Vào lúc này, ở bên trong một cái sơn cốc, cách chỗ đóng quân của Tử Tiêu Vực khoảng mấy trăm nghìn dặm, doanh trướng trải rộng.
Ở trên một đỉnh núi trong sơn cốc, Vương Huyền Dương khẽ phe phẩy Hắc Bạch Ngọc Phiến, đưa mắt nhìn xa xa, một lát sau hắn mở miệng nói:
- Trạm gác ngầm quanh chỗ đóng quân của Tử Tiêu Vực đã bố trí xong chưa?
- Đã bố trí xong, bất luận đội ngũ nào của Tử Tiêu Vực ra ngoài đều có tình báo ở trong lòng bàn tay của chúng ta.
Ở sau lưng Vương Huyền Dương, tiếng trả lời trầm thấp của Thiên Hổ đã gãy một cánh tay vang lên.
Vương Huyền Dương thoả mãn gật đầu, trong mắt có thần sắc thèm thuồng nồng đậm hiện ra:
- Tô Ấu Vi kia đúng thật là một lô đỉnh Cực phẩm, nếu như có thể đoạt được âm nguyên của nàng, thực lực của ta sẽ có tiến bộ thật lớn. Chỉ là đáng tiếc, bởi vì thân phận của nàng, chúng ta cần hành động bí mật, tóm lại vẫn phải thanh trừ nàng, bằng không thì mang theo bên người quả nhiên là sự hưởng thụ.
Thiên Hổ do dự nói:
- Chỉ sợ đến lúc đó con hổ cái Đông Diệp kia của Tử Tiêu Vực sẽ nổi điên.
- Nếu chúng ta hành động bí mật thì cho dù có hoài nghi, nàng cũng không làm gì được ta.
Vương Huyền Dương cười nhạt nói.
- Cô nàng Võ Dao của Võ Thần Vực kia cũng là một lô đỉnh Cực phẩm, nhưng tựa hồ Quan Thanh Long có vài phần ý tứ với nàng, tên kia không dễ chọc, tạm thời không cần phải đắc tội hắn.
Vương Huyền Dương liếm liếm miệng, khóe miệng nổi lên nụ cười tà:
- Chỉ có điều nếu như có thể hấp thu âm nguyên của cả hai cô nàng này thì khi đó Quan Thanh Long này thật đúng là chưa hẳn sẽ làm gì được ta.
Ở sau lưng Vương Huyền Dương, trên khuôn mặt của Thiên Hổ hiện lên sự sợ hãi, dù sao vị Quan Thanh Long kia đã đứng trên vị trí thứ nhất của Thiên Dương bảng quá lâu rồi, uy danh ở trong Hỗn Nguyên Thiên thật sự là quá mạnh mẽ, ngay cả hung nhân như hắn đều e ngại.
Vương Huyền Dương nhìn hắn một cái, trong mắt hiện lên thần sắc khinh miệt, hắn không có nói thêm nữa, đong đưa cây quạt chậm rì rì đi xuống núi.
- Nhớ rõ, có tin tức của Tô Ấu Vi thì phải nhớ thông báo cho ta ngay.
Thời gian cứ thế trôi qua, chẳng mấy chốc đã là sáu ngày sau.
Chỉ có điều Vương Huyền Dương lại không hề lo lắng chút nào, Đông Diệp kia cực kỳ coi trọng Tô Ấu Vi, đương nhiên cũng sẽ không tùy ý thả nàng đi ra. Nhưng Vương Huyền Dương cũng không tin Đông Diệp kia có thể một mực nhốt Tô Ấu Vi ở trong nơi đóng quân, dù sao Tô Ấu Vi tới Cổ Nguyên Thiên này cũng là để tìm cơ duyên chứ không phải làm tù nhân.
Không thể không nói, mọi việc cũng đích thật là như Vương Huyền Dương suy nghĩ.
Đợi đến ngày thứ chín thì tin tức đã đưa đến trước mắt hắn.
- Tử Tiêu Vực tìm được một chỗ chi mạch tổ khí cấp thấp, sẽ do một Thiên Dương cảnh hậu kỳ có uy tín lâu năm dẫn đội, Tô Ấu Vi hiệp trợ.
Trong doanh trướng, Vương Huyền Dương nhìn qua quyển trục thông tin ở trước mặt, ánh mắt nóng bỏng dừng lại ở bên trên 3 chữ Tô Ấu Vi, sau đó duỗi ngón tay ra nhẹ nhàng vuốt ve, trên gương mặt có hiện thần sắc say mê.
- Tiểu mỹ nhân, rất nhanh nàng sẽ rơi vào trong tay của ta rồi.
- A..., nghe nói nàng còn có quan hệ rất tốt với Chu Nguyên kia nhỉ?
- Ha ha, vậy thì thật sự là không thể tốt hơn rồi. . .
Hắn phất phất tay áo, đứng dậy đi ra doanh trướng, lúc này trên bầu trời đêm, sao trời lấp lánh.
Chỉ có điều Vương Huyền Dương cũng không có tâm tình quan sát cảnh đẹp của trời đêm, trên thân thể của hắn có ánh sáng gồm hai màu trắng đen xen kẽ vờn quanh rồi trong giây lát là cả người đã biến mất, không còn dấu vết.
Mà khi Vương Huyền Dương rời đi, hắn cũng không có nhìn thấy, ở cách đó không xa trong một doanh trướng, một bóng người đang ngồi xếp bằng tu luyện bỗng mở mắt ra, đó là Triệu Mục Thần.
Hắn nhìn qua chỗ Vương Huyền Dương biến mất, khóe miệng hơi nhếch lên tạo thành một đường cong quỷ dị.
. . .
Trong một thung lũng.
Một đội ngũ ước chừng hơn ba trăm người của Tử Tiêu Vực đang đóng quân ở trong đó, trong doanh địa có nhiều đống lửa, xua tan đêm đen.
Tô Ấu Vi xinh đẹp đứng ở trên một gò núi gần nơi trú quân, dáng người yểu điệu thon dài ở trong bóng đêm mông lung càng thêm mê người, đôi mắt giống như là sao sáng của nàng nhẹ nhàng lập loè nhìn qua cảnh núi rừng bị màn đêm bao phủ.
Người dẫn đầu chi đội ngũ này là một vị Thiên Dương cảnh hậu kỳ có uy tín lâu năm của Tử Tiêu Vực, thực lực không kém, mà nhiệm vụ lần này của các nàng chính là bắt được một đoạn chi mạch tổ khí cấp thấp bên trong sơn mạch này.
Đương nhiên, đây chỉ là bên ngoài. . .
Mục đích thực sự của các nàng là dụ dỗ Vương Huyền Dương hiện thân.
Chỉ có điều bọn họ đã dừng lại ở chỗ này đến mấy ngày, Vương Huyền Dương kia cũng không có hiện thân, chắc là đang âm thầm xác nhận xem có bẫy rập gì hay không, nhưng mấy người Chu Nguyên, Đông Diệp đều chuẩn bị cực kỳ đầy đủ, Vương Huyền Dương kia lại dò xét như thế nào đều không thể phát hiện ra bọn họ.
Hai bên tựa như là hai thợ săn nhìn trúng cùng một con mồi, chỉ có điều, một người thợ săn trong đó lại cũng không biết, con mồi đã sớm hợp tác cùng một người thợ săn khác rồi.
Kỳ thật sau khi chuyện Vương Huyền Dương ngấp nghé bản thân, Tô Ấu Vi ngược lại cũng không có quá mức phẫn nộ. Chuyện nàng chú ý hơn chính là sau khi Chu Nguyên nhận được tin có người tính toán nàng thì lập tức chạy đến bảo hộ nàng.
- Điện hạ vẫn rất quan tâm của ta.
Ở trong bóng đêm, nữ hài có dung nhan thanh lệ tuyệt luân vụng trộm cười cười, cảnh đẹp như vậy làm cho những người trong doanh địa ngẫu nhiên nhìn qua kia đều không nhịn được có chút ngưng trệ, bất luận nam nữ.
Mà đúng là ở trong nháy mắt này, linh giác nhạy cảm trời sinh của Tô Ấu Vi bỗng nhiên cảm giác được trong đêm tối giống như là có thêm một ánh mắt cực kỳ nóng bỏng rơi vào trên người của nàng.
Cái miệng nhỏ nhắnhồng nhuận phơn phớt của Tô Ấu Vi khẽ chu lên, ở chỗ sâu trong đôi mắt sáng thanh tịnh kia lại là có thêm sát ý lạnh như băng xẹt qua.
Vương Huyền Dương kia quả nhiên là ở chỗ này!
Đột nhiên, Tô Ấu Vi cảm giác được doanh trại vốn huyên náo trở nên an tĩnh dị thường, chuyện này làm cho đôi mắt dễ thương của nàng co lại, nàng đưa mắt nhìn về nơi trú quân, chỉ thấy được từng bóng người đều đứng thẳng tại chỗ, bọn họ rõ ràng là mở to mắt nhưng trong mắt lại không hề có thần thái.
- Trúng độc. . .
Nhìn thấy cảnh tượng này, khuôn mặt của Tô Ấu Vi lập tức trầm xuống, có sát ý lạnh như băng phát ra.
- Lúc nào?
Tô Ấu Vi ngửi được một mùi thơm lạ lùng nhưng cực nhạt, nó tỏa ra từ bên trong những đống lửa đang cháy kia.
Chẳng biết từ lúc nào Vương Huyền Dương kia bỏ độc vào bên trong những đống lửa kia.
Mùi thơm lạ lùng cũng chui vào trong mũi Tô Ấu Vi, mặc dù nàng đã che đậy hô hấp, như cũ là bị mùi hương này xâm nhập trong cơ thể, chỉ có điều độc khí kia còn không kịp phát huy tác dụng thì đã bị nguyên khí lưu chuyển trong cơ thể Tô Ấu Vi hóa giải sạch sẽ.
- Ồ? Chỉ nguyên khí có phẩm chất cực cao mới có thể hóa giải Mê Thần Yên (khói mê thần) này của ta, mà coi như là Nguyên khí Thất phẩm cũng chỉ có một số rất ít loại nguyên khí đỉnh tiêm mới có thể miễn cưỡng chống cự, thực sự không có nhanh chóng được như cô vậy.