

Chỉ tiếc là một khi thi triển ra Quy Nguyên Hợp Khí Tráo thì ngay cả công kích tự thân Lục Khánh cũng sẽ bị hóa giải đi một phần. Cho nên cái thứ này đúng là giống như một cái mai rùa đen bằng sắt, trong ngoài đều ngăn cản.

Chu Nguyên càu mày, không đình chỉ thế công, ngược lại còn tăng cường tốc độ tấn công về phía Lục Khánh.

Nhưng cũng đúng như Lục Khánh nói, tất cả công kích, sau khi xuyên qua lồng ánh sáng kia, thì đều bị hóa giải đi lực lượng, nên khi đánh vào trên Kim Thân của Lục Khánh thì đều không tạo thành tổn thương quá lớn cho hắn.

- Ha ha ha, Chu Nguyên, bó tay hết cách rồi chứ?

- Ta nói rồi, ngươi không làm gì được ta đâu! Trận đấu này, mặc kệ ngươi giãy dụa thế nào, thì kết quả cuối cùng vẫn là thất bại mà thôi. -Lục Khánh cười như điên, nói.

Chu Nguyên trầm mặt, đạm mạc nói:

- Mặc dù cái Ô Quy Tráo này của ngươi khá phiền phức, nhưng cũng không hẳn rất mạnh như ngươi nói… Chỉ cần hứng chịu lực lượng vượt qua khả năng nó có thể tiếp nhận, thì ắt sẽ sụp đổ.

Mấy đòn thăm dò lúc trước đã khiến Chu Nguyên xem thấu cái thứ Quy Nguyên Hợp Khí Tráo này.

Lục Khánh nghe vậy sững sờ, nhếch miệng cười nói:

- Ngươi rất thông minh, nhưng thế thì đã sao?

Chu Nguyên thản nhiên đáp:

- Thì cứ đánh nổ nó là được chứ sao!

- Nói khoác không biết ngượng! -Từ trạng thái giao đấu lúc trước, có thể thấy mặc dù sức chiến đấu của Chu Nguyên rất cường hoành, nhưng cùng lắm thì cũng chỉ mạnh hơn hắn một chút mà thôi. Với lực lượng như vậy mà muốn dùng sức để phá vỡ Quy Nguyên Hợp Khí Tráo thì quả là nằm mơ giữa ban ngày.

Nhưng Chu Nguyên cũng không nói nhảm cùng hắn, bước ra một bước.

Trên cự quyền dung nham bắt đầu phun trào lông tơ tuyết trắng, hóa thành một chiếc quyền sáo*.

*sáo: vũ khí đeo vào tay giống như găng tay, rắn chắc, có thể gắn thêm các miếng sắt để tăng sát thương.

- Phá Nguyên!

Quyền sao đột nhiên chuyển hóa thành màu đen, tỏa ra ánh sáng thâm thúy thần bí.

- Thiêu Kim Huyết!

Nương theo âm thanh nói nhỏ của Chu Nguyên, thân thể to lớn của hắn chợt chấn động. Ở trong trái tim, mấy trăm giọt kim huyết đột nhiên bốc cháy, hóa thành lực lượng kinh khủng, tựa như một dùng lũ, tràn ra khắp toàn thân.

Ầm ầm!

Chu Nguyên đứng ở tại chỗ, nhưng từ trong cơ thể lại không ngừng tỏa ra từng lớp lực lượng, tạo thành từng vòng gợn sóng trong hư không.

Lục Khánh thấy thế, ánh mắt không khỏi ngưng lại, những cũng không sợ. Mặc dù lực lượng của Chu Nguyên đúng là rất mạnh, nhưng cũng không phải là dễ mà đánh phá được Quy Nguyên Hợp Khí Tráo. Chỉ cần hắn chống đỡ qua một kích toàn lực này của Chu Nguyên, thì đã căn bản hoàn thành nhiệm vụ.

Kim huyết bộc phát, thân thể xích hồng của Chu Nguyên tỏa ra ánh sáng càng thêm chói mắt, đôi đồng tử đỏ tươi cũng tràn ngập khí thế hủy diệt.

Ầm ầm!

Hắn bước ra một bước, thân thể tràn đầy uy áp xuất hiện trước người Lục Khánh, đấm ra một quyền!

Một quyền kia không chút xinh đẹp, nhưng lại ẩn chứa lực lượng ngưng tụ đến cực hạn.

Ông!

Trong vô số ánh nhìn của người đứng xem, cự quyền đen kịt đánh mạnh vào trên Quy Nguyên Hợp Khí Tráo, khiến cho mặt tráo gợn lên từng cơn sóng kịch liệt.

Cả hai giằng co, lực lượng kinh khủng phóng xuất, khiến cho hư không chấn động điên cuồng.

- Ha ha, Chu Nguyên, ta nói rồi, ngươi không phá được lồng ánh sáng này. Lự lượng của ngươi còn chưa đủ! -Lục Khánh thấy vậy, cười to lên.

Ở bên ngoài, vô số người cũng âm thầm lắc đầu, cảm thấy đáng tiếc.

- Thế ư…

Đối mặt với tiếng cười như điên của Lục Khánh, Chu Nguyên lại cười nhạt một tiếng, chỉ thấy một tay còn lại của hắn kết ấn.

- Thương Huyền Thất Thuật… Thương Thiên Thuật!

Chỉ thấy hư không trước mặt bỗng chập trùng, sau đó một giọt chất lỏng màu xanh đậm nhỏ xuống, rơi vào trên cự quyền màu đen kia.

Thương Thiên Thuật là môn nguyên thuật duy nhất trong Thương Huyền Thất Thuật mà không có tính công kích chủ động. Đổi lại, Thương Thiên Tủy do nó ngưng tụ ra lại có tác dụng tăng cường cực manh cho Nguyên binh cùng Nguyên thuật.

Lúc trước khi còn ở Thương Huyền tông, trong trận chiến giữa Chu Nguyên và Sở Thanh, hắn cũng đã được lãnh hội uy lực của thuật này.

Mà mãi cho tới tận bây giờ, đây cũng mới là lần đầu tiên mà hắn sử dụng môn Nguyên thuật này…

Một gợn sóng màu xanh khếch tán trên cự quyền. Trong nháy mắt đó, tưởng như hư không cũng ngưng trệ lại, trên mặt Chu Nguyên không lộ ra vui buồn, đấm ra một quyền.

Hư không lập tức nứt ra từng vết rạn.

Răng rắc!

Ngay sau đó, lại chợt có tiếng cái gì đó vỡ nát vang lên.

Con mắt Lục Khánh dần dần trợn to, nhìn qua Quy Nguyên Hợp Khí Tráo dâng lên từng vết rạn nhỏ, trên mặt bắt đầu dâng lên cảm xúc kinh hãi.

- Làm sao… thế này?

Âm thanh hoảng sợ thì thào của hắn còn chưa kịp dứt, thì nắm đấm mang theo dung nham ngập trời của Chu Nguyên đã bộc phát.

Ầm!

Quy Nguyên Hợp Khí Tráo nổ tung!

Mà thế công của Chu Nguyên không hề giảm, lôi cuốn theo dung nham hủy diệt, hung hăng đánh vào trên Kim Thân của Lục Khánh.

Ầm ầm!

Trong nháy mắt đó, chỉ thấy một vòng dung nham quét sạch ra xung quang.

Mà Kim Thân của Lục Khánh cũng bị đánh sụp xuống…

Một thân ảnh cháy đen bắn ra từ trong đó, kéo lê trên mặt chiến đài, khí tức chôn vùi, không biết sống chết.

Giờ này khắc này, trong tháp, ngoài tháp đều yên tĩnh dị thường.

Khi thân thể cháy đen như than cốc của Lục Khánh bay ra, lê dài trên đất, thì ở bên ngoài tháp, vô số ánh mắt dần dần trừng to, bầu không khi bắt đầu trở nên ngưng kết.

Ai cũng không ngờ tới tình thế lại chuyển biến nhanh như vậy…

Ở mấy giây trước đó, Lục Khánh còn đang dùng sự phòng ngự cường đại của Quy Nguyên Hợp Khí Tráo thách thức Chu Nguyên, khiến cho hắn bó tay vô cách. Thế mà chỉ qua mấy giây sau, hắn đã bị đánh văng ra, toàn thân cháy đen, không biết sống chết…

Lực lượng bạo phát đột ngột của Chu Nguyên khiến cho vô số người thất sắc.

Mức độ công kích kia đã không phải là nội tình 1,5 tỷ nguyên khí có thể giải thích được.

Bầu không khí ngưng kết tới mấy tức, sau đó đột nhiên nổ tung.

- Lục Khánh bị đánh bại rồi!

- Rõ ràng trước đó Chu Nguyên còn không làm gì được hắn mà…

- Rõ ràng nội tình nguyên khí của Chu Nguyên cũng không mạnh hơn Lục Khánh…, hơn nữa Lục Khánh cũng đã là Thiên Dương cảnh hậu kỳ có uy tín lâu năm, nắm giữ các thủ đoạn không hề yếu, thế mà sao cuối cùng người thua lại là hắn?!

- Dẫu khó tin, nhưng sự thật ở trước mắt rồi. Xem ra tất cả mọi người trước đó đã đều coi thường vị Vương giả Thần Phủ cảnh này rồi…

- Thật lợi hại! Vốn cho rằng sau khi tiến vào Thiên Dương cảnh thì hắn sẽ phải im ắng một hồi, mới lại có thể tiếp tục bước lên đài tranh đấu trổ hết tài năng. Nào ngờ… Chúng ta vẫn đánh giá thấp hắn rồi!

- Khó trách ngay cả Đại Tôn Thương Uyên cũng lựa chọn hắn. Thiên phú chiến đấu cùng thiên phú tu luyện của kẻ này quả là hiếm thấy thế gian…

- Ai ngờ được, mưu đồ gần như hoàn mỹ của liên minh năm đại thế lực đỉnh tiêm đến cuối cùng lại sụp đổ ở trong tay một tên Thiên Dương cảnh cơ chứ…

- …

Bình Luận (0)
Comment