Chỉ có điều vào lúc này, một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng đột nhiên vang lên ở sau lưng Sở Thanh.
Sở Thanh quay đầu lại và nhìn thấy một bóng người mềm mại thon dài, người tới là một nữ tử có dung nhan tuyệt mỹ, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng. Cho dù là ở nơi đầy áp lực này thì dung nhan tuyệt mỹ, trong trẻo nhưng lạnh lùng của người sau kia cũng khiến cho xung quanh tựa như là trở nên sáng ngời thêm vài phần, rất nhiều ánh mắt không ngừng nhìn qua từ bốn phương.
- Khanh Thiền sư muội.
Sở Thanh vội vàng chào hỏi.
Người vừa tới kia đúng là Lý Khanh Thiền.
Lý Khanh Thiền liếc mắt nhìn hắn. Là một trong những Thánh Tử lâu năm của Thương Huyền Tông cho nên nàng thật sự là hiểu rất rõ tính tình của Sở Thanh. Chỉ có điều, vào lúc này cũng không phải là thời điểm vạch áo cho người xem lưng, cho nên dù tức giận, nàng vẫn cố gắng nhẹ giọng nói:
- Trong khoảng thời gian này, tất cả mọi vấn đề của đội ngũ đều là ta đang xử lý giúp huynh, còn huynh cũng chỉ cần lộ mặt trong thời điểm mấu chốt mà thôi. Có cái gì mệt mỏi quá hay sao? Lại còn sĩ diện cãi láo nữa thì ta sẽ không làm nữa, chính huynh xử lý những chuyện kia đi.
Sở Thanh tranh thủ thời gian bò lên, nở nụ cười ngây ngô:
- Ấy ấy, sư muội đừng như vậy, sư huynh ta sai rồi.
Lý Khanh Thiền lại không có tâm tư nói cười với hắn, nàng nhíu lại lông mày nói:
- Trong số những người đi ra ngoài tìm viện quân thì cũng có mấy người về đơn vị rồi, nhưng cũng chưa từng mang về tin tức tốt.
Sở Thanh cũng thở ra một hơi dài, nói:
- Hết cách rồi. Cổ Nguyên Thiên lớn như vậy, muốn gặp được thế lực của những Thiên Vực khác cũng không dễ dàng như vậy, hơn nữa cho dù gặp được, đối phương biết được có Thánh tộc tồn tại, đại khái là cũng không muốn đơn giản xen vào.
- Cục diện của đội ngũ Thương Huyền Thiên chúng ta . . . thật sự là không tốt lắm.
Nghe được câu nói than thở của Sở Thanh, Lý Khanh Thiền cũng có chút trầm mặc. Trận chiến ở Cổ Nguyên Thiên này quá mức tàn khốc, đây cũng không phải là lịch lãm rèn luyện rồi, mà là một trận chiến tranh thực sự giữa Chư Thiên, mà Thương Huyền Thiên bọn họ chính là Thiên Vực yếu nhất ở trong Chư Thiên, tự nhiên dễ dàng bị nhìn chằm chằm vào.
- Những phản đồ Thánh Cung này. . . thật là đáng chết!
Lý Khanh Thiền cắn răng, khuôn mặt lạnh lẽo, giọng nói đầy sát khí. Trong khoảng thời gian này, đệ tử của Thương Huyền Tông bọn họ cũng có rất người đã chết, trong đó có mấy người thậm chí chính là bạn tốt của nàng.
Sở Thanh thở dài ra một hơi, hắn nhìn qua rừng rậm âm u, sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng hơn rất nhiều:
- Sư muội, ta cuối cùng vẫn có cảm giác bất an. . . Trong một tháng này, đối phương không ngừng ở truy kích chúng ta, giống như là không có ý định buông tha chúng ta, nhưng mỗi một lần đều có thể để cho chúng ta tìm được lỗ hổng lui lại, ta cảm giác chuyện có chút thật trùng hợp.
Lý Khanh Thiền cảm thấy kinh hãi:
- Ý của huynh là bọn họ cố ý để cho chúng ta đào thoát hay sao?
Sở Thanh chậm rãi nói:
- Ta cũng không xác định, có lẽ là ta quá nhạy cảm.
Hắn nhìn chằm chằm vào Lý Khanh Thiền, nói:
- Sư muội, nếu như cuối cùng nhất thật sự là đến một bước đó. Ta sẽ tranh thủ một khoảng thời gian cho các muội. Đến lúc đó, sự muội cùng các sư huynh đệ mang theo đệ tử của Thương Huyền Tông, trực tiếp phân tán thoát đi, có thể sống bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu, về phần chủ mạch tổ khí thì tạm thời đừng nghĩ nữa.
Nghe thấy câu nói này của Sở Thanh, bàn tay ngọc của Lý Khanh Thiền nắm chặt, hốc mắt của nàng hơi đỏ lên. Bởi vì nàng biết rõ, một khi đến một bước đó, e rằng Sở Thanh cũng chỉ có thể trả giá tánh mạng của mình để yểm hộ bọn họ.
Vị Đại sư huynh luôn lười biếng này tuy rằng bình thường không đáng tin cậy, nhưng thực đến thời khắc mấu chốt, hắn vẫn có thể đứng ra trả giá hết thảy để thực hiện trách nhiệm của một vị Đại sư huynh.
Nhìn thấy bộ dáng như vậy của Lý Khanh Thiền, Sở Thanh hít sâu một hơi rồi chợt cười nói:
- Chỉ có điều, sư muội cũng đừng quá lo lắng, nói không chừng cảm giác của ta là sai lầm. . . Hơn nữa ở đây không phải là còn có mấy người đi tìm viện quân còn chưa từng trở lại sao? Nói không chừng là sẽ có kỳ tích xuất hiện.
Lý Khanh Thiền nhẹ khẽ cắn cắn bờ môi, đưa mắt nhìn qua cánh rừng rậm âm u, nhìn không thấy quá nhiều điểm sáng kia.
Kỳ tích nào có thể xuất hiện dễ dàng như vậy chứ. . .
. . .
Cùng một thời gian.
Ở trong một cái sơn cốc cách cánh rừng rậm kia không xa.
Trong sơn cốc, doanh trướng trải rộng, có thủ vệ đi tới đi lui, tuần tra nghiêm ngặt.
Một gã nam tử có thân hình cao lớn, khuôn mặt anh tuấn đi về hướng trung tâm cuả sơn cốc. Khi nhìn thấy hắn, , người tuần tra đi tới đi lui đều lộ vẻ kính sợ cúi đầu.
Người này đúng là đội trưởng của đội ngũ Thánh Cung, Lý Hiên.
Sắc mặt của Lý Hiên cũng không có gì thay đổi, xem người bên ngoài giống như là không khí, mà đợi được hắn đi vào chỗ trung tâm sơn cốc thì trên mặt lại là có thêm thần sắc tôn sùng nồng đậm hiện ra đến. Đặc biệt là khi hắn nhìn thấy hai bóng người đứng ở chỗ cao kia thì thần sắc tôn sùng này lại càng thêm nhiệt liệt rồi.
- Hai vị sư huynh.
Lý Hiên đi đến sau lưng hai bóng người kia, cung kính nói.
Nghe được thanh âm của hắn, lúc này, hai bóng người kia mới xoay người lại, đó là hai gã nam tử có thân hình cao ráo, trên mặt bọn họ đều có nụ cười ôn hòa vui vẻ, chỉ là chấn động khủng bố phát ra từ trong cơ thể của bọn họ trong lúc mơ hồ lại khiến cho Lý Hiên đều cảm thấy áp lực.
Hai người ở trước mắt này đúng là người của Thánh tộc!
Bọn họ cũng là hai người đứng đầu của chi đội ngũ Thánh tộc mà Thánh Cung mời đến.
Đội trưởng Cát Ma.
Phó đội trưởng Vi Đà.
Hình dáng của bọn họ nhìn qua tựa hồ không quá khác biệt với nhân loại, chỉ là trên mặt có đường vân ánh sáng như ẩn như hiện, ở chỗ mi tâm cũng có một đường ngấn dựng thẳng hơi mờ, phía dưới đường ngấn dựng thẳng kia giống như có đồ vật gì đó đang chấn động, lộ ra một cảm giác quỷ dị.