- Là Lý Hiên sư đệ sao?
Cát Ma mỉm cười, nói với Lý Hiên:
- Như thế nào? Đám người của Thương Huyền Thiên kia có còn đang lẩn trốn tháo chạy dựa theo phương hướng chúng ta thiết kế hay không?
Lý Hiên gật gật đầu, cung kính nói:
- Hết thảy đều dựa theo Cát Ma sư huynh thiết kế, nửa phần không kém.
Cát Ma thoả mãn gật đầu:
- Vậy là tốt rồi, chờ bọn họ đều đến vị trí kia rồi thì chúng ta cũng có thể thu lưới rồi.
Lý Hiên do dự một chút, hỏi:
- Không biết Cát Ma sư huynh đưa bọn chúng bức đến vị trí kia, đến tột cùng là có ý định gì? Ta cảm thấy vẫn là mau chóng ra tay diệt trừ bọn họ thì càng ổn thỏa một ít, kéo dài càng lâu thì sợ sẽ đưa tới phiền toái.
Ở một bên, Vi Đà cười tủm tỉm nhìn chằm chằm vào Lý Hiên, chỉ là sự lạnh nhạt trong đôi mắt lại làm cho lông tóc toàn thân Lý Hiên dựng thẳng đứng lên:
- Lý Hiên sư đệ, chuyện dư thừa thì đừng hỏi nữa, hết thảy mọi chuyện cứ xử lý theo như lời chúng ta nói là tốt rồi.
Lý Hiên bị ánh mắt của Vi Đà nhìn chằm chằm vào, trog lòng cũng cảm thấy lạnh lẽo, lúc này liền vội vàng gật đầu:
- Sư huynh giáo huấn là phải.
- Này, Vi Đà đừng nên nghiêm túc như vậy chứ.
Đúng lúc này, Cát Ma khoát tay áo, hòa ái kéo tiến lên Lý Hiên, chỉ vào cảnh tượng phía dưới:
- Ha ha, sư đệ đến xem, cảnh tượng này thế nhưng mà làm cho người vui vẻ thoải mái.
Lý Hiên đưa mắt nhìn về phía trước, sau đó thấy lạnh cả người.
Chỉ thấy được chỗ đó, phía trước là một cái hố to, bên trong có một cái đỉnh lớn phía dưới có lửa cháy hừng hực thiêu đốt, bên ngoài cái đỉnh lớn này có khắc rất nhiều phù văn cổ xưa. Mà lúc này, đang có một đám người bị phong ấn nguyên khí không ngừng bị ném vào bên trong cái đỉnh lớn kia.
Tiếng kêu thảm thiết, thê lương không ngừng vang vọng, làm cho người sởn hết cả gai ốc.
Những người kia đều người của Thương Huyền Thiên lúc trước bị bọn họ bắt được.
Cát Ma nhìn qua cảnh tượng này, trong ánh mắt có chút say mê. Chợt hắn vung tay lên, chỉ thấy được từ bên trong cái đỉnh lớn kia có một luồng sáng màu máu xông ra, cuối cùng rơi vào trong tay của hắn, biến thành hơn mười viên đan dược màu đỏ tươi.
Hắn cầm lấy một viên đan dược nhét vào trong miệng, nhẹ nhàng nhai nuốt, thoải mái rên rỉ.
- Quả nhiên là dùng nhân loại luyện chế ra Huyết Nguyên Đan mới có hương vị rất tốt. . .
Cát Ma cảm thán một tiếng rồi quay sáng giải thích với Lý Hiên:
- Huyết Nguyên Đan này chính là loại Huyết Đan được lưu hành rộng rãi nhất bên trong Thánh tộc ta. Nếu thường xuyên phục dụng, không chỉ có tăng cường nguyên khí, còn có thể làm cho thân thể trở nên mạnh mẽ, có thể nói là vô cùng kỳ diệu.
- Chỉ có điều đáng tiếc ở bên trong bốn Thiên Vực của Thánh tộc chúng ta rất khó tìm được nhiều nhân loại như vậy để luyện chế Huyết Nguyên Đan rồi. Ha ha, lần này Cổ Nguyên Thiên mở ra, thật đúng là khiến cho ta giải cơn thèm ăn.
Môi của hắn đỏ tươi ướt át, quỷ dị lành lạnh.
- Lý Hiên sư đệ có muốn thử một viên hay không?
Hắn mỉm cười, đưa một viên đan dược màu đỏ tươi về phía Lý Hiên.
Nhìn thấy viên đan dược này, sắc mặt của Lý Hiên có chút biến ảo, nhưng hắn cảm giác được vào lúc này nụ cười vui vẻ trên gương mặt của Cát Ma tựa hồ là hơi có chút thu liễm, cuối cùng nhất thò tay tiếp nhận, nhét vào trong miệng, gian nan nuốt xuống.
- Ha ha.
Nhìn thấy Lý Hiên đã nuốt Huyết Nguyên Đan, lúc này, Cát Ma mới cười ha hả, sau đó vỗ vỗ bả vai của Lý Hiên, giống như tiếp nhận hắn.
- Lý Hiên sư đệ yên tâm đi. Lần này đệ lập công lớn, tương lai chúng ta cũng sẽ càng thêm ưu ái Thánh Cung các ngươi hơn nữa. Đến lúc kia, Thánh Cung các ngươi sẽ là Chúa Tể của Thương Huyền Thiên.
- Có Thánh tộc chúng ta ủng hộ, các tộc còn lại trong Chư Thiên lại có thể tính là cái gì?
- Ở trong tương lai, chờ Thánh tộc ta nhất thống Thiên Nguyên Giới thì tất cả các chủng tộc khác sẽ chẳng qua chỉ là heo dê Thánh tộc ta nuôi nhốt mà thôi.
Nghe được tiếng cười Cát Ma, Lý Hiên cũng nhẹ nhàng gật đầu, trong mắt có sự kiên định chảy xuôi.
Đúng vậy, Thánh tộc mới là chủng tộc cường đại nhất trong trời đất này, không có bất kỳ chủng tộc hay thế lực nào có thể ngăn cản sức mạnh của bọn họ. Cho nên lựa chọn của Thánh Cung bọn họ mới là đúng, nhanh chóng đầu nhập vào Thánh tộc, tương lai mới có thể lại để cho được nhân loại kéo dài hơi tàn sống sót.
Những người gian ngoan mất linh kia chung quy lại là cũng chỉ còn đường chết mà thôi.
Uỳnh!
Đây là một đại hạp cốc nhìn không thấy điểm cuối cùng, hạp cốc bao la, vách núi dốc dựng thẳng đứng như xuyên thẳng vào mây.
Trong hạp cốc, có dòng sông cuồn cuộn chảy tựa như là một con rồng trắng.
Dòng sông va chạm ở trên vách núi đá, có tiếng vang đinh tai nhức óc giống như là tiếng rồng ngâm quanh quẩn ở trong hạp cốc.
Mà lúc này, đại hạp cốc giữa không trung kia đang có tiếng khi nguyên khí va chạm, chấn động cuồng bạo khiến cho hạp cốc đều đang run rẩy.
Đó là hai sóng nhân mã với số lượng to lớn chém giết với nhau.
Hai bên đều ra tay tàn nhẫn, nguyên khí khuếch tán ra bốn phía xung quanh gian, thỉnh thoảng có từng thân hình trọng thương từ phía trên rơi xuống, cuối cùng bị dòng sông ở phía dưới kia bao phủ.
Chiến trường có thể nói là thảm thiết đến mức tận cùng.
Mà hai phe đội ngũ này đúng là của Thương Huyền Thiên cùng Thánh Cung.
Hai bên chiến đấu không lưu tình chút nào, một lượng lớn người thương vong xuất hiện, máu tươi rơi, nhanh chóng khiến cho vách núi phụ cận cũng theo thời gian dần trôi qua mà bị nhuộm thành màu đỏ tươi.
Ở một chỗ trên chiến trường đằng kia có ba bóng người tụ lại.
Một người có thân hình khôi ngô, cầm trong tay một cây côn lớn, cả người tản ra khí tức hung hãn, mặc dù tu vi của hắn chỉ là Thiên Dương Cảnh sơ kỳ nhưng chỉ trong chốc lát cũng đã dùng cây côn lớn kia đánh vài vị địch nhân ngang cấp đến phun máu và bay ra xa.
- Xùy!
Đột nhiên hư không chấn động, có một vầng trăng mờ cuốn theo nguyên khí lăng lệ, ác liệt nhanh chóng bắn tới, nhắm thẳng đến chỗ hiểm phía sau lưng nam tử khôi ngô kia.
Keng!
Chỉ có điều ngay khi vầng trăng sắp sửa đâm trúng thì trong một cái chớp mắt kia, một luồng nguyên khí như vệt sáng màu đen bắn tới, vừa lúc chống đỡ được luồng nguyên khí âm tàn.
Nam tử khôi ngô quay đầu nhìn lại, nhếch miệng cười nói:
- Chân Hư, cám ơn.
Ở phía sau nam tử khôi ngô, có một gã thanh niên có khuôn mặt âm trầm đột nhiên hiện ra, toàn thân hắn tràn ngập Âm Sát chi khí, khiến cho không khí ở phụ cận đều trở nên âm lạnh.
Hắn nhìn thoáng qua nam tử khôi ngô, thản nhiên nói:
- Ninh Chiến, hiếu chiến cũng phải bảo trì chút lý trí, nếu như không phải là ta giúp ngươi ngăn cản nhiều đòn đánh lén sau lưng như vậy, ngươi đã sớm chết bao nhiêu lần ở đây rồi.
Nam tử khôi ngô kia cùng thanh niên có khuôn mặt âm trầm, bất ngờ đều là người quen của Chu Nguyên, năm đó cùng nhau đi ra từ Thương Mang đại lục, bọn họ chính là Ninh Chiến cùng Chân Hư.
- Hơn nữa, nhớ kỹ nhiệm vụ của chúng ta là phải bảo vệ mù lòa.
Nghe được lời nói của Chân Hư, Ninh Chiến lúc này mới nhìn về một chỗ ở phía sau. Chỉ thấy được ở chỗ đó, có một thanh niên có thân hình đơn bạc lẳng lặng đứng thẳng, chỗ cặp mắt của hắn có một miếng vải đen quấn quanh, trong ngực ôm một thanh kiếm sắt gỉ sét.