Trong bóng đêm, có một giọng nói kinh ngạc vang lên.
Đôi mắt lạnh như băng của Tô Ấu Vi nhìn qua hướng giọng nói truyền đến, chỉ thấy được ở chỗ đó, một bóng người chậm rãi đi ra, ở bên ngoài thân thể của hắn có quầng sáng gồm 2 màu trắng đen xen kẽ lưu chuyển, mặc dù Tô Ấu Vi nhìn thấy người này đứng ở chỗ đó, nhưng thần hồn lại khó có thể cảm giác.
Chỉ có điều lúc nhìn thấy người này, trong nội tâm Tô Ấu Vi cũng không khỏi thở dài một hơi, bởi vì người này quả nhiên là Vương Huyền Dương!
Như thế Chu Nguyên điện hạ cũng sẽ không bị Đông Diệp sư tỷ trách tội rồi.
Tô Ấu Vi nhìn chằm chằm vào Vương Huyền Dương với ánh mắt lạnh lùng. Nàng cũng không muốn nói nhảm với hắn câu nào, bởi vì cảm thấy có chút buồn nôn.
Nhưng Vương Huyền Dương này lại không để ý chút nào đến sự chán ghét trong mắt Tô Ấu Vi, hắn hít một hơi thật sâu, giống như là say mê mùi thơm nhàn nhạt phát ra từ trên người Tô Ấu Vi kia.
Hắn mỉm cười, tỏ vẻ quân tử nói:
- Cô nương, cảnh đêm này rất đẹp, nàng có thể nguyện cùng ta tâm sự cả đêm hay không?
Chỉ có điều không đợi Tô Ấu Vi nói chuyện, một tiếng quát tràn đầy sát ý của một nữ tử giống như sấm rền nổ vang ở giữa rừng núi. Cùng lúc đó, trong hư không có nguyên khí thành hình, hóa thành Hàn Băng Bạch Ly gầm thét đánh tới Vương Huyền Dương kia.
- Vương Huyền Dương, ngươi cút về Vạn Tổ Vực tìm một con chó cái mà cùng tâm sự đi!
Uỳnh!
Khi tiếng quát ẩn chứa sát ý lạnh như băng vang vọng khắp núi rừng thì một luồng nguyên khí giống như dòng nước lạnh trắng như tuyết đã gào thét lao về phía Vương Huyền Dương kia.
Nhìn ra được, công kích bất thình lình này cũng làm cho Vương Huyền Dương kia cũng có chút ít kinh ngạc. Hắn sửng sốt mấy giây, đợi đến khi hàn khí đập vào mặt thì mới đột nhiên cảnh giác.
Chỉ thấy hắn há miệng ra. Từ trong miệng của Vương Huyền Dương, một luồng nguyên khí giống như chùm tia sáng gồm 2 màu trắng đen xen kẽ kia phun ra, nhanh chóng biến thành một cái thuẫn tròn có hình như Thái Cực đồ ngăn ở trước mặt hắn.
Bùm!
Dòng nước lũ bằng nguyên khí lạnh như băng cùng cái thuẫn tròn có hình như Thái Cực đồ kia chạm vào nhau.
Trên mặt đất có sương lạnh nhanh như chớp lan tràn ra, cây cối xung quanh đều lập tức hóa thành cây băng óng ánh.
Thân hình của Vương Huyền Dương bắn ngược trở ra, trượt lui trên mặt đất đóng băng. Đến khi lùi về tận ba mét, Vương Huyền Dương mới ổn định được thân hình. Lúc này, sắc mặt của hắn đã có chút biến hóa. Hắn nhìn qua chỗ công kích truyền đến, nhíu mày, trầm giọng nói:
- Đông Diệp sao?
Vương Huyền Dương vừa dứt lời, một thân hình toàn thân bao phủ trong hàn khí từ trong màn đêm đi ra, một đôi mắt giống như là băng đao đâm về Vương Huyền Dương.
- Vương Huyền Dương, ngươi cũng dám duỗi bàn tay chó làm cho người ta buồn nôn kia của ngươi ra với người của Tử Tiêu Vực ta sao? !
Trong mắt Đông Diệp tràn đầy sát ý, trước đó trong lúc âm thầm ẩn nấp nàng đã nghe thấy được mục đích của Vương Huyền Dương, lúc này tự nhiên là nổi cơn giận dữ.
Vương Huyền Dương tròng mắt đi lòng vòng, giơ tay lên:
- Đông Diệp, nếu như ta nói đây là một chuyện hiểu lầm, cô tin tưởng sao?
Đông Diệp nở nụ cười lạnh lùng:
- Từ giờ trở đi, ở trong Cổ Nguyên Thiên này, Vạn Tổ Vực ngươi chính là địch nhân của Tử Tiêu Vực ta rồi.
Nghe Đông Diệp nói quả quyết như thế, nụ cười tươi trên mặt Vương Huyền Dương thu liễm. Hắn đúng là không nghĩ tới Đông Diệp này cương liệt như thế, lời kia vừa nói ra chính là muốn hai bên không chết không ngừng tay rồi.
Vương Huyền Dương híp mắt lại, trong mắt có khí tức âm lãnh nguy hiểm lưu chuyển rồi hắn thản nhiên nói:
- Đông Diệp, cô có biết mình vừa nói cái gì hay không? Cô phải nhớ rõ mình chính là đội trưởng của đội ngũ Tử Tiêu Vực, làm việc cũng không thể tùy hứng như thế. Cô có biết chuyện mình vừa nói sẽ mang đến hậu quả nặng thế nào hay không?
- Dù sao thì cô cũng phải lo lắng cho sự an toàn của mấy ngàn người của Tử Tiêu Vực chứ?
Bùm!
Nhưng mà đáp lại lời uy hiếp của Vương Huyền Dương chính là một luồng nguyên khí lạnh lẽo, thân hình Đông Diệp mãnh liệt bắn ra, chỉ thấy được nàng thò tay vào trong túi càn khôn, lấy ra một cây cung Hàn Ngọc óng ánh sáng long lanh.
Ông!
Đông Diệp nhanh như chớp kéo cung, lập tức một nguyên khí hóa thành một mũi tên băng, ngưng tụ ở trên dây cung. Sau đó, Đông Diệp buông tay ra, mũi tên lao đi với một tốc độ cực nhanh, chỉ lóe lên một cái là đã xuất hiện ở trước người Vương Huyền Dương rồi.
Hừ!
Vương Huyền Dương hừ lạnh một tiếng, đánh ra một quyền. Luồng nguyên khí giống như chùm tia sáng gồm 2 màu trắng đen xen kẽ kia lưu chuyển mặt ngoài nắm đấm, một quyền nhìn như đơn giản kia lại khiến cho hư không đều hơi hơi chấn động, có thể thấy được số lượng tinh thể nguyên khí trong Thần Phủ của hắn nhiều đến mức nào.
Nắm đấm của Vương Huyền Dương va chạm vơi mũi tên băng của Đông Diệp, sóng xung kích khiến cho hư không đều ẩn ẩn có chút vặn vẹo.
Chỉ có điều khi mũi tên băng kia sắp sửa bị phá hủy thì hình thái của nó chợt biến đổi, mũi tên băng biến thành xiềng xích nhanh như chớp thoát ra, tựa như con trăn lớn màu trắng quấn lấy thân hình của Vương Huyền Dương, bọc hắn thành một cái bánh tét.
Đông Diệp lạnh lùng kéo cong dây cung, chỉ thấy được bên trên cái dây cung kia, nguyên khí hội tụ đến tạo thành một mũi tên băng mới, trong lúc mơ hồ, bên trên mũi tên băng kia giống như là có thêm hư ảnh Bạch Ly thành hình.
- Bạch Ly Phong Nguyên Tiễn!
Ông!
Dây cung chấn động, chỉ thấy được trong hư không giống như có tiếng Bạch Ly gào thét vang lên, mũi tên bắn thẳng về phía Vương Huyền Dương đang bị xiềng xích trói chặt kia.
Bạch Ly Phong Nguyên Tiễn này chính là một trong những lá bài tẩy của Đông Diệp, một khi bị bắn trúng thì nguyên khí cực hàn sẽ xâm nhập vào cơ thể, phong ấn một phần nguyên khí trong cơ thể của người trúng chiêu, làm cho thực lực của đối phương yếu bớt.
- Ha ha
Chỉ có điều coi như khi Bạch Ly Phong Nguyên Tiễn kia sắp sửa bắn trúng Vương Huyền Dương thì người sau lại cất tiếng cười lạnh trầm thấp. Sau một khắc, bên trên thân thể của hắn lại có thêm một ngọn lửa đặc thù bốc cháy lên.
Ngọn lửa đặc thù này hiện ra màu trắng ngà, cực kỳ nóng bỏng.
Ngọn lửa này vừa xuất hiện, xiềng xích bằng băng đang quấn quanh người Vương Huyền Dương đã bị đốt cháy sạch sẽ.
Hắn nâng hai ngón tay lên, trên đầu ngón tay có ngọn lửa hội tụ đến, cuối cùng hóa thành một quả cầu lửa nhỏ rồi bắn ra. Quả cầu lửa cùng Bạch Ly Phong Nguyên Tiễn đụng vào nhau rồi cả hai đều triệt tiêu.
- Đông Diệp, tuy rằng nguyên khí Bạch Ly Băng này của cô có thể đông lại vạn vật, chỉ có điều đáng tiếc không có tác dụng gì đối với ta, Tiểu Dương Viêm này của ta chính là ta chuẩn bị cho cô. Trong những năm này, ta đã thải bổ gần 100 nữ tử tu luyện công pháp thuộc tính âm, lấy cực âm sinh dương, chịu bao khổ cực mới tu thành Nguyên thuật Tiểu Dương Viêm này, thứ này dùng để đối phó nữ tử như cô thì quả là không thể tốt hơn.
Vương Huyền Dương cười nhạt nói.
Vương Huyền Dương này thái bổ nữ tử làm lớn mạnh dương khí của bản thân, tu ra ngọn lửa gọi là Tiểu Dương Viêm này, nếu như xâm nhập vào trong cơ thể nữ tử, có thể khiến cho khí huyết sôi trào, thân hình khô nóng, ngũ tạng đều đốt.
- Vậy thì có thể để ta thử xem hay không? !
Chỉ có điều, Vương Huyền Dương này vừa mới nói xong thì hư không phía trên đỉnh đầu của hắn đột nhiên bị xé rách, lại một bóng hình xinh đẹp hiện ra, chỉ thấy được Xích Hồng đại đao đột nhiên chém xuống, có tiếng Xích Tước ngâm nga.
Đao khí màu đỏ hồng cuốn theo khí tức nóng rực, chém về phía đỉnh đầu của Vương Huyền Dương.
Đao khí xé rách hư không chém đến, ngay cả mặt đất dưới chân Vương Huyền Dương đều bị đao khí chém ra một vết nứt thật sâu.
- Tần Liên!