Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1202 - Chương 1201: Liên Thủ

Chưa xác định
Chương 1201: Liên thủ

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi ra khỏi sơn động, tầm mắt phía trước trở nên khoáng đạt, lúc này chân trời có ánh nắng chiều, vị trí bọn họ chính là trên một đỉnh núi bóng cây xanh râm mát thanh thúy tươi tốt, đưa mắt nhìn lại có rừng rậm bao la, giống như là không có điểm cuối, trên đỉnh núi có rất nhiều doanh trướng, mà ở chỗ cao còn có một tòa Quan Khí Đài cỡ nhỏ.

Nơi này là chỗ trú quân mới của Thiên Uyên Vực bọn họ, một tòa Nguyên văn kết giới như ẩn như hiện, che đậy chấn động nguyên khí của mọi người.

Trong doanh địa, người đến người đi, đúng là rất náo nhiệt, thỉnh thoảng còn có đội ngũ từ đằng xa trở về.

Hôm nay, bởi vì mọi người cũng đã dần dần quen thuộc với Cổ Nguyên Thiên, nếu như Quan Khí Đài dò xét ra một ít chi mạch tổ khí cấp thấp thì Chu Nguyên cùng Tần Liên ít khi ra tay, chỉ giao cho mấy người Biên Bất Cập, Hàn Kim Hạc là có thể.

Chỉ có điều nếu như phát hiện chi mạch tổ khí trung cấp thì vẫn cần một trong hai người dẫn đội.

- Nơi trú quân mới của Tử Tiêu Vực ở phương hướng nào?

Chu Nguyên hỏi.

Tần Liên nói:

- Bon họ ở hướng Tây Nam, cách chỗ này của chúng ta có lẽ khoảng mấy ngày đi đường.

Nàng nhìn Chu Nguyên, nói:

- Cậu sẽ không ý định một mình đi đó chứ? Ta cảm thấy cho dù đến lúc đó Đông Diệp đáp ứng ra tay, hai người các ngươi không thể ăn được Vương Huyền Dương.

Tần Liên hai tay ôm ngực:

- Cho nên lần này cậu cũng phải mang ta theo.

Nghe Tần Liên vậy, Chu Nguyên chần chờ một chút rồi nói:

- Việc này dù sao cũng tính toán là chuyện riêng của ta, để cho cô ra tay cũng không tốt. Hơn nữa Thiên Uyên Vực bên này tóm lại là vẫn cần có người lưu thủ mới bảo hiểm.

Tần Liên lắc đầu, nói:

- Vạn Tổ Vực cùng chúng Thiên Uyên Vực ta có ân oán sâu đậm. Vương Huyền Dương kia là một tai hoạ ngầm, nếu như thật sự có thể giải quyết thì sau này, chúng ta làm việc cũng có thể an toàn hơn rất nhiều. Hiện tại, chúng ta có thể tạm thời lệnh cho mấy người Biên Bất Cập đình chỉ dò xét chi mạch tổ khí, toàn lực phòng thủ, lấy phòng ngừa là chính.

Nhìn thấy Tần Liên kiên trì, Chu Nguyên cũng có chút cảm động, hắn biết được người sau làm như thế cũng là vì lo lắng hắn chỉ có một mình dễ xảy ra chuyện.

Vì vậy hắn cũng không có cự tuyệt nữa, gọn gàng mà linh hoạt mà nói:

- Vậy thì đợi tí nữa, ta sẽ thông báo với mấy người Biên Bất Cập một chút, chúng ta cứ âm thầm xuất phát, tiến về nơi trú quân mới của Tử Tiêu Vực.

Tần Liên gật nhẹ đầu.

Lúc Chu Nguyên cùng Tần Liên đến nơi trú quân mới của Tử Tiêu Vực thì đã là mấy ngày sau.

Bọn họ đến không làm kinh động bất luận kẻ nào, bởi vì nếu như Vương Huyền Dương kia thật sự là ngấp nghé Tô Ấu Vi thì tất nhiên sẽ thiết hạ trạm gác ngầm ở chung quanh, cho nên nếu như bọn họ gióng trống khua chiêng đến, ngược lại sẽ kinh động người này. Nếu như dọa hắn sợ đến mức thu tay lại thì bọn họ cũng không biết đến bao giờ mới có cơ hội giải quyết tai họa ngầm này.

Tần Liên cùng Đông Diệp của Tử Tiêu Vực cũng coi như là có quen biết, cho nên khi đến nơi nàng đã âm thầm liên lạc với Đông Diệp.

Nơi đóng quân của Tử Tiêu Vực, trong một tòa doanh trướng.

Đông Diệp ngồi ở trên chủ vị, nàng xem nội dung của cuộn giấy da trong tay, khuôn mặt vốn sương lạnh lúc này cơ hồ là muốn đóng băng, trong đôi mắt tràn đầy sát khí lạnh lẻo thấu xương.

Ở sau lưng Đông Diệplà Tô Ấu Vi duyên dáng yêu kiều, nàng cũng nhìn thấy nội dung trong cuộn giấy da, nhưng nàng phản mà không có tỏ ra phẫn nộ, đôi mắt sáng vẫn vui vẻ nhìn chằm chằm vào thanh niên mang đến tin tức ở phía dưới.

Sau một lúc lâu, Đông Diệp ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua Chu Nguyên cùng Tần Liên, thản nhiên nói:

- Tin tức này của các ngươi không phải là giả chứ? Sao ta không thể nghi ngờ đây là tin tức giả do các ngươi tạo ra để kéo Tử Tiêu Vực ta vào trong trận tranh đấu giữa Thiên Uyên Vực và Vạn Tổ Vực?

Chu Nguyên cười nhạt nói:

- Ta thì tình nguyện đây chỉ là tin tức giả, như vậy ít nhất Ấu Vi sẽ không gặp nguy hiểm.

Đông Diệp nhìn thoáng qua Tô Ấu Vi ở bên cạnh, người sau nghe Chu Nguyên nói câu đó, trên gương mặt thanh lệ tuyệt mỹ lập tức có ráng hồng hiện lên, nụ cười tươi nở rộ làm cho người kinh diễm. Chuyện này nhất thời làm cho Đông Diệp cảm thấy có chút khó chịu, nàng khẽ nói:

- Khua môi múa mép.

Chỉ có điều việc này quan hệ đến Tô Ấu Vi, nàng cũng không dám bỏ qua, Đông Diệp trầm ngâm một lúc rồi nói:

- Cho dù Vương Huyền Dương kia thực sự có ý nghĩ này nhưng chỉ cần ta lúc nào cũng đưa Ấu Vi đi theo bên người, cẩn thận chú ý một chút là được, cần gì phải hợp tác với các ngươi cùng đi đối phó hắn?

Chu Nguyên lắc đầu:

- Nào có đạo lý ngàn ngày đề phòng cướp như thế, vạn nhất xảy ra sơ suất, vậy làm sao bây giờ? Phương pháp tốt nhất là trực tiếp xử lý sạch sẽ ngọn nguồn làm ác kia.

Đông Diệp xùy cười một tiếng, nói:

- Ngươi nghĩ Vương Huyền Dương kia là cái gì vậy? Nếu như là trogn tình huống một đấu một thì ngay cả ta hay là Tần Liên cũng chưa chắc đã là đối thủ của hắn. Ngươi cho rằng mình đánh bại Thiên Hổ kia thì có tư cách chiến đấu cùng Vương Huyền Dương hay sao?

Ở một bên, giọng nói thanh tịnh của Tô Ấu Vi đột nhiên vang lên:

- Sư tỷ, rõ ràng lúc trước tỷ đã nói với ta rằng thực lực của Chu Nguyên điện hạ không kém, đúng là xứng đôi với danh hiệu đệ nhất trong cùng thế hệ.

Tô Ấu Vi vừa nói xong, gương mặt vốn lạnh lùng của Đông Diệp lập tức trì trệ, nàng có chút căm tức liếc nhìn Tô Ấu Vi, cô nàng này cùi chỏ đến tột cùng hướng đi đâu vậy?

Đông Diệp bĩu môi, đưa mắt nhìn về phía Chu Nguyên:

- Ngươi cũng nghe rồi đấy, thực lực cùng thiên phú của ngươi ở trong cùng thế hệ xác thực ra rất kiệt xuất, nhưng muốn nói đệ nhất trong cùng thế hệ thì cũng chưa hẳn, tối thiểu nhất Ấu Vi chưa chắc đã yếu hơn người.

Đông Diệp kiêu ngạo nói:

- Ấu Vi sư muội được Đại Tôn ưu ái, tự mình dạy bảo, chỉ có điều nàng ưa thích khiêm tốn ít khi ra tay mà thôi, bằng không thì ngươi làm gì có cơ hội nổi bật.

Nghe Đông Diệp nói vậy, Chu Nguyên kinh ngạc nhìn về phía Tô Ấu Vi, người sau thì vội vàng ưỡn ngực ngẩng đầu tỏ vẻ kiêu ngạo.

- Vậy ta cũng phải chúc mừng muội rồi.

Chu Nguyên mừng rỡ cười rộ lên. Kỳ thật đối với chuyện này, hắn cũng không cảm thấy quá ngoài ý muốn, Tô Ấu Vi trời sinh Âm Dương khí phủ, về sau đột phá đến Thần Phủ cảnh, khí phủ cũng tiến hòa thành Thần Phủ biến dị, có cả cấp mười hiếm thấy, chuyện này đủ để nói rõ thiên phú cùng tiềm lực của nàng. Ở Tử Tiêu Vực, nàng được Tử Tiêu Đại Tôn ưu ái, bổn sự của vị kia cao hơn Đại sư huynh Chuyên Chúc của hắn nhiều lắm, được Tử Tiêu Đại Tôn dạy dỗ, cho dù Tô Ấu Vi chỉ là Thiên Dương cảnh trung kỳ giống như hắn nhưng thật muốn động thủ thì tất nhiên cũng không thể tính toán theo lẽ thường.

Tô Ấu Vi dí dỏm trừng mắt nhìn:

- Có điện hạ làm châu ngọc ở phía trước, Ấu Vi nào dám không cố gắng?

Chỉ có điều còn không đợi nàng nói thêm cái gì, Đông Diệp đã đứng ở trước mặt của nàng, ngăn cách ánh mắt của hai người.

Đông Diệp mặt không biểu tình liếc nhìn Chu Nguyên, sau khi trầm mặc một lát, cuối cùng nàng chậm rãi nói:

- Ngươi nói cũng có vài phần đạo lý, ta không có khả năng lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào Ấu Vi.

- Như vậy đi, gần đây ta sẽ tìm cơ hội an bài một chút. Nếu như đến lúc đó Vương Huyền Dương kia thật sự là trúng kế, thò mặt ra, vậy thì chúng ta đây có thể liên thủ một lần.

- Vốn dĩ ta là không có ý định tham gia ân oán giữa các ngươi, nhưng nếu như tên Vương Huyền Dương kia đã dám ngấp nghé người của Tử Tiêu Vực ta, vậy thì ...

Nói đến chỗ này, hàn khí trong đôi mắt của Đông Diệp cơ hồ là muốn khiến cho không khí đông lại thành băng, thanh âm kia cũng lạnh lùng giống như là gió mùa đông bắc.

- Ta đây cũng chỉ có thể chặt hắn thành từng khúc rồi đưa cho chó ăn rồi!

Bình Luận (0)
Comment