Keng!
Ngòi bút cùng đầu nhọn của cái ô va chạm, hai luồng nguyên khí kinh người đối đầu với hau, sóng xung kích bộc phát ra, hư không bị đánh rách tả tơi, hai bóng người đều bắn ngược trở ra.
Chu Nguyên chỉ xéo Thiên Nguyên Bút trong tay xuống mặt đất, hắn đạp mạnh chân một cái, chỉ thấy được nguyên khí màu bạch kim từ đỉnh đầu phóng lên trời, tựa như mây mù cuồn cuộn.
- Thiên Long trảo!
Nguyên khí màu bạch kim nhanh chóng hội tụ và hóa thành một bộ vuốt rồng vô cùng khổng lồ, hung hăng chụp xuống.
Phía trên bộ vuốt rồng kia, vảy rồng màu bạch kim phản chiếu ánh sáng từ mặt trăng trông cực kỳ huyền diệu.
- Yêu Khôi chi ảnh!
Lê Chú cũng quát một tiếng chói tai, nguyên khí bàng bạc khuếch tán ra, ẩn ẩn hóa thành hư ảnh khổng lồ ở sau lưng hắn, hư ảnh vung tay lên đánh ra một chưởng, trong lòng bàn tay giống như là có thêm vô số khôi lỗi đang nhúc nhích, rít gào.
Bùm!
Vuốt rồng cùng bàn tay của hư ảnh va chạm, sóng xung kích khuếch tán ra bốn phía xung quanh, rừng cây xung quanh lập tức bị san thành đất bằng.
Nhưng mà sau chiêu này, sắc mặt của Lê Chú kia lại càng thêm âm trầm, bởi vì hắn phát hiện đã đấu lâu như thế vậy mà hắn cũng không có chiếm được bất luận ưu thế gì, chuyện này làm cho hắn cảm thấy có chút khó có thể tiếp nhận.
Nếu như trước đây, ở sâu trong nội tâm của Lê Chú chung quy là vẫn có chút coi thường Chu Nguyên. Dù sao đối với hắn mà nói thì Chu Nguyên chỉ có thể coi là thế hệ sau, là tiểu bối. Năm đó, lúc Lê Chú hắn vang danh ở Hỗn Nguyên Thiên thì Chu Nguyên này còn không biết rúc ở trong góc nào đấy!
Nhưng hôm nay, sau khi chiến đấu, thực lực của Chu Nguyên lại làm cho hắn có chút khó chịu nổi.
Đây là chuyện mà người kiêu ngạo như Lê Chú khó có thể tiếp nhận.
- Ta cũng không tin. Hôm nay, Lê Chú ta vậy mà không chế chiến thắng tên tiểu bối là ngươi!
trong mắt Lê Chú có hung quang lập loè, trên mặt hắn hiện lên thần sắc quả quyết. Chỉ thấy thân hình của hắn khẽ động, nhanh chóng xuất hiện ở phía trên hư không, hai tay kết ấn, ngay sau đó trong lòng bàn tay xuất hiện hai đường vân yêu dị, trong đó có ánh sáng phát ra. Lê Chú nhanh chóng chập hai tay lại.
- Yêu Khôi đại pháp!
Khi tiếng gầm gừ của Lê Chú vang vọng trong trời đất thì, chỉ thấy được mặt đất chấn động, vô số cây to, đá lớn bị hút bay trên không, cuối cùng hóa thành bột phấn nhanh chóng hội tụ về phía Lê Chú.
Đồng thời hội tụ đến còn có nguyên khí bàng bạc mênh mông ở trong trời đất.
Vì vậy, chỉ trong vòng hơn mười giây ngắn ngủn, thân hình của Lê Chú đã biến mất và hắn chuyển biến thành một khôi lỗi có dạng như người khổng lồ cao đến cả ngàn trượng, ở bên ngoài thân hình của khôi lỗi có vô số đường vân cổ xưa như ẩn như hiện.
Khôi lỗi người khổng lồ này chỉ hít thở thôi mà cũng như có gió bão, sấm sét xuất hiện.
Lấy Lê Chú làm trung tâm, một cơn gió lốc bằng nguyên khí cực kỳ kinh người bộc phát ra đến, quét ngang bốn phương.
Chu Nguyên cũng ngửa đầu nhìn qua Khôi lỗi người khổng lồ này, trên mặt lộ ra thần sắc ngưng trọng.
- Chu Nguyên, ta không cần biết thiên phú của ngươi trác việt đến mức nào, nhưng hiện tại ở cấp độ Thiên Dương cảnh này, còn chưa tới phiên tiểu bối như ngươi giương oai ở trước mặt những cường giả Thiên Dương cảnh có uy tín lâu năm như chúng ta!
- Cút cho ta!
Tiếng gầm gừ như sấm rền của Lê Chú vang vọng khắp không trung. Sau một khắc, hắn nâng bàn chân khổng lồ lên, chỉ thấy được dưới lòng bàn chân có vô số đường vân ánh sáng hiện ra đến, cuối cùng ầm ầm đạp xuống. Một đạp kia khiến cho hư không chấn động, những ngọn núi ở phía dưới cũng sụp đổ, vỡ ra.
Mặc dù là những nhân vật đứng đầu phía trên Thiên Dương bảng kia cũng không dám có chút khinh thường một cước này của Lê Chú.
Ở phía xa xa, một chiến trường càng thêm kịch liệt đang diễn ra.
Vương Huyền Dương vỗ nhẹ Âm Dương ngọc phiến trong tay, từng tia sáng gồm hai màu trắng đen không ngừng bắn về phía Tần Liên cùng Đông Diệp. Hai người sau cũng không phải là đèn đã cạn dầu, Tần Liên vung Xích Tước đao ngăn cản những tia sáng kia, Đông Diệp cầm Bạch Ly cung đứng ở phía xa, mũi tên ngưng mà không phát khiến cho Vương Huyền Dương luôn phải chú ý đến nàng, làm cho hắn không thể dốc toàn lực đánh với Tần Liên.
Mà lúc này bọn họ cũng cảm nhận được động tĩnh cực lớn từ chỗ chiến trường của Lê Chú và Chu Nguyên.
Nhìn qua này con khôi lỗi khổng lồ kia, Vương Huyền Dương lập tức không nhịn được cười, nói:
- Vị Nguyên lão Chu Nguyên này đúng là có chút bổn sự, không ngờ lại có thể bức Lê Chú đến tận bước này. Theo ta được biết, đây chính là át chủ bài mà hắn chuẩn bị cho các cô đó.
- Xem ra tình huống của Chu Nguyên kia cũng không ổn rồi.
Hắn thản nhiên nói, thần sắc trên mặt giống như cười mà không phải là cười.
Tần Liên cùng Đông Diệp đều không nói gì, các nàng liếc mắt nhìn về xa xa rồi chợt tiến công càng thêm mãnh liệt.
Chỉ là ở chỗ sâu trong đôi mắt của cả hai gười đều có thần sắc ngưng trọng cùng lo lắng hiện ra đến.
Nếu như Chu Nguyên không ngăn cản nổi Lê Chú thì cục diện sẽ cực kỳ bất lợi với bọn họ.
Uỳnh!
Bàn chân không lồ mang theo sức mạnh tựa là hủy diệt trút xuống, khiến cho hư không chịu nởi bị đánh rách tả tơi, núi cao sụp đổ.
Chu Nguyên ngẩng đầu, sắc mặt ngưng trọng nhìn qua bàn chân khổng lồ đang đạp xuống kia, lá át chủ bài này của Lê Chú không thể không nói là vô cùng bá đạo, thân thể khổng lồ kia rõ ràng là dùng một loại phương thức đặc thù hấp thu vật chất cùng nguyên khí trong trời đất dung hợp biến thành.
Lê Chú hoàn toàn thuần túy là dùng lực áp người.
Dựa theo dự đoán của Chu Nguyên, đối mặt với một cước này của Lê Chú, chỉ sợ coi như là Tần Liên cũng phải dốc hết toàn lực, át chủ bài ra hết mới có thể chống cự.
Những nhân vật có uy tín lâu năm bên trên Thiên Dương bảng này quả nhiên sẽ không có một kẻ nào là đơn giản.
Hô.
Một luồng khí trắng phun ra từ trong miệng Chu Nguyên, áp lực trút xuống từ trên đỉnh đầu đã làm cho thân thể của hắn bị ép đến cong người xuống, nhưng trong đôi mắt cũng không có thần sắc sợ hãi, ngược lại còn tràn đầy sự kích động và chiến ý.
Chỉ có địch nhân mạnh mẽ như vậy mới có thể giúp tôi luyện bản thân hiệu quả nhất.
- Đại Viêm Ma!
Trên thân thể Chu Nguyên có đường vân màu đỏ thẫm hiển lộ ra đến, hai mắt của hắn cũng từ màu đen biến thành màu đỏ hồng, nhìn như tràn ngập lệ khí, kì thực ở chỗ sâu trong đôi mắt vẫn cực kỳ tỉnh táo, nhiệt độ nóng bỏng phát ra từ trong cơ thể của hắn khiến cho hư không ở phụ cận đều hơi hơi vặn vẹo.
Mặt đất dưới chân cũng không ngừng khô héo, rạn nứt.
Sau khi thúc dục Đại Viêm Ma, thân thể được tăng cường, áp lực vừa ép xuống cũng bị gọt yếu bớt đi một ít.
Rống!
Vào lúc này, nguyên khí màu bạch kim cũng bộc phát ra, hai vầng Thiên Dương ở sau lưng Chu Nguyên cũng theo thời gian trôi qua mà dần trở nên rõ ràng, Long Văn bên trên đó cũng sáng lên, mơ hồ giống như là có thêm tiếng rồng ngâm cổ xưa từ trong đó truyền ra.
Và theo đó khí thế của Chu Nguyên liên tiếp kéo lên.
Chỉ có điều tất cả còn chưa đủ
Lá bài tẩy mà Lê Chú thi triển cực kỳ mạnh mẽ, thậm chí Chu Nguyên thấy nó đã có điểm vượt qua phạm trù của Tiểu Thánh Thuật, nhưng đây cũng không coi là Thánh Nguyên Thuật chân chính.
Ở bên trong cảm nhận của Chu Nguyên, Lê Chú có thể làm được đến loại trình độ này, hấp dẫn vật chất cùng nguyên khí trong trời đất dung hợp, chỉ sợ không phải là dựa vào bản thân hắn. Có lẽ là hai đường vân ánh sáng kỳ dị ở giữa hai lòng bản tay của hắn lúc trước kia.