Đây là một mảnh thiên địa cổ xưa.
Khắp nơi là cảnh hoang vu vắng vẻ, đất đá thô kệch nằm tán loạn khắp nơi. Ở nơi xa còn có thể nhìn thấy từng ngọn núi khổng lồ cao tới mức không thể tưởng nổi đứng sừng sững, như những người khổng lồ chống trời. Trên không trung, một vầng mặt trời không trọn vẹn treo lơ lửng, thế nhưng ánh nắng chiếu xuống lại mang theo khí lạnh nhàn nhạt.
Gió lốc gào thét khắp thiên địa, bụi bay đá chạy.
Toàn bộ mảnh thế giới này tựa như là cảnh Hồng Hoang khi còn sơ khai.
Ông!
Đột nhiên, không gian một chỗ nào đó bắt đầu vặn vẹo kịch liệt, cuối cùng có một cánh cửa không gian mở ra, cánh cửa hơi rung chuyển, ngay sau đó, có vô số quang ảnh lao ra từ bên trong đó.
Vô số quang ảnh này chính là đội ngũ đến từ Hỗn Nguyên Thiên.
Đội ngũ của thế lực các phe lướt qua cánh cửa không gian, bắt đầu hạ xuống vùng bình nguyên hoang vu này.
Vô số ánh mắt hiếu kỳ bắt đầu đánh giá mảnh thiên địa cổ xưa này, tiếng bàn luận xôn xao không nhừng phát ra, phá vỡ hoàn cảnh yên tĩnh nơi đây.
Ở một góc của vùng bình nguyên, thân ảnh Chu Nguyên hạ xuống, nhìn thoáng qua Tần Liên đang bay sát theo sau, nói:
- Kiểm kê thành viên, duy trì cẩn thận.
Tần Liên gật đầu, quay người phát mệnh lệnh, triệu tập thành viên Thiên Uyên Vực đang bị phân tán ở các nơi.
Trong khi chờ đợi, Chu Nguyên bắt đầu đánh giá mảnh thiên địa cổ xưa xa lạ này. Mà điều hắn cảm ứng đầu tiên chính là nồng độ nguyên khí thiên địa ở nơi đây, sau đó lông mày không nhịn được giương lên, bởi vì hắn phát hiện nguyên khí nơi đây hùng hồn nồng đậm còn gấp mấy lần so với ở Thiên Uyên Động Thiên.
Quan trọng nhất là nguyên khí thiên địa nơi đây còn giữ lại được một loại vận vị cổ lão.
Ngâm mình trong biển nguyên khí này, Chu Nguyên cảm giác Thần Phủ của mình hơi chấn động, nguyên khí trong cơ thể cũng đang xao động. Đó là biểu hiện khát khao đối với nguyên khí thiên địa của vùng đất này.
- Nghe đồn Cổ Nguyên Thiên chính là một mảnh vỡ của mảnh đất nơi Tổ Long sinh ra diễn hóa mà thanh. Bây giờ được đích thân cảm nhận, xem ra lời đồn không giả.
Chu Nguyên cảm thán trong lòng. Như Thiên Uyên Vực, để tạo ra một nơi như Thiên Uyên Động Thiên thì sư phụ Thương Uyên đã phải tiêu tốn biết bao nhiêu công sức, nhưng giờ đem so sánh với nơi Cổ Nguyên Thiên này, thì lại còn kém rất nhiều. Thân ở nơi như thế này, dù là không có bất cứ cơ duyên gì, chỉ đơn thuần tu luyện thì đã thu hoạch được rất nhiều lợi ích rồi.
- Nguyên khí thiên địa nồng hậu thật đấy!
- Chỉ hít vào một ngụm, ta đã cảm nhận được nguyên khí tự thân hơi tăng lên một chút rồi!
- Quả là một mảnh bảo địa!
- …
Lúc này, mọi người cũng bắt đầu cảm nhận được sự đặc thù của nguyên khí thiên địa, không nhịn được thốt lên.
Một vài người càng không kịp chờ đợi, trực tiếp ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu tu luyện.
Thế là cảnh tượng bắt đầu hỗn loạn lên.
Về phần đội ngũ Thiên Uyên Vực, thì có những tán tu kia cũng đang định làm theo. Dù sao điều kiện tu luyện thường ngày của bọn họ cũng không tốt, tới nơi bảo địa thế này thì dù là người của Cửu Vực cũng khó khống chế được, chớ nói chi là bọn hắn?
Nhưng ngay khi một vài người không nhịn được muốn ngồi xuống tu luyện, thì ánh mắt Chu Nguyên đã quét tới, nghiêm nghị quát lên:
- Trong Cổ Nguyên Thiên này trùng trùng nguy cơ, hiện tại cũng không phải là lúc kiếm chác chút ích lợi này!
Nghe thấy Chu Nguyên quát tháo, những tán tu kia lộ vẻ coi thường, nhưng cuối cùng cũng không dám chống lại mệnh lệnh, chỉ có thể nghiêm chỉnh đứng lên. Nhưng nhìn sắc mặt bọn hắn thì hiển nhiên là đều không hài lòng.
Chu Nguyên thấy vẻ mặt của đám người này, vừa định nói chuyện, thì thần hồn đột nhiên phát hiện được có chấn động nhỏ xíu truyền tới.
Chấn động này… bắt nguồn từ lòng đất?
- Cẩn thận!
Con ngươi Chu Nguyên không khỏi co rụt lại, hét lên.
Oanh!
Trong khoảng khắc khi tiếng quát của Chu Nguyên vừa thốt lên, vùng bình nguyên này lại đột nhiên bắt đầu rung động dữ dội, tưởng như động đất. Lại sau đó, đám người vô cùng khiếp sợ khi nhìn thấy, mặt đất vốn vẫn cứng rắn kia lúc này lại trở nên lầy lội như vũng bùn, vũng bùng xoáy tròn tạo thành từng vòng xoáy khổng lồ, trực tiếp nuốt mất những người đang ngồi xếp bằng tu luyện trên mặt đất kia vào trong.
Mà từ trong vũng bùn cũng vươn ra vô số gai nhỏ, trực tiếp đâm thủng thân thể những người bị trói kia.
Liên tiếp những tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Ngay sau đó, đám người không khỏi tê cả da đầu khi nhìn thấy, những thi thể kia bắt đầu phân hủy, cuối cùng hóa thành tro cát, phiêu tán đi.
Ầm! Ầm!
Sau đó, từ trong vũng bùn nhảy ra vô số những bóng đen với đủ loại hình dạng kì quái. Thân thể của bọn chúng vô cùng cường tráng, tựa như tượng bùn, điên cuồng xông tới, giết chóc đám người. Phàm là người bị bọn chúng nuốt vào, thì hài cốt không còn, hóa thành nguyên khí thiên địa thuần túy nhất.
Biến cố xuất hiện đột nhiên khiến cho mọi người kinh hãi.
- Là địa tai! – Chu Nguyên thấy cảnh này, sắc mặt ngưng trọng nói. Địa tai, là một trong những mối nguy hiểm quỷ dị, khó lường nhất Cổ Nguyên Thiên.
Nghe đồn bản thân đại địa của Cổ Nguyên Thiên có được ý thức bản năng, nó sẽ đuổi theo những tồn tại chứa đựng nguyên khí người thịnh, cắn nuốt lấy nó, sau đó phân giải nó thành nguyên khí thiên địa, trả lại cho Cổ Nguyên Thiên.
Thế nên tại trong Cổ Nguyên Thiên này, ở bất kỳ địa hình nào cũng có thể xuất hiện biến hóa đột ngột, từ bình nguyên hóa thành đầm lầy, từ núi cao hóa thành vực sâu… Một khi vướng vào tỏng đó, thì chỉ có con đường chết.
Đó chính là địa tai.
Địa tai quá quỷ dị khó lường, có lẽ 1 giây trước người còn đang bình an tu luyện trong sơn động, mà 1 giây sau sơn động này đã biến thành nơi chông xương. Không, ở nơi như Cổ Nguyên Thiên này, dù là xương cốt cũng sẽ bị phân giải…
Ở nơi này, đâu đâu cũng là nguy cơ.
Địa tai có thể sản sinh ra Địa thú, chính là những tượng bùn đủ hình dáng kia. Bọn chúng cũng không có linh trí, chỉ có bản năng đi cắn nuốt những sinh linh có chứa ba động nguyên khí.
Địa tai cực kì đáng sợ, chỉ hơi sơ sẩy, thì dù là thiên kiêu cỡ Chu Nguyên cũng sẽ mất mạng.
Nhưng điều may mắn là địa tai tạo thành hỗn loạn trước mắt cũng không phải là nguy hiểm đáng sợ nhất.
Không lâu sau khi địa tai xuất hiện, đội ngũ các phương mới đầu có chút kinh hoảng, về sau dần bình tĩnh lại, nhao nhao thoát đi phạm vi đầm lầy, sau đó bắt đầu ra tay tấn công đám Địa thú, đánh nát chúng thành bùn nhão.
Chiến đấu kéo dài suốt nửa nén hương, về sau vòng xoáy vũng bùn bắt đầu thu nhỏ lại, để lại mặt đất cứng rắn giống như bình thường, có người còn thử đem nguyên khí đánh vào trên mặt đất, lại chỉ khiến cho đất đá bay tung tóe, tạo ra một cái hố mà thôi.
Tưởng như cảnh tượng vừa nãy chỉ là ảo giác.
Nhưng nét hoảng sợ còn lưu lại trên mặt nhiều người cũng làm cho tất cả đều ý thức được hiện thực là tàn khốc cỡ nào.
Nguy hiểm xảy ra bất thình lình cũng khiến cho mọi người tỉnh táo lại. Mặc dù nơi này là bảo địa tu luyện, nhưng cũng ẩn chứa vô số những nguy cơ trí mạng… Ở chỗ này, nếu mất đi tâm cảnh giác, thì cũng tức là cách cái chết không xa nữa rồi.
- Hẳn là vì chúng ta đột nhiên xuất hiện, quá nhiều người, làm cho ba động nguyên khí quá mạnh mẽ, nên mới dẫn phát địa tai. – Chu Nguyên nhìn thoáng qua đám người, thản nhiên nói.
Đối mặt với ánh mắt của hắn, đám tán tu lúc nãy còn muốn tu luyện nay không khỏi xấu hổ, không dám nhìn thẳng.
Mà lúc này càng nhiều người nhìn về phía Chu Nguyên, đã có thêm sự tin phục cùng kính sợ.
- May mắn có cậu nhắc nhở. – Tần Liên thở dài. Trong chớp mắt vừa nãy, đội ngũ các nơi đều mất đi không ít người. Mà chỗ bọn họ may mà có Chu Nguyên nhắc nhở kịp thời, mới tránh đi khỏi phạm vi địa tai.
Thần hồn Chu Nguyên vẫn luôn duy trì cảnh giác, mà độ nhạy cảm của thần hồn còn mạnh hơn nhiều so với nguyên khí, thế nên dù là Tần Liên, cũng không thể phát hiện ra sớm như Chu Nguyên được.
Chu Nguyên khoát tay áo, nhìn qua biển người đen nghịt khắp vùng bình nguyên, lại thấy có mấy đạo tín hiệu bay lên không.
Đó là tín hiệu triệu tập đội ngũ Cửu Vực tới gặp mặt.
Chu Nguyên phất tay, cất bước mà đi, tiến về vị trí giữa vùng bình nguyên, đồng thời âm thanh còn vọng lại.
- Đi thôi, đi gặp mặt, chuyện gấp nhất bây giờ là chế tạo căn cứ đặt chân, nhanh chóng rèn luyện ra “Quan Khí Đài” đã…