- Ta cũng cảm thấy mấy người Hàn Kim Hạc không có làm sai. Dù Chu Nguyên giờ đã là Nguyên lão, nhưng thực lực cũng mới chỉ Thiên Dương cảnh sơ kỳ. Tuy rằng trước đây hắn từng đánh bại Lục Khánh, nhưng đó là bởi vì mượn nhờ ngoại lực. Mà ba người Hàn Kim Hạc, ai không phải là từng thân kinh bách chiến? Nếu để bọn họ nghe theo chỉ huy của một kẻ mới chỉ là Thiên Dương cảnh sơ kỳ thì quả là có chút khó nghe.
- Đúng đấy, tại nơi như Cổ Nguyên Thiên, nếu đã cạnh tranh rồi thì ai còn quan tâm ngươi có là Nguyên lão của một Vực hay không?
- …
Chung quanh Phượng Tê lâu vang lên vô số những tiếng xì xào bàn tán. Đông đảo ánh mắt đều ẩn chứa sự trêu tức, ai cũng cảm thấy hôm nay sẽ có trò hay để xem.
Lúc này, tại trong tầng lầu trên kia, có mấy trăm bóng người đang đứng.
Ở trung tâm là ba người ngồi cùng một chỗ, ở sau lưng mỗi người có số lớn người hoặc ngồi hoặc đứng, ánh mắt của mỗi người đều nhìn về ba người ở trung tâm với vẻ tin phục.
Trong ba người, có một người nam tử với khuôn mặt nhỏ nhắn, tóc buộc sau đầu, bím tóc màu vàng rơi ở trên lưng, thần sắc bình thản, ánh mắt hơi nâng lên, mang theo ngạo khí.
Đó là Hàn Kim Hạc.
Ở bên trái có một nữ tử xinh đẹp, có mái tóc nhắn, người mặc bào phục rộng rãi, nhưng vẫn không thể che giấu được dáng người đường cong lả lướt.
Nàng là Tiết Thanh Mai.
Ở phía bên phải là một tên nam tử, thân thể vô cùng khôi ngôi, làn da ngăm đen, tóc tai lùm xùm, ánh mắt như chuông đồng, tràn đầy sát khí, khiến cho người ta nhìn mà phát khiếp.
Đây là Vương Túc.
Ba người này chính là ba tên tán tu mạnh nhất mà lần này Thiên Uyên Vực mời chào được.
- Nghe nói không lâu nữa các đội ngũ của Cửu Vực của Hỗn Nguyên Thiên sẽ bắt đầu gặp mặt… - Hàn Kim Hạc thản nhiên nói.
- Thiên Uyên Vực còn chưa đưa ra câu trả lời chắc chắn sao? – Tiết Thanh Mai nhíu lại lông mày, nói.
- Chúng ta cũng không phải là đòi hỏi gì, chỉ là một cái thân phận đội trưởng mà thôi. Dù sao chúng ta cũng không muốn bị người tùy ý chỉ huy.
Bởi vì thân là tán tu, nên ba người đều gặp được nhiều trường hợp, người cầm đầu vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, lấy đồng đội như tốt thí, tùy ý hi sinh.
Võ Thần Vực ồm ồm nói:
- Đối với Tần Liên thì ta còn phục. Nhưng sợ là sợ vị Nguyên lão Chu Nguyên kia ỷ vào thân phận của mình, muốn chỉ huy chúng ta, đến lúc đó lỡ như xảy ra sai lầm, khiến cho chúng ta gặp phải tử thương quá lớn, thì thử hỏi ta làm sao xứng đáng với các huynh đệ theo ta đến đây này?
Hàn Kim Hạc nói khẽ:
- Coi hôm nay là hạn cuối cùng đi. Nếu hết hôm này mà chúng ta còn không nhận được câu trả lời, vậy ta sẽ rời đi Thiên Uyên Vực.
- Hàn ca đi đâu, chúng ta cũng theo đó! – Lập tức có nhiều âm thanh ủng hộ vang lên sau lưng Hàn Kim Hạc.
Tiết Thanh Mai cùng Vương Túc cũng gật đầu, thể hiện đồng ý.
Ba người vừa tỏ thái độ, lập tức gần một nửa tán tu trong lầu đều lên tiếng phụ họa. Còn lại một nửa kia thì hai mặt nhìn nhau, trong mắt lộ vẻ do dự cùng lo lắng.
Trong lúc trong lâu bắt đầu trở nên ồn ào, thì đột nhiên có một Thiên Dương cảnh xuất hiện, nhìn về phí ba người Hàn Kim Hạc, nói:
- Trưởng lão Tần Liên cho mời.
Ba người Hàn Kim Hạc liếc nhau, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười. Xem ra Thiên Uyên Vực đã không chịu nổi áp lực, muốn lựa chọn nhượng bộ.
Thế là ba người đứng dậy, đi theo đệ tử Thiên Dương cảnh kia lên lầu, mở cửa lớn ra, tiến vào một tòa đại sảnh rộng rãi.
Vừa tiến vào đại sảnh, ba người liền thấy Tần Liên.
Nhưng làm bọn họ ngoài ý muốn là Tần Liên cũng không phải là ngồi ở vị trí thủ tọa*.
*thủ tọa: vị trí dành cho người đứng đầu, thường ở trung tâm.
Ba người không khỏi nghi hoặc, nhìn về phía vị trí trung ương, chỉ thấy có một người thanh niên đang ngồi ở đó, đôi mắt thản nhiên của người nọ đang bình tĩnh đánh giá ba người mình.
Đồng tử Hàn Kim Hạc hơi hơi ngưng tụ lại, chỉ hơi suy nghĩ đã đoán được thân phân của người thanh niên này,
- Chắc hẳn vị này chính là người có thanh danh vang dội Thiên Uyên Vực, Nguyên lão Chu Nguyên? – Hàn Kim Hạc nhạt tiếng nói.
Hơi dừng một chút, cũng không đợi Chu Nguyên trả lời, hắn đã nói tiếp:
- Nếu đã có Nguyên lão Chu Nguyên ở đây thì việc lại càng đơn giản. Không biết Thiên Uyên Vực có đáp ứng thỉnh cầu của chúng ta hay không?
Chu Nguyên hơi nhấc mí mắt, nói:
- Là chuyện ba người các ngươi muốn xin lấy thân phận đội trưởng à?
Hàn Kim Hạc nhàn nhạt gật đầu.
Tiết Thanh Mai cùng Vương Túc cũng nhìn chằm chằm Chu Nguyên, vẻ mặt không mặn không nhạt.
Chu Nguyên nhìn chằm chằm ba người, một lát sau mới cười cười, đặt nhẹ chén trà trong tay xuống, bình thản nói:
- Thật tiếc quá… Yêu cầu của các ngươi bị ta bác bỏ rồi!
Âm thanh bình thản của Chu Nguyên quanh quẩn trong đại sảnh rộng rãi, khiến cho bầy không khí hơi ngưng lại trong mấy tức*.
*tức: đơn vị đo thời gian, tính bằng một lần hít thở.
Nét cười trên mặt ba người Hàn Kim Hạc dần dần cứng lại, đều không ngờ tới Chu Nguyên sẽ trả lời như vậy.
Ba người liếc nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ tức giận.
Mặc dù ba người là tán tu, nhưng hiển nhiên cũng là hạng người có cơ duyên thâm hậu, bằng không thì cũng không có nội tình hùng hậu được như bây giờ. Thế nên thực chất cả ba người đêu rất kiêu ngạo, không cho rằng bản thân yếu kém hơn những Thiên Dương cảnh đỉnh tiêm của Thiên Uyên Vực này.
Trước đây, ba người không môn không phái, tiêu dao tự tại vô cùng. Nếu không phải là vì đại cơ duyên trong Cổ Nguyên Thiên hấp dẫn thì cũng sẽ không chủ động tới Thiên Uyên Vực.
Mà lại, nếu nói theo một cách chính xác thì quan hệ giữa bọn họ và Thiên Uyên Vực chỉ như là người được thuê và chủ thuê mà thôi. Chờ đến khi chuyện Cổ Nguyên Thiên xong rồi, thì bọn hắn có thể sẽ rời đi Thiên Uyên Vực.
Bây giờ, trong Hỗn Nguyên Thiên này, có rất nhiều phe thế lực, bao gồm cả tám Vực khác, đang dốc sức mời chào những tán tu đỉnh tiêm như bọn họ, thế nên thân phận của bọn họ cũng là dựa thế mà lên cao.
Như những tán tu đỉnh tiêm như Hàn Kim Hạc, khi đi vào Thiên Uyên Vực, thì dù là trưởng lão Nguyên Anh cảnh cũng phải khách khí với bọn họ, thế là gián tiếp làm cho lòng kiêu ngạo của ba người càng cao hơn mấy phần.
Chính bởi thế, khi bọn hắn gặp phải Chu Nguyên có thái động cứng rắn như vậy thì không khỏi khó mà tiếp nhận.
Ở bên tay phải Chu Nguyên, Tần Liên quay đầu nhìn qua hắn, dù khuôn mặt vẫn không hề cảm xúc, nhưng trong mặt lại hơi lộ ra vẻ lo lắng. Lúc trước, Chu Nguyên đột nhiên tới nơi đây, tiếp nhận quyền quản lý. Với thân phận Nguyên lão bây giờ của hắn, Tần Liên cũng không hề phản đối.
Chỉ là, nàng vốn cho rằng Chu Nguyên sẽ thực hiện các biện pháp lôi kéo đối với ba người này, dù sao bọn họ cũng không phải là người của Thiên Uyên Vực, sẽ không có cảm giác tán đồng với thân phận Nguyên lão của Chu Nguyên.
Nếu như khiến cho ba người tức giận, quay đầu rời đi, với uy vọng của bọn họ ắt sẽ lôi kéo đông đảo tán tu cùng đi theo. Đến lúc đó bao công sức mời chào của Thiên Uyên Vực xem như uổng phí.
Tuy rằng trong lòng lo lắng, nhưng cuối cùng Tần Liên vẫn không xen vào, tôn trọng cách làm của Chu Nguyên.
- Phù.
Hàn Kim Hạc thở ra môt hơi, khuôn mặt lạnh lùng, đè nén sự tức giận trong lòng, nhìn thẳng Chu Nguyên nói:
- Xem ra là Nguyên lão Chu Nguyên chướng mắt đám tán tu chúng ta rồi. Thôi cũng được, nếu đã thế này thì chúng ta cũng không cần ở lại đây để bị người làm nhục.
Nói xong, hắn liền xoay người, vừa định rời đi.
Tiết Thanh Mai cùng Vương Túc cũng lắc đầu, trong cảm nhận của bọn họ, vị Nguyên lão trẻ tuổi nhất của Thiên Uyên Vực này còn quá trẻ tuổi, làm việc không ổn trọng. Xem ra lần này tới Thiên Uyên Vực là một lựa chọn sai lầm.
“Năng lực không ra làm sao, nhưng tính tình lại không nhỏ.”
Trong mắt hai người hiện lên vẻ khinh thường, cũng giữ im lặng, chuẩn bị rời đi.