Ở đằng kia, chỗ đội ngũ Tử Tiêu Vực đáng đứng, Đông Diệp thờ ơ lạnh nhạt, sau đó lạnh nhạt nói với Tô Ấu Vi ở bên cạnh:
- Hắn chọc giận Vương Huyền Dương như vậy cũng không phải là hành vi thông minh.
Thân là người xếp vị trí thứ ba trên Thiên Dương bảng, Đông Diệp rất rõ ràng thực lực của Vương Huyền Dương. Mặc dù nàng cảm thấy buồn nôn với hành vi của người này, nhưng không thừa nhận hắn mạnh mẽ cũng không được. Mà nếu như Vương Huyền Dương thật sự nổi điên, một Tần Liên cũng không thể ngăn cản được hắn.
Tô Ấu Vi nhẹ nhàng tươi cười, giọng nói nhu hòa vang lên:
- Lúc trước, sư tỷ cũng đã nói Thiên Uyên Vực sẽ tay không mà quay về, nhưng kết quả lại không giống như lời tỷ nói. . . Chu Nguyên điện hạ cũng không thể cân nhắc theo lẽ thường.
Đông Diệp bĩu môi, nói:
- Đây chẳng qua là hắn có vận khí tốt mà thôi, chẳng lẽ lại còn có thể nhiều lần như thế?
Thân là cường giả Thiên Dương cảnh đỉnh phong có uy tín lâu năm trong Hỗn Nguyên Thiên, nàng đương nhiên không coi Chu Nguyên ra gì, tóm lại là vẫn mang theo thái độ từ trên nhìn xuống.
Tô Ấu Vi nhẹ nhàng lắc đầu, nàng hiểu Chu Nguyên rất rõ, hắn làm chuyện gì cũng không hề có chuyện bắn tên không đích, luôn cho rằng hắn chỉ là vận khí tốt, đây chẳng qua là không có cách nào để nhìn thấu hắn mà thôi.
- Nếu người đã đến không sai biệt lắm, vậy thì chuẩn bị khởi động Quan Khí Đài a.
Vào lúc này, giọng nói to rõ của Quan Thanh Long vang vọng.
- Bởi vì lần thứ hai, Quan Khí Đài dò xét sẽ có hiệu quả tốt hơn lần thứ nhất một ít, khu vực dò xét ra cũng sẽ rộng thêm nữa, cho nên trải qua thương lượng, mỗi thế lực có thể lựa chọn hai mảnh bản đồ.
Không ít thế lực đều là nở nụ cười tươi, lấy được hai khu vực thì khả năng gặp được chi mạch tổ khí sẽ càng lớn hơn một chút, điều này hiển nhiên là một chuyện tốt.
Hưu!
- Bắt đầu!
Quan Thanh Long ra lệnh một tiếng, chỉ thấy được từng luồng nguyên khí bàng bạc hóa thành cột sáng phóng lên trời, nhanh chóng chui vào trong Bạch Ngọc kính trên đỉnh Quan Khí Đài kia.
Bên trên mặt kính, hào quang lưu chuyển, vô số ánh mắt chờ đợi hội tụ đến.
Vương Huyền Dương mặt không biểu tình nhìn qua Bạch Ngọc kính, sau đó nghiêng đầu, thản nhiên nói với một người ở bên cạnh:
- Lần chọn lựa bản đồ này, thế lực khắp nơi sẽ phái hai người, ta sẽ ngăn cản Tần Liên, mà ngươi thì phải nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, bất luận hắn lựa chọn mảnh bản đồ nào thì ngươi đều phải ngăn cản hắn. Yên tâm, chỉ cần không làm ảnh hưởng đến những người khác, coi như các ngươi chính thức đấu một trận đều không sao cả.
Trong mắt của hắn có ánh sáng lạnh lẽo lập loè:
- Vị Nguyên lão tiện nghi này có chút tiểu nhân đắc chí, ta cần để cho hắn tỉnh táo một chút. Có lẽ hắn sẽ nhận thức được nơi đây đến tột cùng là dùng thực lực chứ không phải dùng thân phận nói chuyện.
- Ngươi có thể làm được hay không?
Vương Huyền Dương nhìn người nọ, đó là một vị nam tử mặc áo đen, vẻ ngoài cực kỳ xấu xí, khuôn mặt bị che kín bởi vô số vết sẹo giống như là những con rết, thậm chí những vết sẹo này vẫn còn kéo dài xuống đến chỗ sâu trong cổ áo, còn con mắt của hắn lúc nào cũng khiến cho người khác có cảm giác khát máu.
Người này tên là Thiên Hổ, chính là cường giả Thiên Dương cảnh có thực lực gần với Vương Huyền Dương nhất trong Vạn Tổ Vực, hơn nữa hắn có hung uy cực thịnh, phàm là người giao thủ cùng hắn thì chỉ có hai trường hợp không chết thì tàn phế.
- Vương sư huynh, Chu Nguyên kia che dấu được rất sâu, nếu như huynh thực sự muốn đối phó hắn vậy thì tốt nhất nên tự mình ra tay. Ngươi phái những người khác đi có lẽ sẽ không đủ, đến lúc đó ngược lại còn tăng uy phong cho hắn.
Chỉ có điều vào lúc này, một giọng nói bình tĩnh đột nhiên vang lên.
Vương Huyền Dương nhíu mày, nhìn về phía kẻ vừa nói chuyện kia, đúng là Triệu Mục Thần.
Thiên Hổ nghiêng đầu, con ngươi khát máu nhìn chằm chằm vào Triệu Mục Thần, sau đó vươn tay vỗ vỗ bả vai người sau, nói:
- Triệu sư đệ, cậu nói là ta còn thu thập không được một rác rưởi Thiên Dương cảnh trung kỳ hay sao?
Hắn nhếch miệng cười, có chút dữ tợn.
Triệu Mục Thần liếc qua bàn tay trên bả vai, hờ hững nói:
- Ta chỉ là không muốn Vạn Tổ Vực ta lại bị người cười nhạo thêm một lần nữa mà thôi. Ta đã giao thủ cùng với Chu Nguyên kia, người này rất khó giải quyết, cho nên muốn đối phó hắn tốt nhất là dùng thế sét đánh lực áp, để cho hắn không có bất kỳ cơ hội nào để lật bàn.
Thiên Hổ cười cười, trong mắt mang theo khinh miệt:
- Đã biết được chính mình là người thất bại vậy thì câm miệng đi! Sư huynh ta sẽ thay ngươi lấy lại thể diện cho Vạn Tổ Vực.
Hắn thu bàn tay về, lại chẳng muốn liếc nhìn Triệu Mục Thần nữa.
Theo hắn thấy, Triệu Mục Thần là do trước kia đã thua bởi Chu Nguyên cho nên đã triệt để mất đi đấu chí.
Vương Huyền Dương cũng lạnh nhạt thu hồi ánh mắt, không hề để ý tới Triệu Mục Thần nữa.
Triệu Mục Thần nhìn hai người khư khư cố chấp, mặt không biểu tình, chỉ có điều ở chỗ sâu trong ánh mắt có thần sắc lạnh như băng xẹt qua.
Hai kẻ ngu xuẩn.
Ông!
Khi từng luồng nguyên khí bàng bạc quán chú vào trong Bạch Ngọc kính trên đỉnh Quan Khí Đài kia, một cột sáng sáng chói lập tức phóng lên trời, ánh sáng chiếu rọi khắp bốn phương.
Cột sáng vọt lên, thời gian ngưng lại ở trên trời đến gần mười phút. So với lần đầu tiên, thời gian không thể nghi ngờ là lâu hơn rất nhiều, chỉ có điều chuyện này cũng nói rõ lần này Địa vực Bạch Ngọc kính dò xét sẽ càng thêm rõ ràng cùng khổng lồ. . .
Dưới ánh mắt trông mong mòn mỏi của mọi người, hào quang rốt cục bay trở về, cuối cùng chui vào trong Bạch Ngọc kính kia.
Hưu!
Ngay sau đó, lại có một cột sáng khác phóng lên, nhanh chóng tạo thành một tấm bản đồ cực lớn ở giữa không trung. So với lần đầu tiên, núi cao dòng sông bên trong tấm bản đồ kia càng thêm rõ ràng, hơn nữa trong đó có vài chỗ tổ khí cũng nồng đậm hơn chỗ nồng đậm nhất của lần đầu tiên!
Chỉ có điều khi tầm mắt của mọi người hội tụ vào trên tấm bản đồ kia thì tiếng hét vang dội bộc phát ra.
Bởi vì bọn họ nhìn thấy, lúc này đây, ở trên tấm bản đồ kia có tới tận mười bốn chỗ Địa vực có tổ khí bao phủ tương đương kinh người.
Tổ khí ở những chỗ này nồng đậm đến mức tựa như là đám mây màu vàng chứ không còn là sương mù như những chỗ khác.
Nhìn qua 14 Địa vực này, ngay cả Quan Thanh Long, Vương Huyền Dương, Đông Diệp những cường giả đỉnh tiêm này đều hơi sửng sốt, con ngươi co lại, lần này dò xét ra đến Địa vực có chất lượng hiển nhiên vượt qua rất xa lần đầu tiên.
Trước đây chi mạch tổ khí ẩn chứa trong những Địa vực kia nhiều lắm là xem như chi mạch tổ khí cấp thấp, còn chi mạch tổ khí có thể thai nghén ra một ít Tổ khí kỳ bảo mà Chu Nguyên tìm được thì coi như là chi mạch tổ khí cấp trung.
Dưới tác dụng của Phá Chướng Thánh Văn, Chu Nguyên có thể nhìn thấy tất cả 14 Địa vực kia vậy mà không có một chỗ nào kém hơn Địa vực ẩn chứa chi mạch tổ khí cấp trung hắn vừa thăm dò, e rằng trong mười bốn Địa vực đều sẽ có chi mạch tổ khí đạt đến cấp cao!
Đương nhiên, mấy người Quan Thanh Long có lẽ sẽ không có cách nào để hiểu được rõ ràng như vậy, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến chuyện bọn họ nhìn ra sự trọng yếu của 14 Địa vực này.
Còn những thế lực đỉnh tiêm kia thì thở dài tiếc hận, tuy rằng 14 Địa vực kia làm cho người ta trông mà thèm, nhưng lại không tới phiên bọn họ rồi. Bởi vì theo như đã bàn trước đó, một lần này mỗi thế lực có thể lựa chọn hai Địa vực. . . Chỉ là không tính đến những đội trưởng mạnh nhất đại biểu cho Cửu Vực như mấy người Quan Thanh Long, Vương Huyền Dương, Đông Diệp có lẽ sẽ trực tiếp ra tay cướp lấy một chỗ, như vậy tính đi tính lại sẽ chỉ còn lại 5 chỗ. Mà sau đó Cửu Vực tất nhiên sẽ phái ra người mạnh thứ 2 trong đội ngũ đi tranh đoạt.