Nghe vậy, trong lòng Chu Nguyên giật mình, hỏi:
- Ý huynh là… Cổ Nguyên Thiên?
Chuyên Chúc gật đầu, nói:
- Theo ta được biết, không có nhiều vật trong thiên địa này có công năng tăng lên vuốt rồng. Nhưng Tổ khí trong Cổ Nguyên Thiên lại là một loại trong số ít những vật đó.
Trong mắt Chu Nguyên lập tức bộc phát ra hào quang. Xem ra hắn đã coi thường cơ duyên ẩn chứa trong Cổ Nguyên Thiên rồi. Thảo nào lại có thể khiến cho ngay cả Chư Thiên cũng phải tranh đoạt.
Lần này, lòng hướng tới của Chu Nguyên với Cổ Nguyên Thiên lại tăng vọt thêm mấy phần.
- Được rồi, nếu đệ đã đột phá, thì cũng nên đi ra làm chút chuyện. – Chuyên Chúc duỗi lưng một cái, thúc giục.
- Làm chuyện gì? – Chu Nguyên bất đắc dĩ nói.
Chuyên Chúc cười ha hả, kể sơ qua cho Chu Nguyên về việc gần đây có nhiều tán tu Thiên Dương cảnh, Nguyên Anh cảnh gia nhập vào Thiên Uyên Vực, sau đó nói:
- Gần đây Thiên Uyên Vực ta rất được hoan nghênh, hấp dẫn không ít hạt giống tốt tới nương nhờ. Bên Nguyên Anh cảnh thì đệ cũng không cần quản. Còn bên Thiên Dương cảnh thì ta đã giao cho Tần Liên phụ trách, nhưng hình như nàng gặp phải chút phiền toái.
- Phiền toái? – Chu Nguyên nhăn nhăn lông mày.
Chuyên Chúc nhìn Chu Nguyên, trêu tức:
- Chuyện này lại còn liên quan tới đệ đấy… Đệ biết đấy, đám tan tu kia vốn cũng là người có tài, kiêu căng là chuyện thường. Mà đội trưởng dẫn đầu Thiên Dương cảnh của Thiên Uyên Vực ta lần này chính là đệ cùng Tần Liên. Phía Tần Liên còn tốt, đám người kia còn khá tán thành, nhưng đối với đệ ấy à…vẫn là người không tâm phục khẩu phục đâu.
- Chư Thiên khí vận chi tranh sắp mở ra rồi, thế nên cao tầng Cửu Vực chúng ta cùng đã bàn bạc, sau mấy ngày nữa sẽ để cho thành viên tham gia thi đấu của Cửu Vực cùng gặp mặt một lần. Thế nên để tránh cho vài ngày tới để cho các vị khách chế giễu, tốt nhất là chúng ta cần phải giải quyết hết vấn đề nội bộ của mình.
- Dù sao đều là chúng ta chủ động mời chào những tán tu kia, giờ không tiện cưỡng ép. Thế nên muốn bình ổn thì cũng chỉ dựa vào bản thân đệ rồi. Ta nghĩ chuyện này, đối với đệ bây giờ, thì khá là thuận buồn xuôi gió.
Chu Nguyên nghe vây, nói:
- Ý của huynh là năng lực của ta bị nhiều người nghi ngờ?
Chuyên Chúc giang hai tay, nói:
- Ta thấy đây lại là một phương thức ca ngợi, thể hiện ra đệ vẫn đang đảm nhiệm những trọng trách vượt qua đẳng cấp tự thân đấy chứ.
Nói xong, hắn búng tay một cái, một cái vòng xoáy không gian liền xuất hiện trước mặt Chu Nguyên.
Chu Nguyên gật đầu, cũng không từ chối nhiệm vụ này. Dù sao đây cũng là quá trình chuẩn bị cho cuộc đấu tại Cổ Nguyên Thiên. Vì Cửu Trảo Thiên Dương, vì huyết nhục Tổ Long, hắn sẽ dốc hết toàn lực.
Chu Nguyên khoát tay với Chuyên Chúc, sau đó bước vào vòng xoát không gian.
Chuyên Chúc cũng không tìm nhầm người.
Bởi vì đối mặt với những chỉ trích thế này, Chu Nguyên thật đúng là quá có kinh nghiệm…
Thành Phục Long nằm ở khu vực trung bộ của Thiên Uyên Vực, cũng là một trong số rất ít chủ thành của Thiên Uyên Vực. Nếu chỉ tính độ phồn hoa của nó thì đã đủ để sánh ngang với một vài châu địa xa xôi.
Mà nơi này cũng là nơi Thiên Uyên Vực mời chào những tán tu Thiên Dương cảnh đỉnh tiêm kia.
Trong bốn tháng gần đây, đã có không biết bao nhiêu tán tu Thiên Dương cảnh đến từ khắp các nơi của Hỗn Nguyên Thiên tụ tập về đây, khiến cho hoàn cảnh vốn phồn hoa nay càng huyên náo hơn nhiều.
Trong thành Phục Long, có một khu trang viên khổng lồ nằm ở phía tây của thành. Đây cũng là nơi náo nhiệt nhất trong thành, bởi vì gần như tất các tán tu Thiên Dương cảnh muốn gia nhập Thiên Uyên Vực thì đều tập trung ở đây.
Ở chính giữa trang viên, có một ngôi lầu các đứng sừng sững, tên gọi là Phượng Tê lâu.
Ở trong Phượng Tê lâu có rất nhiều cửa ải do các cao thủ Thiên Uyên Vực trấn thủ, chỉ có người có tài năng xông qua được cửa ải, lên được trên lầu, mới được coi như là lấy được sự tán thành của Thiên Uyên Vực.
Thế nên từ suốt bốn tháng qua đến giờ quanh tòa lầu các này đều có đầy các tán tu.
Ánh mắt của bọn họ thỉnh thoảng lại nhìn lên trên lầu, trong mắt không giấu nổi vẻ hâm mộ. Thân là tán tu, vốn không nơi che chở, nên bọn họ đều khá hâm mộ thân phận là người tu hành Thiên Uyên Vực. Hơn nữa, nghe nói ở trong Cổ Nguyên Thiên có rất nhiều đại cơ duyên, nếu bọn họ có thể gia nhập Thiên Uyên Vực, qua đó lấy được tư cách đi vào nơi đó, thì nói không chừng có thể một bước lên trời.
Nhưng cũng tiếc là các cửa ải của Thiên Uyên Vực cũng không phải dễ dàng, gần như chỉ có Thiên Dương cảnh hậu kì mới có thể vượt qua. Về phần những người ở ngoài này thì đa phần là không chắc chắn có thể vượt qua.
Ở ngoài Phượng Tê lâu có một tấm ngọc bích, cứ mỗi khi có người vượt qua được các vòng thử thách của Thiên Uyên Vực thì tên của người đó sẽ xuất hiện trên ngọc bích, ở bên cạnh đó còn có kèm theo thời gian mà người này dùng để vượt qua…
Mỗi khi trên ngọc bích lại xuất hiện thêm tên mới, thì sẽ lại có rất nhiều tiếng khen hay vang lên.
Trên mặt ngọc bích, hấp dẫn người xem nhất là ba cái tên ở trên đỉnh đầu.
Hàn Kim Hạc, 23 hơi thở.
Tiết Thanh Mai, 35 hơi thở.
Vương Túc, 40 hơi thở.
Về phần những người xếp sau, thì đa phần thời gian vượt qua là từ nửa nén hương đến một nén. Thế nên thành tích của ba người mới càng thêm chói mắt.
Đông đảo các tán tu khi nhìn tên của ba người cũng tràn đầy kính sợ,
Có thể nói ba người này chính là ba ngôi sao sáng nhất trong lần chiêu mộ này của Thiên Uyên Vực.
Thực lực của bọn họ làm cho mọi người đều chấn kinh không thôi. Trước đó, không ai nghĩ tới, chỉ là giới tán tu mà lại có thể ẩn giấu đi những nhân vật bực này. Phải biết, nội tình của ba người đã đủ để so với những Thiên Dương cảnh đỉnh tiêm của Thiên Uyên Vực như Biên Bất Cập, Mộc U Lan rồi.
Nếu tính trong Thiên Dương cảnh của Thiên Uyên Vực, thì chỉ sợ cũng chỉ có Tần Liên mới có thể áp chế được ba người.
Thế nên mới có những lời bàn luận như thế này:
- Nghe nói ba người Hàn Kim Hạc, Tiết Thanh Mai, Vương Túc còn chưa chính thức tuyên bố gia nhập đội ngũ Thiên Uyên Vực…
- Ừm đúng vậy, nghe nói là vì bọn họ còn muốn đòi hỏi thân phận đội trưởng nữa.
- Ha ha, xem ra có người không hài lòng với hai vị đội trưởng được định sẵn kia rồi.
- Không không, thực lực của Tần Liên là rõ như ban ngày, mấy người Hàn Kim Hạc cũng không có ý kiến… Chỉ sợ người mà bọn họ có ý kiến là vị Nguyên lão Chu Nguyên kia cơ…
- Thế này cũng quá không biết điều. Bây giờ Chu Nguyên đã là một trong năm đại Nguyên lão của Thiên Uyên Vực rồi, địa vị cao sang vô cùng. Bọn hắn đang tự tìm phiền phức đấy à?
- Cũng không hẳn vậy. Bây giờ các Vực đều đang mời chào nhân tài. Nếu mấy người Hàn Kim Hạc không thích, thì hoàn toàn có thể tự rời đi Thiên Uyên Vực, tiến về các Vực khác, chắc chắn sẽ được hoan nghênh. Hơn nữa ở đây cũng có không ít người là đi theo bọn hắn tới. Nếu như ba người này rời đi, thì sợ là người của Phượng Tê lâu này cũng đi mất một nửa. Đến lúc đó thì mới là trò cười.