Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1192 - Chương 1191: Nét Đối Lập Rõ Ràng (1)

Chưa xác định
Chương 1191: Nét đối lập rõ ràng (1)

Hôm sau.

Ở phía dưới Quan Khí Đài.

Không khí ở đây ồn ào náo nhiệt, thế lực khắp nơi đã trở lại thành trấn cũng lần nữa hội tụ ở nơi đây, trò chuyện với nhau về lần thu hoạch này.

Một số thế lực nhỏ thì vui vẻ ra mặt, tinh thần vô cùng phấn chấn, hiển nhiên là có thu hoạch không nhỏ, nhưng càng nhiều nữa là các thế lực tỏ vẻ buồn khổ, những người này căn bản là thu hoạch không lớn. Chỉ có điều chuyện này cũng là chuyện bình thường, muốn tìm kiếm được chi mạch tổ khí cũng không phải là chuyện quá mức dễ dàng. Một khi vận khí không tốt, có thể đánh nhau sứt đầu mẻ trán rồi không thu hoạch được gì cũng không phải là không có khả năng.

Ví dụ như Vạn Tổ Vực kia chẳng phải là đã tay không trở về hay sao?

Nghĩ đến đây, một vài ánh mắt ẩn chứa sự trêu tức cũng không nhịn được nhìn về phía những đội ngũ đứng hàng đầu. Ở chỗ đó, lấy Vương Huyền Dương làm đầu, toàn bộ đội ngũ của Vạn Tổ Vực đều có vẻ mặt âm trầm.

Kỳ thật nếu như chỉ là tay không trở về cũng không coi vào đâu, dù sao lần này ở bên trong Cửu Vực, Huyết Hải Vực cũng không có bao nhiêu thu hoạch, nhưng Vạn Tổ Vực bên này lại bất đồng, bởi vì tất cả mọi người đều biết rõ, khu vực Vạn Tổ Vực lựa chọn này là Vương Huyền Dương cướp đoạt từ trong tay Tần Liên.

Đoạt cũng đoạt thôi, hắn cuối cùng tùy tiện tìm khu vực ném cho Tần Liên, muốn nhục nhã nàng một phen.

Hết lần này tới lần khác lúc đó Tần Liên còn không biết nghĩ cái gì, đúng là thò tay nhận lấy một chỗ.

Khi đó, hành động này của Tần Liên cũng khiến cho không biết bao nhiêu người cười nhạo.

Nhưng mà ai cũng không nghĩ tới, kết quả cuối cùng nhất vậy mà sẽ là một cái kết quả làm cho người không thể tưởng tượng. . .

Vốn chỉ là nhận một khu vực tổ khí mỏng manh nhưng Thiên Uyên Vực lại kiếm được đầy bồn đầy bát, hiển nhiên là gặt hái được một đoạn chi mạch tổ khí hùng hậu, điểm này là không lừa được người khác, bởi vì tất cả mọi người đều có thể cảm giác được rõ ràng cơ hồ mỗi người trong đội ngũ của Thiên Uyên Vực đều mạnh hơn lúc rời đi một ít, có thể làm được điểm này tất nhiên là chi mạch tổ khí.

Mà trái lại Vạn Tổ Vực hao tổn tâm cơ cướp đi một khu vực nhìn như tổ khí phong phú trong tay Tần Liên, kết quả lại là tốn công vô ích, không chỉ không thu hoạch được chi mạch tổ khí, ngược lại còn khiến cho không ít người bị thương, có thể nói là ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo.

Không sợ hàng không tốt, chỉ sợ hàng so với hàng. Kết quả của hai bên đã tạo thành nét đối lập rõ ràng. . .

Mặc cho ai cũng có thể nghĩ đến lúc này trong lòng Vương Huyền Dương kia biệt khuất cùng phẫn nộ đến mức nào.

Mà ở trong loại hào khí vi diệu này, thân hình của Chu Nguyên cùng Tần Liên từ giữa không trung lướt đến, từ từ đã đáp xuống Quan Khí Đài, lập tức đưa tới ánh mắt ngạc nhiên của nhiều người.

Vừa tới nơi, ánh mắt của Chu Nguyên đã lập tức nhìn về phía Vương Huyền Dương đang âm trầm đứng không xa rồi hắn mỉm cười nói:

- Huyền Dương huynh, lần này thật đúng là may mắn mà có huynh trợ giúp, Thiên Uyên Vực ta mới có thể có thu hoạch lớn như thế, ta ở chỗ này đại biểu Thiên Uyên Vực tạ ơn Huyền Dương huynh.

Nói xong, hắn còn chắp tay khẽ thi lễ.

Nhìn thấy điệu bộ này của Chu Nguyên, người chủ trì của các thế lực đều không nhịn được mà khóe miệng co giật. Thằng này cũng thật ác độc! Hắn nói như thế khác nào là muốn lửa cháy đổ thêm dầu. Chẳng lẽ hắn cũng thật không sợ Vương Huyền Dương nổi bão hay sao? Dù sao thì người sau tốt xấu gì thì cũng là nhân vật trên Thiên Dương bảng.

Mà đúng là Chu Nguyên thật sự không sợ.

Hắn cười tủm tỉm nhìn chằm chằm vào Vương Huyền Dương. Tuy rằng lần này bọn họ có thu hoạch không nhỏ, nhưng những hành động buồn nôn kia của Vương Huyền Dương hắn cũng nhớ ở trong lòng. Lần này nếu như không phải có hắn tại thì chỉ sợ Tần Liên thật đúng là sẽ bị thằng này tính toán một lần, ân oán của hai bên có thể nói cơ hồ là không thể hóa giải, nếu như đổi lại là ở những chỗ khác, hai bên trực tiếp khai chiến cũng đều là chuyện bình thường.

Cho nên Chu Nguyên cũng không có ý định cho Vương Huyền Dương này nửa phần thể diện.

Vương Huyền Dương nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên với ánh mắt âm lãnh, bên trên Hắc Bạch Ngọc Phiến trong tay có hào quang lưu chuyển. Nhưng cuối cùng hắn cũng không ra ta mà chỉ thản nhiên nói:

- Tài nói chuyện của Chu Nguyên Nguyên lão thật là lợi hại, ta đúng là không phản bác được. Chỉ có điều, ngươi nên nhớ kỹ, nếu không phải ngươi có thân phận Nguyên lão này thì ngay cả tư cách đứng ở chỗ này nói với ta ngươi cũng không có. . .

- Chỉ có điều ta đúng là cảm thấy ngươi muốn cẩn thận hơn một chút, trong Cổ Nguyên Thiên nguy cơ trùng trùng, không phải tất cả mọi người đều coi trọng thân phận Nguyên lão của Thiên Uyên Vực này của ngươi. Đến lúc đó, chết ở chỗ này, vậy thì đáng tiếc.

Chu Nguyên cười nói:

- Nhưng mà rõ ràng là từ khi gặp nhau đến giờ, mỗi lần đều là Vương Huyền Dương ngươi đang nói mồm thôi đấy chứ? Chỉ có điều ta cũng không có tổn thất gì, ngược lại còn kiếm được không ít, nhưng mà Vương Huyền Dương ngươi thì khác. . . Lần này Vạn Tổ Vực lỗ vốn không ít nhỉ?

Nghe thấy câu nói này của Chu Nguyên, sắc mặt của Vương Huyền Dương lập tức trầm xuống, hắn lạnh lùng nói:

- Chu Nguyên, nươi muốn chết hay sao? Được ta sẽ thành toàn cho ngươi!

Vương Huyền Dương bước ra một bước, một luồng nguyên khí giống như chùm tia sáng gồm 2 màu trắng đen xen kẽ kia xuất hiện, quấn quanh người hắn, uy áp khủng bố phát ra.

Chỉ có điều còn không đợi Vương Huyền Dương có hành động gì, một giọng nói lạnh nhạt từ bên cạnh truyền đến:

- Vương Huyền Dương, bây giờ là lúc Quan Khí Đài khởi động, nếu như ngươi không muốn tuyển thì trước tiên có thể mang đội ngũ của Vạn Tổ Vực rút đi, chờ sau khi chúng ta khởi động Quan Khí Đài xong, ngươi muốn làm gì thì cứ việc.

Vương Huyền Dương đưa mắt nhìn sang chỗ giọng nói vừa truyền đến, chỉ thấy được Quan Thanh Long kia hai tay ôm ngực, sắc mặt bình thản nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Ở chung quanh, người chủ trì của các thế lực cũng tỏ ra bất mãn. Dù sao đối với mọi người ở đây, xem Vạn Tổ Vực cùng Thiên Uyên Vực đấu một hồi hiển nhiên không có lực hấp dẫn bằng việc tìm kiếm chi mạch tổ khí.

Thấy Quan Thanh Long đã lên tiếng, Vương Huyền Dương không khỏi nhíu mày, hắn nhìn qua vẻ mặt giống như cười mà không phải cười của Chu Nguyên, ánh mắt càng lạnh hơn rất nhiều, trong nội tâm có chút buồn bực và tức giận.

Nhưng cuối cùng nhất hắn vẫn hít sâu một hơi, đè nén sự tức giận ở trong lòng. Hắn biết rõ Chu Nguyên là cố ý muốn chọc giận hắn xem hắn mất bình tĩnh, nhưng hắn không cần phải làm như ý đối phương. Chút sỉ nhục lúc này không coi là cái gì, Cổ Nguyên Thiên vừa mới bắt đầu thôi. Nếu như có cơ hội thì hắn tự nhiên sẽ lại để cho vị Nguyên lão tiện nghi của Thiên Uyên Vực này biết rõ cái gì gọi là hối hận.

Bình Luận (0)
Comment