Ở sau lưng Thiên Hổ, ba vầng Lưu Ly Thiên Dương hiện ra, ngay sau đó, có uy áp nguyên khí cường hãn bộc phát ra, thậm chí là khiến cho mấy nhân vật số hai của các Vực còn lại dù đang kịch chiến đều phải đưa mắt nhìn qua.
Ở sau lưng Thiên Hổ, 2 tỷ 100 triệu viên tinh thể nguyên khí sáng lấp lánh!
Ngay cả Bạch Sở Sở kia cũng phải đưa mắt nhìn qua, miệng lẩm bẩm:
- Thực lực của kẻ không biết xấu hổ này lại tăng lên rồi! Vậy mà đạt tới loại trình độ này.
2 tỷ 100 triệu viên tinh thể nguyên khí đó, mặc dù là nàng muốn đối phó cũng phải tốn không ít công sức.
- Vị Nguyên lão của Thiên Uyên Vực kia chỉ có chút thực lực ấy hay sao?
Chu Nguyên kia dễ dàng bị chiêu Hổ Ma Rít Gào của Thiên Hổ chấn nhiếp như thế thật sự là có chút không xứng đôi với thân phận đệ tử thân truyền của Thương Uyên Đại Tôn.
Uỳnh!
Sau khi 2 tỷ 100 triệu viên tinh thể nguyên khí bộc phát ra, Thiên Hổ kia nắm chặt bàn tay lớn, chỉ thấy được nguyên khí màu đỏ sậm hội tụ đến trong lòng bàn tay và nhanh chóng biến thành một cái chùy lớn, bên trên có khắc rất nhiều đường vân màu đỏ sậm như hình những con hổ ma đang điên cuồng rít gào, muốn Thôn Thiên Diệt Địa.
- Tiểu Thánh Thuật, Hổ Ma Loạn Phi Phong!
Thiên Hổ này vừa ra tay đã thi triển sát chiêu vô cùng hung hãn, hiển nhiên là không có ý định lại để cho Chu Nguyên có bất kỳ cơ hội nào để phản kích, chỉ thấy được cái chùy lớn kia nện xuống, không gian đều như đang vỡ tan ra.
Vô số ánh mắt ẩn ẩn mang theo vẻ kinh hãi, mặc dù là cách xa như thế, bọn họ cũng có thể cảm giác được rõ ràng sát chiêu của Thiên Hổ hung hãn đến cỡ nào.
- Thiên Hổ này thật ác độc, đây là ý định trực tiếp giết chết Chu Nguyên hay sao?!
Cách đó không xa, ở giữa không trung, Tần Liên đưa mắt nhìn về phía trận chiến bên kia. Khi nàng nhìn thấy loại thế công cuồng bạo này của Thiên Hổ, hàn quang trong mắt cũng hơi hơi lóe lên.
Chỉ có điều không đợi nàng có động tĩnh gì, Tần Liên đã cảm giác được một ánh mắt ẩn chứa sát cơ kinh người tập trung vào mình.
Nàng đưa mắt nhìn qua và lập tức thấy được Vương Huyền Dương một tay nắm lấy một khối mảnh bản đồ, một tay nhẹ nhàng đong đưa Hắc Bạch Ngọc Phiến, thản nhiên nói:
- Tần Liên, ta khuyên cô đừng nên ra tay, nếu không cũng đừng trách ta không thương hương tiếc ngọc rồi.
Nhìn thấy dáng vẻ ung dung, làm như nắm chắc thắng lợi trong tay của Vương Huyền Dương, Tần Liên không khỏi nở nụ cười mỉa mai.
Nàng thản nhiên nói:
- Vương Huyền Dương, có người đôi khi lại muốn chủ động đưa mặt ra, vậy cũng không thể trách được người ta tát mấy cái rồi.
Hắc Bạch Ngọc Phiến trong tay Vương Huyền Dương lập tức khép lại, hắn đưa mắt nhìn chằm chằm vào Tần Liên:
- Cô tựa hồ rất có lòng tin với Chu Nguyên kia!
Nhưng lúc này Tần Liên lại không có để ý đến hắn, chỉ là đưa mắt nhìn về chỗ chiến trường ở cách đó không xa.
Vương Huyền Dương mặt không biểu tình, hờ hững nói:
- Phô trương thanh thế.
Uỳnh!
Mà đúng lúc này, ở dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, thế công như hổ ma nắm chùy đạp nát núi cao kia đã dùng một loại xu thế không thể ngăn cản hung hăng nhắm thẳng vào đầu của Chu Nguyên mà đánh xuống .
Nhưng mà đúng lúc này Thiên Hổ lại đột nhiên phát hiện, thân hình vốn đang ngưng trệ của Chu Nguyên kia tựa hồ là khẽ động đậy, người sau chậm rãi ngẩng đầu, hai mắt nhìn như ngốc trệ nhưng lại mang theo vẻ lạnh lùng, lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào hắn.
Ở dưới ánh mắt này, trong nội tâm của Thiên Hổ đột nhiên bị ý lạnh lấp đầy.
Ý lạnh này làm cho hắn có chút kinh hãi và nghi hoặc, nhưng hắn vẫn cắn răng, vận chuyển nguyên khí cứng rắn áp chế ý lạnh này xuống dưới.
- Chính là một Thiên Dương cảnh trung kỳ mà thôi, giả thần giả quỷ!
- Hôm nay ai cũng không thể nào cứu được ngươi!
- Chết cho ta!
Trong gào thét thô bạo của Thiên Hổ, cái chùy lớn kia ầm ầm rơi xuống.
Uỳnh!
Ở trong ánh mắt ngưng trọng của mọi người, cái chùy lớn mang theo tiếng rít như hổ gầm đánh lên trên đỉnh đầu Chu Nguyên.
Ở chỗ đó hư không nhanh chóng hiện ra dấu hiệu nghiền nát.
Chu Nguyên đứng giữa không trung, lạnh nhạt nhìn qua hổ chùy đang đánh xuống, sau đó năm ngón tay chậm rãi nắm lại, cứ như vậy đánh ra một quyền nghênh tiếp.
Một quyền này chất phác tự nhiên, so sánh với thế công vô cùng hung hãn kia của Thiên Hổ tựa như ngày đêm khác biệt.
Trông thấy thế, mọi người đang vây xem đều âm thầm lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía Chu Nguyên đều hiện lên sự thương cảm. Theo bọn họ thấy, lúc này nếu như Chu Nguyên lựa chọn tránh né thì còn có thể bảo vệ tính mạng của mình, nhưng hắn lại không cam lòng lui về phía sau, ngược lại còn lựa chọn chính diện nghênh tiếp.
Đây hoàn toàn là muốn chết mà!
Keng!
Mà ở trong ánh mắt tiếc hận của mọi người, hổ chùy rơi xuống, tựa như là núi trùng trùng điệp điệp đập vào trên nắm tay nghênh tiếp của Chu Nguyên.
Một khắc này, hư không tựa hồ là nứt toác ra, sóng xung kích khủng bố như gió bão bộc phát ra.
Nhưng mà vào lúc này thần sắc trên mặt mọi người lại trở nên cứng ngắc.
Bởi vì bọn họ phát hiện, lúc cái hổ chùy kia rơi xuống, cảnh tượng Chu Nguyên bị đánh nát thành thịt vụn trong suy nghĩ của bọn họ cũng không có xuất hiện.
Hắn vẫn như cũ là đứng vững vàng ở giữa hư không, không chút sứt mẻ.
Nắm đấm của hắn va chạm cùng cái hổ chùy kia nhưng nắm đấm thì không làm sao mà phía trên hổ chùy lại nổi lên sóng rung động kịch liệt, cuối cùng lại có thêm vết rạn từ trên thân chùy lan tràn đi ra.
Uỳnh!
Cuối cùng, khi vết rạn lan kín thì cái hổ chùy kia nổ tung, hóa thành vô số điểm sáng bay đầy trời.
Vào lúc này, hào khí ở dưới Quan Khí Đài tựa như là cứng lại.
Vô số người hoảng sợ đến mức sắc mặt trắng bệch.
Kể cả Thiên Hổ kia cũng thế, thần sắc trên khuôn mặt xấu xí kia hoàn toàn là không thể tưởng tượng nổi, hắn không có cách nào để tưởng tượng, một kích dốc hết toàn lực của mình không chỉ có không thể làm cho Chu Nguyên lui về phía sau nửa bước, ngược lại bị một quyền của Chu Nguyên đánh nát.
Sức mạnh phải lớn đến cỡ nào cơ chứ? !
- Làm sao có thể? !
Những vết sẹo giống như là con rết trên mặt Thiên Hổ nổi lên đầy dữ tợn, trong giọng nói nghi hoặc còn mang theo sự kinh hãi.
Mà ở trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, ở sau lưng Chu Nguyên có hai vầng Thiên Dương như ẩn như hiện, cùng lúc đó, một luồng chấn động nguyên khí vô cùng cường hãn giống như gió bão quét ngang ra, nguyên khí uy áp bao phủ toàn trường.
Xuất hiện cùng với hai vầng Thiên Dương ở sau lưng Chu Nguyên là 2 tỷ 300 triệu viên tinh thể nguyên khí sáng lấp lánh!
Số lượng tinh thể nguyên khí trong Thần Phủ của Chu Nguyên vừa hiển lộ lập tức khiến cho vô số người trong thành trấn phải hít một hơi lạnh.
Thậm chí ngay cả trên khuôn mặt mấy nhân vật đứng đầu của tám Vực khác đều có chút chấn động.
2 tỷ 300 triệu viên tinh thể nguyên khí, coi như là đối với những nhân vật đứng đầu trong hàng ngũ Thiên Dương cảnh như bọn họ, con số này cũng tuyệt đối không thể coi là con số nhỏ đâu!
Ngay cả Quan Thanh Long đều nhìn chằm chằm vào hai vầng Thiên Dương ở sau lưng Chu Nguyên, đôi mắt thoáng có chút thâm thúy.
Mà Vương Huyền Dương kia thì trái lại, khuôn mặt vốn tỏ vẻ ung dung lại triệt để âm trầm xuống, lúc này hắn mới hiểu được lời nói lúc trước củaTần Liên là có ý gì. . . Cái mặt này quả thực là chính bản thân hắn đưa ra để người ta tát.
Thế nhưng mà, làm sao có thể?
Chu Nguyên kia làm sao có thể có được số lượng tinh thể nguyên khí kinh người như vậy? !