Bởi vì góc độ cho nên Chu Nguyên chỉ có thể nhìn thoáng qua đường vân ánh sáng kỳ dị kia nhưng dù vậy hắn lại vẫn có thể cảm nhận được sức mạnh mênh mông ẩn chứa trong đó.
Thứ này có lai lịch không nhỏ, thậm chí chưa biết chừng chính là vị Đại Tôn kia của Yêu Khôi Vực ban tặng cho Lê Chú.
Cho nên hắn không thể khinh thường được.
Sắc mặt của Chu Nguyên trở nên nghiêm túc và trang trọng, hắn chậm rãi ngồi xổm người xuống, sau đó xòe bàn tay ra nhẹ nhàng sờ đất mặt.
Trong lòng bàn tay, đồng dạng có một đường vân ánh sáng thần bí hiện ra đến.
- Địa Thánh Văn!
Chu Nguyên nói nhẹ.
Ông!
Một chấn động mắt thường không thể nhận ra lấy bàn tay của Chu Nguyên làm đầu nguồn, đột nhiên khuếch tán ra.
Ngay sau đó, mặt đất xung quanh bắt đầu kịch liệt chấn động, tựa như động đất vậy, rất nhiều núi cao đều đang rung động, có đá núi ầm ầm rơi xuống.
Ông ông!
Mặt đất chấn động thời điểm, Chu Nguyên có thể cảm giác được rõ ràng một luồng sức mạnh to lớn trầm trọng từ trong lòng đất lao tới, cuối cùng theo bàn tay của hắn giống như là nước lũ vọt vào trong cơ thể của hắn.
Trong nháy mắt đó, tựa như là có thêm một con rồng giận dữ ngang ngược xông vào trong cơ thể, mạnh mẽ di chuyển trong kinh mạch.
Phía trên làn da của Chu Nguyên có một mảnh gân xanh dài hẹp nổi lên, tựa như là một con rết vậy, làm cho khuôn mặt của hắn nhìn qua có chút dữ tợn.
Bởi vì sức mạnh đang dũng mãnh tràn vào trong cơ thể quá mức bá đạo trầm trọng, làm cho thân thể đều có dấu hiệu bị xé nứt, máu tươi thẩm thấu đi ra.
Hí.
Đau nhức kịch liệt làm cho Chu Nguyên phải nghiến chặt hàm răng lại, ánh mắt của hắn tràn đầy ngưng trọng, bởi vì hắn phát hiện thúc dục Địa Thánh Văn ở trong Cổ Nguyên Thiên này, Đại Địa Chi Lực bị hấp dẫn đến kia tựa hồ muốn cường hãn hơn Hỗn Nguyên Thiên rất nhiều.
Chỉ có điều chuyện này cũng không phải quá mức kỳ lạ, trong Cổ Nguyên Thiên này tràn ngập tổ khí, đây là một trong những loại nguyên khí cổ xưa nhất, mặt đất ở đây cũng ẩn chứa loại sức mạnh này, cho nên khi Chu Nguyên dùng Địa Thánh Văn hấp thu loại sức mạnh này mới hội tạo thành thân thể tổn thương.
Nhưng không thể không nói, loại sức mạnh này thật sự cường hãn
Cảm thụ được luồng sức mạnh kinh khủng trong trong cơ thể kia, Chu Nguyên có cảm giác tựa hồ hắn chỉ cần giơ tay nhấc chân gian cũng có thể nghiền nát một ngọn núi lớn.
- Nhưng mà ta còn có thể càng mạnh hơn nữa!
Chu Nguyên liếm liếm bờ môi, hắn có thể cảm giác được Địa Thánh Văn hấp thu còn chưa tới đạt cực hạn, chỉ là nhục thể của hắn không có cách nào để thừa nhận nên mới phải dừng lại.
Chu Nguyên hít sâu một hơi.
Trong trái tim, vào lúc này, hơn một ngàn giọt máu tươi màu vàng bộc phát.
Máu tươi hóa thành dòng nước lũ màu vàng lập tức lao ra từ trong trái tim, tràn ngập tứ chi bách hài.
Ở những chỗ máu tươi màu vàng lướt qua, thân thể vốn đã rạn nứt lại nhanh chóng được chữa trị bằng tốc độ kinh người, một lớp màng màu vàng nhàn nhạt bao phủ, giống như là biến thân thể của Chu Nguyên thành Kim Thân vô kiên bất tồi.
- Lại đến!
Vào lúc này, trong lòng bàn tay đang chạm mặt đất của Chu Nguyên lại có lực hút cường đại xuất hiện.
Rầm rầm rầm!
Mặt đất kịch liệt chấn động, sức mạnh khủng bố điên cuồng xông vào trong cơ thể của Chu Nguyên. Một lúc sau, toàn thân của hắn đều có ánh sáng màu vàng bạo phát ra từ chỗ sâu trong máu thịt, từ xa nhìn lại, Chu Nguyên tựa như là do Hoàng Kim tạo thành.
Vào lúc này, Chu Nguyên rốt cục đình chỉ hấp thu Đại Địa Chi Lực, hắn chậm rãi đứng thẳng người lên. Từ trong cơ thể của hắn không ngừng có điểm sáng màu vàng bay đi ra, đó là do sức mạnh quá mức tràn đầy, làm cho thân thể không có cách nào để trói buộc, chỉ có thể tiết ra ngoài.
Hiện tại, từ bên trong đôi mắt vốn là bởi vì thi triển Đại Viêm Ma mà biến thành màu đỏ hồng cũng ánh sáng màu vàng bắn ra bốn phía, ngay cả con ngươi đều biến thành như màu vàng.
- Loại sức mạnh này ...
Chu Nguyên ngẩng đầu. Hiện tại, nhìn qua bàn chân khổng lồ đang hung hăng giẫm đạp xuống, hắn lại là không còn sợ hãi chút nào nữa, bàn tay của hắn nắm chặt, Thiên Nguyên Bút đột nhiên hiện ra và hóa to thành hình dáng như là một cây thương.
Mũi thương chỉ xéo, toàn bộ Thiên Nguyên Bút đều đang ông ông run rẩy, một luồng sáng màu vàng lưu chuyển trên ngòi bút, khiến cho người ta có cảm giác cực kỳ sắc bén.
Đông!
Chu Nguyên dẫm mạnh chân xuống đất.
Chỉ thấy được mặt đất dưới chân trực tiếp sụp đổ, một cái hố to sâu không thấy đáy xuất hiện, vết rách giống như là mạng nhện lan tràn ra bốn phương tám hướng, rừng cây không ngừng gãy đổ.
Ngay sau đó, thân hình của hắn phóng lên trời.
Trực tiếp nghênh đón bàn chân khổng lồ đang dẫm xuống kia.
- Không biết sống chết!
Ở bên trong thân hình giống như người khổng lồ truyền ra như tiếng quát sấm rền Lê Chú kia. Theo Lê Chú thấy, hành động của Chu Nguyên chẳng khác nào đang tự tìm đường chết cả bởi vì tất cả sức mạnh của hắn đều đã rót vào trong một cước này.
Đừng nói là so sánh với cả người khổng lồ kia, cho dù chỉ tính đến bàn chân đang dẫm xuống, thân hình tản ra ánh sáng màu vàng kia của Chu Nguyên cũng vẫn cực kỳ nhỏ bé, nhưng hắn vẫn vọt thẳng lên, Thiên Nguyên Bút trong tay giơ thẳng lên trời.
Vào lúc này, Chu Nguyên như hóa thành một quả cầu sáng màu vàng, cuối cùng trực tiếp đâm vào bàn chân kia.
Ầm ầm!
Trong nháy mắt đó, sóng xung kích khủng bố bộc phát ra, sơn mạch rộng lớn này cơ hồ là bị san thành đất bằng.
Mà ngay cả chiến trường của ba người Vương Huyền Dương, Tần Liên, Đông Diệp ở xa xa cũng chịu ánh hưởng, ba người lập tức nhìn qua với ánh mắt ngưng trọng.
Hiển nhiên là trận chiến giữa Chu Nguyên cùng Lê Chú đã kịch liệt vượt quá dự liệu của bọn họ.
Chỉ có điều cuối cùng thì ai mới là người chiếm cứ thế thượng phong?
Mà đúng lúc này, bọn họ đột nhiên nhìn thấy, một quầng sáng màu vàng bay xuyên qua bàn chân của người khổng lồ kia rồi từ đó tiếp tục dọc theo bàn chân đâm xuyên người khổng lồ!
Ở những nơi quầng sáng đi qua, thân thể người khổng lồ không ngừng tan rã!
Hưu!
Nhưng mà quầng sáng màu vàng kia lại không hề dừng lại một chút nào, nó không ngừng bay lên trên, cuối cùng ầm ầm một tiếng bay ra ngoài từ chỗ đỉnh đầu của người khổng lồ.
Sau đó, quầng sáng màu vàng chậm rãi thu nhỏ, hóa thành một bóng người màu vàng đứng lơ lửng phía trên hư không, phong thái bễ nghễ tựa như chiến thần.
Mà ở phía dưới bóng người màu vàng kia, khôi lỗi giống như là người khổng lồ đứng sừng sững ở giữa trời đất thì ngưng trệ trong giây lát sau đó ầm ầm nổ tung, vô số tảng đá lớn lăn xuống, bụi mù tràn ngập trong trời đất.
Nhìn qua bóng người màu vàng đứng lơ lửng phía trên hư không, ngay cả ba người Vương Huyền Dương, Đông Diệp, Tần Liên đều cảm giác được có chút run rẩy.
Thậm chí Vương Huyền Dương còn cảm thấy như có một luồng hơi lạnh từ bàn chân bay thẳng lên trên đỉnh đầu.
Ai cũng không ngờ tới, Lê Chú vậy mà thất bại.