Khi tiếng Xích Tước ngâm nga quen thuộc kia vang lên, con ngươi của Vương Huyền Dương lập tức co rụt lại. Chỉ có điều lúc này hắn cũng không kịp suy nghĩ quá nhiều, Hắc Bạch Ngọc Phiến trong tay mở ra, trong đó có hai chùm tia sáng màu trắng và màu đen bắn ra, nhanh chóng hóa thành một cây kéo có một lưỡi màu đen và một lưỡi màu trắng.
Keng!
Cây kéo có một lưỡi màu đen và một lưỡi màu trắng kia va chạm cùng đao khí màu đỏ hồng đang chém xuống, lập tức có sóng xung kích vô cùng cuồng bạo bộc phát ra đến.
Bóng hình xinh đẹp của Tần Liên bay ngược ra ngoài, đáp xuống trên ngọn một cái cây bị đóng băng óng ánh sáng long lanh, Xích Tước trường đao trong tay chỉ xéo, đôi mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Vương Huyền Dương.
Nhìn thấy hai người Tần Liên cùng Đông Diệp đều xuất hiện, sắc mặt của Vương Huyền Dương cũng không khỏi âm trầm xuống.
Nếu như chỉ là Đông Diệp xuất hiện ở chỗ này, vậy thì còn tốt, nhưng mà Tần Liên xuất hiện, lại làm cho hắn ngửi thấy mùi âm mưu.
Đây rõ ràng là một cái bẫy nhằm vào hắn.
Nhưng mà tại sao các nàng lại biết được hắn sẽ ra tay với Tô Ấu Vi vào hôm nay?
- Có ý tứ
Vương Huyền Dương híp mắt lại, chậm rãi nói:
- Xem ra Tử Tiêu Vực cùng Thiên Uyên Vực là định liên thủ nữa sao?
- Người xếp hạng thứ ba cùng thứ sáu trên Thiên Dương bảng liên thủ, chẳng lẽ các cô thật sự muốn lưu ta lại hay sao?
Nói xong, Vương Huyền Dương còn đưa mắt nhìn về một chỗ khác trong bóng tối:
- Còn có vị Nguyên lão Chu Nguyên kia nữa nhỉ? Sao không ra đây luôn đi?
Vương Huyền Dương nói vậy bởi vì ở chỗ đó, hắn đã cảm thấy một tia chấn động nguyên khí mà nghĩ đến chuyện Tử Tiêu Vực cùng Thiên Uyên Vực liên thủ, Tần Liên đã ở đây, Chu Nguyên sao có thể vắng mặt được?
Trong bóng tối, một bóng người cũng chậm rãi đi ra, ánh mắt hờ hững nhìn chằm chằm vào Vương Huyền Dương, người này đúng là Chu Nguyên.
- Ha ha, cái bẫy thật lớn.
Vương Huyền Dương cười lạnh một tiếng.
- Chỉ có điều ta có thể hỏi một câu hay không? Vì sao các ngươi biết được hành động của ta vậy?
Chu Nguyên nắm chặt bàn tay, Thiên Nguyên Bút đột nhiên hiện ra, hắn thản nhiên nói:
- Đều là người phải chết rồi, cần gì phải hỏi mấy câu vô nghĩa này?
Nếu hôm nay đã ra tay, vậy thì tự nhiên là muốn giết chết Vương Huyền Dương này, triệt để giải quyết vấn đề.
Vương Huyền Dương nhẹ nhàng vỗ Hắc Bạch Ngọc Phiến vào lòng bàn tay, trong đôi mắt hẹp dài có hào quang âm lãnh lóe lên, hắn cười nói:
- Chu Nguyên, mặc dù chuyện Tử Tiêu Vực cùng Thiên Uyên Vực liên thủ mai phục ta khiến cho ta cảm thấy rất ngoài ý muốn, nhưng các ngươi cũng không thể quá coi thường Vương Huyền Dương ta như thế chứ?
- Chẳng lẽ các ngươi thực sự nghĩ rằng ta là kẻ ngu xuẩn, không có chút chuẩn bị nào ở sau hay sao?
Hắn vươn tay ra, trong tay xuất hiện một miếng ngọc bài, tiện tay bóp nát.
Nghe được câu nói và thấy được hành động của Vương Huyền Dương, ánh mắt của ba người Chu Nguyên, Đông Diệp, Tần Liên đều lập tức co lại.
Vương Huyền Dương này vậy mà cũng có chuẩn bị ư? !
Mà sau khi Vương Huyền Dương bóp nát ngọc bài được khoảng hơn mười giây, mấy người Chu Nguyên đã cảm thấy một luồng chấn động nguyên khí từ phương xa bộc phát, sau đó rất nhanh tiếp cận đến bên này.
Một lát sau.
Một bóng người từ trên trời đáp xuống, đứng trên ngọn một cái cây bị đóng băng óng ánh sáng long lanh.
Sau khi nhìn rõ bóng người vừa đến kia là ai, sắc mặt của mấy người Chu Nguyên cũng hơi đổi.
Yêu Khôi Vực, Lê Chú!
Chuyện này đúng là ngoài dự liệu của bọn họ. Ai cũng không nghĩ tới, Vương Huyền Dương này không hành động một mình, hắn lại vẫn âm thầm liên hệ với Lê Chú!
- Vương Huyền Dương, ngươi có phiền toái lớn nữa à?
Nhìn thấy tình huống ở nơi đây, Lê Chú cũng cau mày, nói.
Vương Huyền Dương nhún nhún vai:
- Bị người tính kế.
- Lê Chú, để ta đối phó với Đông Diệp cùng Tần Liên, ngươi chỉ cần xử lý Chu Nguyên kia là được.
Đúng lúc này, giọng nói lạnh lùng của Tần Liên vang lên:
- Lê Chú, ngươi cũng muốn tham gia vào tranh đấu giữa ba Vực chúng ta hay sao?
Sắc mặt của Đông Diệp cũng cực kỳ bất thiện.
- Lê Chú, nếu như ngươi nhúng tay, vậy thì chính là địch nhân của Tử Tiêu Vực ta rồi.
Nhưng mà đối mặt với lời uy hiếp của các nàng , thần sắc trên mặt Lê Chú lại không hề thay đổi, giống như là đang nói vấn đề này ta đã sớm cân nhắc rồi:
- Hai vị, nếu như ta đã lựa chọn liên thủ cùng Vương Huyền Dương huynh, dĩ nhiên là sẽ không quan tâm đến những lời uy hiếp này của các vị rồi.
Nhưng mà vừa nói xong, Lê Chú lại đưa mắt nhìn về phía Vương Huyền Dương và nói:
- Chỉ là đối phó Chu Nguyên hay sao? Vậy cũng được, không có vấn đề gì. Chỉ có điều, lần này không chỉ đắc tội Tử Tiêu Vực mà còn có thêm cả Thiên Uyên Vực nữa, thù lao của ta có lẽ phải tăng gấp đôi.
Nghe được lời nói của Lê Chú, lông mày của Vương Huyền Dương không khỏi nhíu lại. Suy nghĩ một lát, hắn gật đầu, thản nhiên nói:
- Không có vấn đề.
Rồi hắn nhìn về phía ba người Chu Nguyên, Đông Diệp, Tần Liên, cười tủm tỉm nói.
- Được rồi! Đêm nay, chúng ta có thể thoải mái chơi một chút rồi.
Lê Chú đột nhiên xuất hiện, hiển nhiên là làm rối loạn kế hoạch vây giết Vương Huyền Dương của mấy người Chu Nguyên.
Bên trên Thiên Dương bảng của Hỗn Nguyên Thiên, Lê Chú xếp hạng ở vị trí thứ bảy, xếp hạng ngay sau Tần Liên, thực lực không thể khinh thường.
Đông Diệp cau mày lại, chợt nàng liếc nhìn Chu Nguyên, nói:
- Ngươi sẽ không cản trở chúng ta chứ?
Nếu như Chu Nguyên thực sự bị Lê Chú bắt được, Tần Liên kia tất nhiên cũng sẽ ném chuột sợ vỡ bình, như vậy cục diện ngược lại sẽ cực kỳ bất lợi đối với bọn họ.
Đối mặt với ánh mắt nghi vấn kia của Đông Diệp, Chu Nguyên cũng không trả lời mà còn hỏi ngược lại:
- Hai người các cô có thể đối phó với Vương Huyền Dương hay không?
Tuy rằng ở bên trên Thiên Dương bảng kia, Đông Diệp xếp hạng thứ ba, Tần Liên xếp hạng thứ sáu, nhìn qua cũng không kém Vương Huyền Dương bao nhiêu, nhưng Chu Nguyên lại minh bạch, Vương Huyền Dương tuyệt đối không đơn giản, muốn đối phó hắn cũng tuyệt đối không dễ dàng.
Đông Diệp cùng Tần Liên liếc nhìn nhau và cũng đều nhìn ra sự ngưng trọng ở trong mắt đối phương, mặc dù thủ đoạn làm việc của Vương Huyền Dương này cực kỳ bỉ ổi, làm cho người ta cảm thấy chán ghét, nhưng cũng không thể không nói, thực lực của hắn không thể bắt bẻ.
Trong hàng ngũ Thiên Dương cảnh cũng chỉ Vương Huyền Dương là có thể tạo thành một điểm uy hiếp đối với Quan Thanh Long.
Từ điểm này cũng đủ để chứng minh thực lực của Vương Huyền Dương mạnh mẽ đến nhường nào.
Cho nên mặc dù hai người liên thủ nhưng vẫn như cũ không dám nói tuyệt đối nắm chắc phần thắng.
Nhìn thấy thần sắc trên mặt hai người, Chu Nguyên cũng mấp máy miệng, xem ra hai người này liên thủ cũng vẫn còn không an toàn, như thế hắn cũng chỉ có thể mau chóng giải quyết Lê Chú rồi chạy qua trợ giúp rồi.
Bá!
Mà lúc này, Vương Huyền Dương kia cười tủm tỉm liếc nhìn Chu Nguyên, ở chỗ sâu trong ánh mắt kia là sát ý lạnh như băng, chợt thân hình của hắn phóng lên trời, bay đến nơi xa.
- Lê Chú, vị Nguyên lão này giao cho ngươi đó.