Oanh!
Dòng lũ kinh khủng màu vàng tựa như Thiên Hà, xuyên qua hư không, đánh về phía hư vô.
Dòng lũ mênh mông vô tận, giờ khắc này, toàn bộ sinh linh trong Thiên Uyên Vực đều có thể thấy rõ nó, cảm nhận được lực lượng hủy diệt ẩn chứa trong nó.
Sinh linh trong Thiên Uyên Vực đều run rẩy tâm thần, trong lòng tràn ngập sợ hãi. Bọn họ biết, ngày hôm nay, Thiên Uyên Vực sẽ phải đối mặt với một cơn tai họa khổng lồ. Bản thân là một thành viên của Thiên Uyên Vực, bọn họ hiểu, khoảnh khắc khi Thiên Uyên Vực đổ vỡ, cũng chính là lúc cuộc sống an bình tu luyện của bọn họ cũng mất đi. Tiếp theo đó sẽ là một hồi giết chóc cùng phân tranh kéo tới khi trật tự mới được thành lập.
Chỉ tiếc, đối mặt với loại lực lượng công phạt ở cấp độ này, dù bọn họ có muốn góp sức ngăn cản cũng vô lực.
Thế là, tất cả chỉ có thể trơ mắt nhìn dòng lũ hủy diệt kia xuyên qua hư không, chờ đợi thảm họa giáng lâm.
Ầm ầm!
Tại trong vô số ánh nhìn chăm chú ấy, dòng lũ màu vàng va chạm vào nơi nào đó trong hư không.
Trong nháy mắt ấy, hư không bắt đầu sụp đổ, để lại một cái lỗ đen to lớn. Nhìn xuyên qua lỗ đen, có thể thấy sâu trong đó có tồn tại một tòa không gian, ở trong đó có vô số hòn đảo bay lơ lửng…
Chính là Thiên Dương Tháp!
Hư không không ngừng sụp đổ, nhưng vào lúc này, chỉ thấy nơi cửa vào kia đột nhiên hiện ra một mặt quang đồ hình tròn to lớn. Quang đồ thâm ảo tối nghĩa, tỏa ra uy năng cường đại. Đây chính là không gian thủ hộ mà năm đó Thương Uyên tự mình bố trí. Hạch tâm của không gian cũng chính là ba đạo kì vật kia.
Dòng lũ màu vàng kinh khủng đập vào trên quang đồ, khiến cho mặt đồ nổi lên vô số gợn sóng. Nhưng hiển nhiên không gian quang đồ có được lực phòng ngự khó có thể tưởng tượng, mặc cho dòng lũ màu vàng đâm tới vẫn không thể xé rách phòng ngự của nó.
Vô số sinh linh Thiên Uyên Vực thấy cảnh này, không khỏi thở phào một hơi như trút được gánh nặng.
Tại hư không nơi biên cảnh, Hồng Cửu Viện thấy cảnh này, ánh mắt ngưng lại, lẩm bẩm nói:
- Đây chính là thủ đoạn mà Thương Uyên Đại Tôn để lại năm đó à… Quả thật khủng bố!
Lực lượng do quang đồ tỏa ra khiến cho ngay cả những cường giả Pháp Vực như bọn hắn cũng phải hồi hộp run sợ. Thậm chí e là toàn bộ đám cường giả Pháp Vực bọn hắn đồng loạt ra tay cũng không thể nào rung chuyển được.
- Nhưng đáng tiếc…
Hồng Cửu Viện lắc đầu, trong ba đạo kì vật tạo dựng nên quang đồ không gian kia thì đã có một đạo rơi vào trong tay bọn hắn rồi.
Chỉ thấy hai tay hắn nhanh chóng kết ấn.
Ông!
Trên hư không, tinh thể màu vàng đang bị dòng lũ lôi cuốn kia bỗng nhiên nứt ra từng vết rách, cuối cùng ầm vang vỡ vụn.
Tầng mây ẩn chứa sinh mệnh giấu ở trong đó cũng bị xoắn nát ra.
Một luồng lực lượng kinh khủng quét ra, trực tiếp bị dòng lũ màu vàng xung quanh hấp thu, thế là dòng lũ lại càng thêm điên cuồng, uy thế càng thêm dọa người.
Quan trọng nhất là, khi tinh thể màu vàng kia vỡ nát, đám mây màu vàng bị xoắn tan, thì trên mặt không gian quang đồ vốn hoàn mỹ kia lại đột nhiên có từng đạo quang văn mờ dần đi, trận đồ vốn hoàn mỹ nay lại trở nên thiếu hụt.
Xoạt!
Cảnh tượng này khiến cho vô số người trong Thiên Uyên Vực vừa mới thở phào nay lại không khỏi căng thẳng lên.
Trong Thiên Uyên Động Thiên, ánh mắt mấy người Si Tinh, tông chủ Huyền Côn cũng trầm xuống.
- Không thể để bọn hắn không kiêng nể gì tấn công tiếp thế này được! -Si Tinh trầm thấp nói.
Tông chủ Huyền Côn gật gật đầu, nhìn về phía Si Tinh, nó:
- Si Tinh Nguyên lão đã quyết định?
Si Tinh ngẩng đầu, nhìn về phía vầng mặt trời sáng chói treo lơ lửng trên Thiên Uyên Động Thiên kia. Đó là Thiên Chúc Mục, là Thánh Bảo song liên, uy danh của nó vang dội Hỗn Nguyên Thiên.
Nàng xòe bàn tay ra, trong lòng bàn tay hiện lên một viên lệnh bài. Trên lệnh bài có khắc rõ một còn mắt thâm thúy cổ xưa, tỏa ra khí tức thần bí.
Đó là Thiên Chúc Lệnh.
Với Thánh Bảo ở cấp bậc cao như Thiên Chúc Mục, nó đã tự có linh trí của riêng mình, chỉ nghe theo mệnh lệnh của Thương Uyên Đại Tôn. Thế nên nếu như Si Tinh muốn điều khiển được nó thì phải có Thiên Chúc Lệnh do Thương Uyên lưu lại.
Si Tinh điều khiển Thiên Chúc Lệnh, chỉ thấy trên Thiên Chúc Lệnh lập tức bốc lên một làn khói xanh, tiêu tán trong hư không.
Cũng đúng lúc này, tất cả người trong Thiên Uyên Động Thiên đột nhiên cảm nhận được nguyên khí trong Động Thiên bắt đầu trở nên cuồn cuộn kịch liệt. Bọn họ hoảng sợ ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy vầng mặt trời vẫn luôn treo cao trên kia nay lại đang chậm rãi mở ra một cái khe.
Trong khe hở đó có một vòng đồng tử to lớn, thần bí.
Nhìn thấy đồng tử kia, dù là cường giả Pháp Vực, cũng cảm thấy một luồng hàn khí bốc lên trong lòng.
- Cái đó là…
Chu Nguyên cũng mở to mắt ra nhìn.
- Đó là Thánh Bảo do Thương Uyên Đại Tôn để lại, Thiên Chúc Mục! - Ở một bên, Tần Liên cũng mở miệng nói.
- Đại nhân Si Tinh chuẩn bị thôi động Thiên Chúc Mục! Có lực lượng của Thiên Chúc Mục, chúng ta nhất định sẽ đánh bại bọn hắn! – Y Thu Thủy vô cùng vui sướng nói.
Mặc dù trong lòng cũng rất hoan hỉ, nhưng hai đầu lông mày trên trán Chu Nguyên vẫn luôn nhíu chặt lại, nỗi lo lắng trong mắt không tiêu tan. Bởi vì chắc chắn Vạn Tổ Đại Tôn cũng biết tới sự tồn tại của Thiên Chúc Mục, cũng không biết hắn ta có chuẩn bị thủ đoạn đối phó nào không…
Dù vậy, hành động khởi động Thiên Chúc Mục của Si Tinh cũng là sĩ khí bên Thiên Uyên Vực phóng đại, vô số người không khỏi reo hò kêu lên, đủ thấy niềm tin của họ với Thánh Bảo trong truyền thuyết.
Sau khi mở ra một cái khe, Thiên Chúc Mục chầm chậm nhìn về phía bên ngoài Thiên Uyên Động Thiên, tựa như xuyên thấu qua hư không, khóa chặt lấy phương hướng của Hồng Cửu Viện.
Ở bên ngoài, sắc mặt Hồng Cửu Viện biến đổi, cảm giác một luồng nguy cơ khổng lồ sắp sửa giáng xuống đầu. Hắn biết, Thiên Uyên Vực bắt đầu phản kích.
- Trực tiếp sử dụng Thiên Chúc Mục rồi à? – Hắn lẩm bẩm nói.
Vút!
Cũng đúng vào lúc này, từ trong Thiên Chúc Mục treo cao trên bầu trời Thiên Uyên Động Thiên, chợt phun ra một sợi hỏa diễm.
Ban đầu, ngọn lửa kia chỉ mới bé như sợi tóc, nhưng khi vừa xuất hiện, đã xuyên qua hư không, nhanh chóng tăng vọi, cuối cùng hóa thành một viên thiên thạch hỏa diểm màu trắng.
Ầm ầm!
Thiên thạch hỏa diễm đánh vỡ hư không, tựa như thuấn di, xuất hiện ở vùng hư không chỗ Hồng Cửu Viện đang đứng. Một luồng lực lượng không thể hình dung đột nhiên bao phủ xuống, khiến toàn bộ không gian trực tiếp bị phong tỏa. Ngay cả Hồng Cửu Viện cũng không thể phá vỡ hư không để trốn đi.
Hỏa diễm trên thiên thạch chính là Thánh Hỏa!
Trong thiên thạch cũng ẩn chứa lực lượng của bậc Thánh Giả!
Nếu để thiên thạch hỏa diễm này tạp trúng thì dù là cường giả Pháp Vực cũng không chịu đựng nổi!
Hồng Cửu Viện đứng giữa hư không, nhìn thiên thạch hỏa diễm đang lao tới, sắc mặt méo mó. Hắn biến bản thân không thể trốn tránh, nên cũng không phản kháng. Bởi vì hắn hiểu, đối mặt với lực lượng ở cấp bậc này thì ắt sẽ có người ra tay đỡ hộ.
Ong ong!
Trong nháy mắt khi thiên thạch hỏa diễm sắp sửa rớt xuống, hư không phía trước nó đột nhiên vỡ ra, vô số người nhìn thấy một chùm sáng thần bí lao ra, trực tiếp chiếu rọi vào trên thiên thạch.
Dưới sự chiếu rọi ấy, Thánh Hỏa trên thiên thạch lại bắt đầu tan rã với tốc độ kinh người.
Đợi đến lúc thiên thạch chỉ còn cách Hồng Cửu Viện hơn một trượng, thì đã hao hết lực lượng tan thành mây khói.
Môt làn gió nhẹ lướt qua mặt. Sắc mặt Huyền Cơ Vực vẫn như thường, nhưng thực ra sau lưng đã tràn đầy mồ hôi lạnh.
Trong Thiên Uyên Động Thiên, mấy người Si Tinh thấy cảnh này, sắc mặt biến đổi.
Ánh mắt của bọn họ nhìn về bên ngoài hư không, trực tiếp khóa chặt một tòa Kim Tháp. Chỉ thấy ở trên đỉnh tháp của tòa Kim Tháp này, có một thân ảnh mặc áo bào xanh đang đứng chắp tay, cười không ngớt.
Mấy người Si Tinh cũng không lạ lẫm với đạo thân ảnh này, đó là tên Triệu Tiên Chuẩn của Vạn Tổ Vực.
Lúc này, trong tay Triệu Tiên Chuẩn đang nâng một mặt gương đồng tám cạnh. Trong bề ngoài thì gương đồng cực kì cổ xưa, nhìn qua thì rất bình thường, nhưng khi mấy người Si Tinh thấy mặt gương này thì sắc mặt đều tái nhợt cả đi.
Si Tinh cắn chặt hàm răng, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Tổ Hồn Kính!
Đó là Thánh Bảo của Vạn Tổ Vực, cùng là Thánh Bảo song liên như Thiên Chúc Mục, nhưng lại xếp hạng thứ 11 trên Chư Thiên Thánh Bảo Lục!