Dù sao đây cũng chính là chuyện Triệu Mục Thần am hiểu nhất, Thao chi khí vận đã mang đến cho hắn rất nhiều kỳ tích, tựa như hắn đã từng là một đệ tử cực kỳ bình thường của Vạn Tổ Vực nhưng hiện tại trong hàng ngũ Thiên Dương cảnh hắn cũng không thể coi là kẻ yếu.
Chỉ khi nào đi đến cuối cùng, người ta mới biết được đến tột cùng ai mới là chân long.
- Chu Nguyên, Cổ Nguyên Thiên này chính là cơ duyên để ta siêu việt ngươi!
Triệu Mục Thần chậm rãi thu hồi ánh mắt, nhuệ khí của người đã từng là Thần Phủ cảnh mạnh nhất tựa như là đều thu liễm được sạch sẽ, giống như một đệ tử bình thường, không có điểm gì lạ.
- Chu Nguyên, ngươi thật can đảm!
Chỉ có điều khi tất cả mọi người bị thực lực Chu Nguyên bày ra chấn nhiếp thì sắc mặt của Vương Huyền Dương kia lại triệt để âm trầm xuống, trong mắt tràn đầy tức giận.
Ánh mắt âm lãnh của hắn tập trung vào Chu Nguyên. Từ trong cơ thể của hắn, một luồng nguyên khí giống như chùm tia sáng gồm 2 màu trắng đen xen kẽ bộc phát ra đến, tựa như là một đôi Âm Dương Ngư vậy bơi quanh người hắn, một luồng nguyên khí uy áp kinh khủng giống như là một ngọn núi nhanh chóng ép tới Chu Nguyên.
Luồng nguyên khí uy áp khủng bố bao phủ đến, ánh mắt của Chu Nguyên cũng co vào, cảm thụ lúc này của hắn cũng không kém nhiều lắm với Thiên Hổ lúc trước khi bị hắn dùng nguyên khí uy áp chấn nhiếp.
Số lượng tinh thể nguyên khí trong Thần Phủ Vương Huyền Dương này bày ra tối thiểu là cũng phải đạt đến 2,5 tỷ!
- Vương Huyền Dương, ngươi dám!
Nhưng này loại uy áp chỉ giằng co trong khoảng gần kề mấy giây, tiếng quát nổi giận củaTần Liên đã vang lên, nàng nắm chặt bàn tay, Xích Tước trường đao đột nhiên hiện ra, nguyên khí bộc phát, một ánh đao màu đỏ hồng hung hăng chém xuống Vương Huyền Dương.
Vương Huyền Dương hừ lạnh một tiếng, xòe bàn tay ra, chỉ thấy được luồng nguyên khí giống như chùm tia sáng gồm 2 màu trắng đen xen kẽ kia hóa thành một mặt thuẫn hình tròn như Thái Cực Đồ rộng mấy trượng ở trong lòng bàn tay hắn.
Keng!
Ánh đao màu đỏ hồng trảm ở phía trên mặt thuẫn, lập tức có tia lửa tóe lên, mặt thuẫn kịch liệt rung động, nhưng cuối cùng cũng không bị ánh đao chém đứt.
Thần sắc trên khuôn mặt của Tần Liên băng hàn, giữa mi tâm của nàng chợt có hoa văn màu đỏ hiển hiện, ngay sau đó mọi người là nhìn thấy một đôi cánh màu đỏ hồng chui ra từ sau lưng nàng, cùng lúc đó, số lượng tinh thể nguyên khí trong Thần Phủ của nàng cũng lập tức tăng vọt.
Không ngờ cũng đạt đến 2 tỷ 500 triệu viên.
Nhìn thấy cảnh tượng này, lông mày của Chu Nguyên khẽ giật giật. Lúc trước, khi luận bàn với hắn, Tần Liên quả nhiên là đã ẩn tàng át chủ bài.
Bá!
Đôi cánh màu đỏ hồng sau lưng Tần Liên khẽ vỗ một cái, thân hình nhanh chóng phóng tới Vương Huyền Dương, Xích Tước trường đao hóa thành vô số ánh đao hung hăng chém xuống.
Sắc mặt của Vương Huyền Dương trở nên ngưng trọng, Hắc Bạch Ngọc Phiến cũng mang theo nguyên khí, không ngừng chặn đứng vô số ánh đao kia.
Chỉ trong vòng mấy giây ngắn ngủn, hai người đã giao thủ mấy trăm hiệp, khiến cho hư không chấn động, trình độ kịch liệt hơn hẳn trận đấu của Chu Nguyên và Thiên Hổ lúc trước.
Chỉ có điều, khi hai người đang kịch chiến, một luồng nguyên khí giống như là tấm lụa màu đen tĩnh mịch đột nhiên đâm phá hư không, xảo trá tàn nhẫn đâm về phía sau lưng của Vương Huyền Dương.
Keng!
Nhưng khi luồng nguyên khí này sắp đâm trúng thì sau lưng Vương Huyền Dương đột nhiên có một tấm thuẫn khác hiện ra, ngăn cản đòn đánh lén này.
Vương Huyền Dương lạnh lùng quay đầu và lập tức nhìn thấy Chu Nguyên cầm trong tay Thiên Nguyên Bút đạp trên không trung bay đến, quanh người hắn có nguyên khí vờn quanh, hiển nhiên là ý định liên thủ cùng Tần Liên để đối phó hắn.
Chu Nguyên cũng đích thật là có quyết định này, hắn đúng là muốn thử liên thủ cùng Tần Liên xem thực lực của Vương Huyền Dương này đến tột cùng là mạnh bao nhiêu.
Chỉ có điều, khi hắn muốn lại ra tay thêm một lần nữa thì thân thể của hắn đột nhiên dừng lại, bởi vì hắn cảm giác được một luồng khí tức có chút quỷ dị tập trung vào hắn. Chu Nguyên nghiêng đầu, ánh mắt nhìn về phía một thân hình cách đó không xa.
Đó là một gã nam tử tóc xám có khuôn mặt cực kỳ bình thường, trên mặt có nụ cười ôn hòa vui vẻ, trên cổ, trên cổ tay lộ ra từng chuỗi hạt liệm kỳ lạ.
Từ những chuỗi hạt liệm này, Chu Nguyên đã nhận ra được thân phận của nam tử này.
người của Yêu Khôi Vực.
Mà người này đúng là người mạnh nhất của Yêu Khôi Vực, Lê Chú.
Quan hệ của Yêu Khôi Vực cùng Vạn Tổ Vực xưa nay đều rất gần. Lúc trước, khi Vạn Tổ Vực thôi động năm thế lực lớn vây công Thiên Uyên Vực, Yêu Khôi Vực cũng âm thầm ra lực, cho nên Lê Chú sẽ ra tay ngăn trở Chu Nguyên cùng Tần Liên liên thủ, cũng không phải là chuyện quá mức kỳ quái.
- Chu Nguyên Nguyên lão, danh tiếng của cậu đã đủ rồi, hay là cứ đợi ở nơi này đi.
Lê Chú kia cười nói, chỉ có điều khi nhắc đến hai chữ ‘Nguyên lão’ , hắn cũng không khỏi chậm lại.
Chu Nguyên nhắm hai mắt lại, chỗ ngòi bút của Thiên Nguyên Bút trong tay cuả hắn có hàn mang lưu chuyển.
- Nếu như Chu Nguyên Nguyên lão còn không có chơi chán thì ta đây sẽ tới chơi với cậu cho tận hứng nhé.
Lê Chú thấy thế, cười nhạt một tiếng, có một hạt châu màu bạc rơi xuống trong tay hắn rồi nhanh chóng to lên. Chỉ trong giây lát là hạt châu đã biến thành một quả cầu màu bạc khổng lồ, quả cầu mở ra, từ bên trong người sắt màu bạc tầm hơn mười trượng đi ra và đứng sừng sững ở phía trước Lê Chú.
Trên thân thể người sắt màu bạc kia có khắc những đường vân cổ xưa, chúng phun ra nuốt vào thiên địa nguyên khí, tản ra uy thế vô song.
Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người đều có chút phấn chấn, không nghĩ tới Lê Chú của Yêu Khôi Vực này vậy mà lựa chọn ra tay, hiển nhiên là muốn lên tiếng ủng hộ Vạn Tổ Vực.
Chỗ Tử Tiêu Vực, Tô Ấu Vi nhẹ nhàng giật giật góc áo của Đông Diệp ở trước mặt.
Đông Diệp bất đắc dĩ nhìn Tô Ấu Vi một cái, nàng làm sao không biết được tâm tư của cô sư muội này cơ chứ.
Tô Ấu Vi khẽ cười nói:
- Sư tỷ, lúc trước tỷ đã đánh cuộc thua đó, đã đánh bạc thì phải biết chịu thua.
Đông Diệp than nhẹ một tiếng, nàng vốn định chỉ đứng ngoài xem cuộc vui, nhưng xem ra Tô Ấu Vi cũng không có ý định để cho nàng được như nguyện, chỉ có điều cục diện trước mắt này đích thật là không thích hợp tiếp tục khuếch tán, dù sao mặc kệ mâu thuẫn nhiều bao nhiêu, ở trong Cổ Nguyên Thiên này, bọn họ tóm lại miễn cưỡng xem như là ở cùng một phe.
Vì vậy, nàng cũng bước ra một bước, từ trong tay áo gian có một luồng nguyên khí rét lạnh trắng như tuyết lao ra, tựa như một con Bạch Ly bằng băng, đông lại không khí, ngăn cản ở phía trước Lê Chú.
Đông Diệp ra tay lập tức khiến cho vô số người đưa ánh mắt kinh hãi và nghi hoặc nhìn qua.
Ngay cả Lê Chú kia đều nhíu mày, hiển nhiên không rõ tại sao Tử Tiêu Vực lại đột nhiên nhúng tay.
Đối mặt với ánh mắt của hắn, Đông Diệp chỉ vào xa xa, lạnh lùng nói:
- Các ngươi định trực tiếp khai chiến ở chỗ này hay sao?
Rất nhiều ánh mắt nhìn lại, chỉ thấy được từ hai hướng có mấy ngàn bóng người hùng hổ vọt tới.
Đúng là đội ngũ của Thiên Uyên Vực cùng Vạn Tổ Vực nhận được tin tức chạy đến.
Nhìn thấy thế, người chủ trì của những Vực khác cũng gật gật đầu rồi bọn họ đồng thời ra tay, từng luồng nguyên khí quét ngang trời, nhanh chóng ngăn Vương Huyền Dương cùng Tần Liên đang kịch chiến ra.
Thấy thế, Vương Huyền Dương cùng Tần Liên cũng đồng thời mượn lực lùi về phía sau.
Chu Nguyên xuất hiện ở sau lưng Tần Liên. Lúc này, nguyên khí bên ngoài người sau vẫn rực sáng nhưng Chu Nguyên vẫn có thể cảm giác được nguyên khí trong cơ thể Tần Liên thoáng có chút chấn động, hiển nhiên khi chiến đấu cùng Vương Huyền Dương, nàng cũng bị thất thế.
Thực lực của Vương Huyền Dương này quả thật là rất mạnh mẽ, làm cho Chu Nguyên có chút ngoài ý muốn.
Vương Huyền Dương liếc nhìn Chu Nguyên và Tần Liên với ánh mắt âm trầm nhưng cũng không nói thêm điều gì chỉ quay người rời đi.
Nhìn qua bóng lưng hắn rời đi, trong mắt của Chu Nguyên có ánh sáng lạnh lập loè. Thằng này nhiều lần trêu chọc, ngáng chân Thiên Uyên Vực, quả nhiên là một tai hoạ ngầm không ổn định, nếu như có cơ hội thì hắn muốn cố gắng gạt bỏ mất cái phiền toái này.
Nhưng không thể không nói, đây cũng không phải là chuyện đơn giản, coi như là hắn liên thủ cùng với Tần Liên chỉ sợ đều chưa chắc có thể giết chết Vương Huyền Dương.
Trước đó, Tần Liên đã vận dụng bí pháp nhưng Vương Huyền Dương này lại còn không có sử dụng. Tên kia che dấu được rất sâu, có thể ngồi vững vàng trên vị trí thứ hai của Thiên Dương bảng, quả nhiên là danh bất hư truyền.
Ánh mắt của Chu Nguyên lập loè. Hắn cảm giác, nếu như Ngân Ảnh có thể mượn những Tổ khí kỳ bảo trong Cổ Nguyên Thiên kia để hoàn thành lột xác thì có lẽ tủ lệ thành công sẽ lớn hơn rất nhiều.
Chu Nguyên cúi đầu, nhìn qua một mảnh bản đồ trong tay, miệng mấp máy.
Hi vọng trong khoảng thời gian kế tiếp, hắn có thể tìm được thêm càng nhiều Tổ khí kỳ bảo hơn nữa. Dù sao khẩu vị của hai vị tiểu tổ tông trong Thần Phủ kia thật sự là có chút lớn.