Bộ đồ án ánh sáng vẫn lơ lửng giữa không trung, mà lúc này mười bốn Địa vực có tổ khí nồng đậm như mây ở trong đó tức thì là trở thành tiêu điểm ở trong mắt mọi người.
Trong khi các thế lực khắp nơi chậm rãi lui ra phía sau, nhượng lại sân bãi thì trên người những đội trưởng của Cửu Vực thì bắt đầu có nguyên khí uy áp như có như không phát ra.
Chỉ sau một cái chớp mắt.
Cơ hồ tất cả các cường giả đỉnh tiêm của Cửu Vực đều đồng lọat ra tay!
Trong cơ thể của mỗi người Quan Thanh Long, Vương Huyền Dương, Đông Diệp có một luồng nguyên khí kinh người bộc phát, tựa như cột sáng phóng lên trời.
Thân hình của bọn họ nhanh như chớp bắn ra, chỉ có điều lại chưa chạm cùng một chỗ, mà là vô cùng có ăn ý phân tán ra, nhanh chóng bắn về phía một trong 14 Địa vực có tổ khí nồng đậm nhất kia.
Mà lựa chọn này của bọn họ cũng không có khiến cho thế lực khắp nơi cảm thấy ngoài ý muốn, cho nên ánh mắt của bọn họ chỉ là thoáng nhìn rồi lập tức dời đi chỗ khác, bởi vì là trận tranh đoạt chân chính giờ mới sắp sửa xuất hiện, đó chính là tranh đoạt năm Địa vực còn lại.
Bọn họ cũng không phải chờ đợi quá lâu.
Ở chỗ đội ngũ của Võ Thần Vực, sau khi Quan Thanh Long ra tay, một bóng trắng đột nhiên lao ra, đó là một nữ tử mặc trang phục tu luyện màu trắng, nữ tử này có dung nhan tú lệ, dáng người yểu điệu, nhìn qua giống như là một tiểu thư con nhà quyền quý nhưng mà khi nàng ra tay lại khiến cho rất nhiều nhân vật đứng đầu bên trong hàng ngũ Thiên Dương cảnh đều rùng mình.
Đó là Bạch Sở Sở của Võ Thần Vực! Nàng là tồn tại có thực lực gần với Quan Thanh Long.
Thân hình của nàng khẽ động, trực tiếp xông về phía một trong năm chỗ Địa vực có tổ khí nồng đậm còn lại.
Mà cùng lúc đó, từ bên trong tám Vực khác, có tám bóng người phóng lên trời, nguyên khí bàng bạc như gió bão khuếch tán ra bốn phía xung quanh.
- Bạch Sở Sở, cô muốn lấy đi một khối Địa vực này thì còn phải hỏi xem ta có đồng ý hay không?
Ngay khi Bạch Sở Sở thò tay định cướp lấy một mảnh bản đồ thì một tiếng hét to như sấm vang lên, chỉ thấy được một bóng người quỷ mị hư vô xuất hiện ở trước người của nàng, đánh ra một chưởng.
Một chưởng kia vừa đánh ra thì khiến cho người ta có cảm giác như biển máu giáng lâm, những nơi nó đi qua, hết thảy đều bị dìm ngập, thanh thế làm cho người ta sợ hãi.
Người ra tay chặn đường kia chính là một nam tử mặc áo bào màu hồng, khuôn mặt lạnh lùng, đúng là nhân vật số hai của Huyết Hải Vực, tên là Chu Xích Luyện.
Đối mặt với Chu Xích Luyện chặn đường, Bạch Sở Sở kia chỉ là cười khẽ một tiếng, nàng quay người, vung bàn tay nhỏ nhắn lên, đánh ra một chưởng, chỉ thấy được bàn tay nhỏ nhắn kia giống như là biến thành ngọc thạch ôn nhuận, hiện ra màu trắng ngà.
Bàn tay nhỏ bé nhìn như tinh xảo, xinh đẹp, nhưng khi vung lên, ngay cả hư không đều kịch liệt chấn động, mơ hồ có tiếng xé gió bén nhọn vang lên.
Bùm!
Bạch Sở Sở cùng Chu Xích Luyện kia vừa mới đối đầu một chiêu, lập tức sóng xung kích bộc phát ra đến, chỉ thấy hư không có dấu hiệu vỡ nát, chỉ có điều thân hình nhỏ nhắn xinh xắn kia của Bạch Sở Sở chỉ hơi chấn động mà Chu Xích Luyện kia lại bị chấn bắn ngược trở ra.
Ở trên đỉnh đầu của Bạch Sở Sở có huyết khí nhàn nhạt dâng lên đến, nàng cười nhạt nói:
- Chu Xích Luyện, Huyết Hải Thông Thiên Chưởng này của ngươi còn kém sư huynh của ngươi một đoạn đấy.
Nhìn thấy thế, sắc mặt của Chu Xích Luyện bị đẩy lui kia cũng trở nên ngưng trọng, bên trên lòng bàn tay của hắn có ánh sáng màu ngọc lóe lên, khiến cho cánh tay của hắn không ngừng hóa thành ngọc thạch, vì vậy hắn chỉ có thể hung hăng trợn mắt liếc nhìn Bạch Sở Sở, sau đó vận chuyển nguyên khí hóa giải Bạch Ngọc nguyên khí đã xâm nhập trong cơ thể.
Bạch Sở Sở cười cười, lại không có để ý tới hắn nữa, nhanh chóng vẫy tay, thu một trong năm mảnh bản đồ vào trong tay, đã trở thành nhân vật số hai đầu tiên của Cửu Vực đoạt được mảnh bản đồ.
Hai người Bạch Sở Sở và Chu Xích Luyện giao thủ chỉ trong chớp mắt, những người khác cũng bay về phía bốn mảnh bản đồ còn lại, hiển nhiên bọn họ đều không có tính toán đi trêu chọc Bạch Sở Sở nhìn như vô hại, kì thực đặc biệt nguy hiểm kia.
Mà đúng lúc này, rất nhiều ánh mắt mới chú ý tới bóng người lao ra từ trong đội ngũ của Thiên Uyên Vực, sau đó có tiếng kinh hô vang lên.
- Thiên Uyên Vực lại vẫn thật sự phái Chu Nguyên kia ra tay tranh đoạt ư? !
- Thiên Uyên Vực không còn ai khác hay sao? !
- Có lẽ là vị Nguyên lão tiện nghi này muốn ra tay kiếm danh tiếng mà thôi!
- Chỉ sợ là tới sai chỗ rồi!
...
Bỏ qua rất nhiều tiếng cười trộm ở bên dưới, thần sắc trên mặt Chu Nguyên đúng là cực kỳ bình thản, khóe mắt của hắn nhìn sang chỗ Bạch Sở Sở kia, trong mắt có hiện lên thần sắc kinh ngạc. Lúc trước, sóng xung kích tỏa ra từ chỗ chiến đấu giữa cô nàng này cùng Chu Xích Luyện thế nhưng mà cực kỳ không kém.
Mặc dù rất muốn chiến đấu với Bạch Sở Sở kia một trận nhưng mà hắn biết rõ lúc này tranh đoạt mảnh bản đồ vẫn quan trọng hơn. Thân hình hóa thành bóng mờ, khi xuất hiện lại đã ở trước một mảnh bản đồ, sau đó muốn thò tay cướp đoạt.
Mà khi Chu Nguyên nghĩ rằng mình đã đoạt được mảnh bản đồ thì một tiếng cười tràn ngập lệ khí vang vọng ở trên đỉnh đầu.
- Phế vật ở đâu ra, đây là thứ mà người như ngươi có thể nhúng chàm hay sao? !
- Là Thiên Hổ của Vạn Tổ Vực!
- Hắn quả nhiên ra tay với Chu Nguyên!
Cảnh tượng này lập tức đưa tới sự chú ý của mọi người.
Uỳnh!
Bóng người kia xuất hiện ở phía trên Chu Nguyên đúng là Thiên Hổ của Vạn Tổ Vực, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, tựa như một con hỗ dữ muốn ăn thịt người.
Lời vừa nói xong, hắn cũng không hề tỏ ra khách khí, nhanh chóng há mồm, chỉ thấy được một luồng nguyên khí màu đỏ sậm từ trong miệng của hắn bắn ra, hóa thành hình một cái đầu hổ hung tàn!
Đầu hổ há cái miệng lớn dính đầy máu.
Rống!
Chỉ thấy được từ trong cơ thể Thiên Hổ lại có thêm một luồng nguyên khí màu đỏ sậm bộc phát ra, bên trong luồng nguyên khí màu đỏ sậm kia ẩn ẩn có vô số con hổ lớn đang gầm thét, tiếng hổ khiếu chấn động thiên địa, làm cho người ta cảm thấy thần hồn rung động lắc lư.
- Hổ Ma Rít Gào!
Mắt thường có thể thấy được tiếng hổ khiếu giống như hóa thành sóng âm thực chất, cuốn theo sức mạnh có thể chấn vỡ thần hồn, cuồng bạo đánh tới Chu Nguyên.
Chiêu Hổ Ma Rít Gào này của Thiên Hổ bá đạo vô cùng, nếu như bị đánh trúng, e rằng thần hồn cũng bị đánh nát, mà cho dù có ngạnh kháng được thì thân thể cũng sẽ đình trệ, mà chỉ cần giây lát đình trệ kia là sẽ phải đón tiếp thế công càng thêm trí mạng của Thiên Hổ bao phủ đến ngay phía sau.
Đây là thủ đoạn Thiên Hổ thường dùng, trong dĩ vãng đã có không biết bao nhiêu địch nhân bởi vậy mà bị hắn giết chết rồi.
Uỳnh!
Sóng âm nhanh như chớp đánh trúng Chu Nguyên, thân hình người sau lập tức cứng ngắc, giống như bị Hổ Khiếu chấn nhiếp.
Vào lúc này, khuôn mặt vốn xấu xí của Thiên Hổ lại càng trở nên dữ tợn:
- Nguyên lão cái chó má gì? Chỉ có chút năng lực ấy, Thiên Uyên Vực thật sự là càng ngày càng không chịu nổi!