Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1229 - Chương 1228: Huyết Đan (1)

Chưa xác định
Chương 1228: Huyết đan (1)

Con đường tu luyện mà bản thân Chu Nguyên lựa chọn là truy cầu cực hạn. So với bình thường, con đường này sẽ càng thêm gian nan, chỉ có điều có bỏ tự nhiên có được, nhờ truy cầu cực hạn mà hiện tại chỉ với tu vi Thiên Dương Cảnh trung kỳ, hắn hoàn toàn có thể nhẹ nhõm chém chết Thiên Dương Cảnh hậu kỳ phổ thông.

Thậm chí coi như là Vương Huyền Dương tái sinh, lúc này Chu Nguyên đều có lòng tin bằng vào Thất Thải Trảm Thiên Kiếm Quang tiễn hắn lên đường đi tới suối vàng.

Tả Khâu Thanh Ngư cười duyên một tiếng, nói:

- Nghe nói lần này vì chuẩn bị cho chuyến đi Cổ Nguyên Thiên này, Thương Huyền Tông mở ra Tháp Thánh Giả đã đóng kín nhiều năm, Tháp Thánh Giả này là năm đó Thương Huyền lão tổ sáng tạo, nghe nói tiến vào trong đó có thể đạt được một ít Thánh Giả cảm ngộ, thậm chí cò có thể bù đắp những chỗ thiếu hụt bên trên con đường tu luyện, vô cùng huyền diệu, chính là cơ duyên lớn cực kỳ khó lường, mà Sở Thanh sư huynh chính là mượn cơ duyên này để đạt đến thành tựu hiện tại.

- Tháp Thánh Giả do Thương Huyền lão tổ để lại hay sao?

Chu Nguyên chép miệng tắc luỡi. Trước kia, khi còn ở Thương Huyền Tông, hắn cũng chỉ là một đệ tử rất rất nhỏ mà thôi, tự nhiên là không có cách nào để biết được thông tin gì về chí bảo cấp độ này của tông môn. Xem ra hắn vẫn có chút đánh giá thấp nội tình của Thương Huyền Tông, dù sao đây tốt xấu gì thì cũng là tông phái do Thương Huyền lão tổ sáng lập.

- Nếu như huynh một mực ở lại Thương Huyền Tông thì có lẽ ở trong đó, huynh sẽ đạt được chỗ tốt càng lớn.

Lục La có chút tiếc hận nói.

Tả Khâu Thanh Ngư không khỏi liếc mắt nhìn nàng một cái, nói:

- Chuyện này thì có cái gì thật đáng tiếc, hắn đã hỗn thành đệ tử thân truyền của Thánh Giả, làm sao còn sẽ quan tâm đến một tòa Tháp Thánh Giả.

Chu Nguyên tỉnh táo mỉm cười, nhưng trong nội tâm thì đau lòng không thôi, tuy rằng Thương Uyên là sư phụ của hắn, nhưng vị sư phụ này quanh năm bị đuổi giết, lang thang ở trong hư không giữa các Chư Thiên, căn bản cũng không có thời gian tự mình dạy bảo hắn. Hiện tại, thành tựu này của hắn đa phần là dựa vào bản thân phấn đấu mà có được!

- Mấy người Thanh Dương chưởng giáo cũng thật là, khi ta vẫn còn ở Thương Huyền Tông sao lại cũng không hiển lộ bảo bối như vậy ra đến nhỉ?

Đương nhiên, nói đến đây cũng vui đùa, loại chí bảo như Tháp Thánh Giả này hiển nhiên là cực kỳ trân quý, mỗi lần mở ra tất nhiên sẽ có tổn thất, cho nên nếu như không phải là đối mặt với tình huống cực kỳ trọng yếu thì đương nhiên là sẽ không mở ra.

Trong nội tâm tự an ủi mình như vậy cho đỡ buồn, Chu Nguyên cười nhìn về phía hai người, nói:

- Ta dự đoán nhiều nhất là trong vòng hai ngày nữa thì chúng ta có thể khởi hành, tốc độ cao nhất chạy tới chỗ Địa vực của Thương Huyền Thiên.

- Thật tốt quá.

Lục La hoan hô một tiếng. Trong khoảng thời gian này, các nàng có thể nói là gánh vác lấy trách nhiệm nặng nề, hiện tại rốt cục có thể mang cứu binh về, coi như là không có cô phụ kỳ vọng của mọi người.

Nhìn qua nét mặt tươi cười như hoa của hai người, Chu Nguyên cũng đưa ánh mắt nhìn về hướng xa xa, trong ánh mắt có thần sắc chờ mong hiện ra.

Đã mấy năm trôi qua rồi, hiện tại hắn lại có thể nhìn thấy những gương mặt quen thuộc kia rồi.

Sở Thanh sư huynh, Lý Khanh Thiền sư tỷ, còn có những tông môn sư huynh đệ năm đó một đường bảo vệ hắn từ Thương Huyền Tông chạy về Đại Chu Vương Triều, thật đúng là từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?

. . .

Hai ngày sau, tại chỗ đóng quân của đội ngũ Thiên Uyên Vực, sau khi nhận được tin tức của tám Vực khác truyền đến thì dưới sự dẫn dắt của Tả Khâu Thanh Ngư cùng Lục La, đại quân nhanh chóng tiến về hướng bắc.

Cứu viện Thương Huyền Thiên.

Ở một chỗ trong Cổ Nguyên Thiên.

Đây là một mảnh rừng rậm cổ xưa. Trong rừng rậm, cây cối giống như là người khổng lồ đứng sừng sững, cành lá lan tràn, che khuất bầu trời, giống như là Quỷ Ảnh giương nanh múa vuốt.

Trong rừng rậm có rất nhiều đầm lầy sâu không thấy đáy tồn tại, trong đầm lấy này có vô số loại Cổ Thú sinh sống, đủ loại nguy cơ trải rộng, làm cho nơi này đã trở thành một chỗ hiểm địa.

Mà lúc này, ở đây trong hoàn cảnh ác liệt này lại có thêm rất nhiều doanh trướng, doanh trướng bị rất nhiều cành lá bao trùm, che lấp tung tích.

Trong doanh trại khổng lồ này có thể nhìn thấy rất nhiều bóng người đi tới đi lui, chỉ có điều toàn bộ nơi trú quân đều tràn ngập áp lực, ở trên mặt mỗi người đều tràn ngập sự lo lắng thậm chí sợ hãi.

Ở đâychính là đại bản doanh tạm thời của Thương Huyền Thiên.

Trong một tháng này, bọn họ đã bị đuổi giết giống như là chó nhà có tang, đại bản doanh cũng phải thay đổi tới hơn mười lần. . .

Ở bên trên một tòa tháp canh trong doanh trại, có một bóng người ngồi xếp bằng, một cái đầu trọc trơn láng ở trong doanh trại này hết sức dễ làm người khác chú ý.

Chỉ có điều sau khi nhìn thấy cái đầu trọc này, người đi tới đi lui ở chung quanh đều sẽ dừng bước lại, đưa ánh mắt tôn kính nhìn qua.

Bởi vì cái đầu trọc này chính là biểu tượng cho vị đoàn trưởng tạm thời của thế lực khắp nơi trong Thương Huyền Thiên ở trong Cổ Nguyên Thiên.

Người này chính là Sở Thanh của Thương Huyền Tông.

Trong một tháng này, nếu không phải là Sở Thanh đứng ra ngăn cơn sóng dữ, thậm chí nhiều lần ngăn cản đối phương truy kích. Chỉ sợ hơn một nửa số người ở đây sẽ rơi vào trong tay Thánh Cung, nghe nói, đám người của Thánh tộc ở trong đội ngũ của Thánh Cung kia thậm chí sẽ trực tiếp luyện sống tù binh chế thành đan hoàn để nuốt, cực kỳ máu tanh khủng bố.

- Hazz. . .

Sở Thanh sờ đỉnh đầu trơn bóng lóe sáng, trên mặt bình tĩnh thong dong, nhưng trong lòng thì đang than thở.

Hắn cũng không hiểu mình làm sao lại đần độn u mê đồng ý trở thành đoàn trưởng của những người này. . .

Lúc ấy Lý Hiên kia đại khai sát giới, hắn vì bảo hộ đệ tử của Thương Huyền Tông, không thể không đứng ra chiến đấu cùng tên kia một trận. Kỳ thật lúc ấy hai bên cũng không có phân ra thắng bại, chỉ có điều hắn cũng nhìn ra được Lý Hiên kia rõ ràng là tỏ ra rất khiếp sợ đối với thực lực của hắn, dù sao trước đây Sở Thanh lười biếng đến mức chưa bao giờ thể hiện ra thực lực hơn người, hắn tựa hồ hận mình không thể làm cái bóng trong suốt, không ai để ý đến.

Vậy nên ai cũng đều không thể nghĩ tới, tên đầu trọc ngày ngày lười biếng này vậy mà lại có thực lực cũng không kém hơn Lý Hiên.

Từ đó về sau, đội ngũ của Thương Huyền Thiên không ngừng lui về phía sau, thay đổi đại bản doanh. . . Mà đội ngũ của Thánh Cung thì theo đuổi không bỏ. Trong một tháng này, hai bên cũng đã không biết chiến đấu bao nhiêu lần rồi.

Nếu lúc trước, Sở Thanh còn có thể đục nước béo cò, thừa cơ lười biếng nhưng bây giờ hắn vừa xuất hiện thì lập tức sẽ có vô số ánh mắt chờ đợi nhìn chằm chằm vào hắn, chuyện này làm cho ý muốn trở thành một con cá ướp muối (ý chỉ lười biếng) của hắn không có khả năng xảy ra!

Sở Thanh cảm giác mình gần đây làm việc nhiều đến mức mệt mỏi có chút tiều tụy rồi.

- Đừng ở chỗ này thở dài hối hận! Mọi người vẫn đang chú ý đến huynh đó.

Bình Luận (0)
Comment