Ninh Chiến gãi gãi đầu, cười khan nói:
- Ta đương nhiên nhớ rõ!
Nói xong, cây côn lớn kia mang theo nguyên khí cuồng bạo quét tới, hư không chấn động, lại lần nữa đẩy lui hai gã địch nhân vừa vọt tới.
Mà lúc này, ánh mắt của Chân Hư nhìn về một chỗ ở cách vòng chiến không xa, ở chỗ đó có một gã Thiên Dương Cảnh hậu kỳ của Thánh Cung đang đứng.
Chỉ trong một lát ngắn ngủn đã là có thêm hơn mười người bị kẻ này đánh thương nặng.
Mà lúc này, Thiên Dương Cảnh hậu kỳ bên bọn họ tạm thời còn không có cách nào để trợ giúp, dù sao chiến trường cũng quá mức khổng lồ.
- Mù lòa, có thể ra tay hay không?
Chân Hư nhỏ giọng hỏi.
Người mà bọn họ gọi là mù lòa kia tự nhiên chính là Lý Thuần Quân, hắn xòe bàn tay ra cầm chặt chuôi kiếm sắt trong ngực, mũi kiếm chậm rãi nâng lên, thanh âm có chút khàn khàn.
- Không sai biệt lắm.
- Chỉ có điều về sau khả năng muốn ta cầu các ngươi rồi.
Bàn tay của hắn chậm rãi nhấc lên, đầu ngón tay có máu tươi chảy xuôi xuống, nhanh chóng nhuộm đầy lòng bàn tay cầm kiếm sắt.
Mà sau khi bị máu tươi xâm nhuộm, những vết gỉ trên thân kiếm sắt dĩ nhiên là dần dần biến mất đi, cuối cùng một thanh trường kiếm sắc bén trôi nổi ở trước mặt Lý Thuần Quân, kiếm khí phun ra nuốt vào nhanh chóng khiến cho hư không đều bị xé rách.
- Đi.
Lý Thuần Quân kết xuất kiếm ấn, cong ngón tay búng ra, chỉ sau một cái chớp mắt, một luồng kiếm quang nhanh chóng bạo lướt ra, tốc độ cực nhanh thậm chí ngay cả mấy người Chân Hư đều không thể trông thấy tàn ảnh.
Chỉ có điều ở xa xa tên cường giả Thiên Dương Cảnh hậu kỳ của Thánh Cung kia lại vào lúc này sắc mặt đột nhiên biến đổi, chợt thân hình của hắn nhanh chóng lùi lại như một tia chớp.
Ông!
Chỉ có điều hắn lùi về nhanh nhưng kiếm quang kia lại tới nhanh hơn, chỉ thấy hắn hư không trước mặt chập trùng, một luồng kiếm quang lướt đi, nhanh chóng phóng đại ở trong ánh mắt của hắn.
Thiên Dương Cảnh hậu kỳ kia biết được mình không tránh khỏi luồng kiếm quang này, lúc này gầm lên giận dữ, nguyên khí trong cơ thể không hề giữ lại bộc phát ra, đánh ra một chưởng, chỉ thấy được nguyên khí cuồn cuộn tựa như nước lũ trào lên.
Xùy!
Nhưng mà cả hai tiếp xúc, cường giả Thiên Dương Cảnh hậu kỳ kia lại hét thảm một tiếng, cả đầu cánh tay đều bị kiếm khí xoắn vỡ, mà thân hình của hắn chật vật bắn ra, cuối cùng cũng không dám dừng lại, điên cuồng chạy thục mạng, hiển nhiên là đã bị luồng kiếm quang kia đánh trọng thương.
Ở phụ cận, nhìn thấy cảnh tượng này, liên quân của Thương Huyền Thiên lập tức phát ra tiếng hoan hô.
- Đáng tiếc!
Ninh Chiến thì là lắc đầu, có chút tiếc hận, tên Thiên Dương Cảnh hậu kỳ kia quả thực giảo hoạt, thời khắc cuối cùng tự đoạn một tay, bằng không thì một kiếm kia của Lý Thuần Quân hẳn là có thể giết chết hắn.
Chỉ có điều dù vậy, dùng tu vi Thiên Dương Cảnh sơ kỳ mà có thể bằng một chiêu đánh trọng thương Thiên Dương Cảnh hậu kỳ, chuyện này đã xem như là một cái kỳ tích rồi.
Mà ở hậu phương, sau khi phát ra một kiếm kia, thân thể của Lý Thuần Quân cũng đang kịch liệt run rẩy, dưới quần áo có vết máu dũng mãnh tiến ra, trên bàn tay thậm chí xuất hiện từng vết rách.
Đó là kiếm khí quá mức cương mãnh, làm cho thân thể không có cách nào để thừa nhận.
Bàn tay của Lý Thuần Quân run rẩy thu hồi kiếm sắt. Lúc này, nguyên khí quanh người hắn trở nên đặc biệt yếu đuối. Một kiếm kia không chỉ có tạo ra tổn thương rất lớn đối với thân thể của hắn, hơn nữa một ngày cũng chỉ có thể phát ra một kiếm này
Một kiếm kia có kiếm khí sắc bén đến mức tận cùng, nhưng Lý Thuần Quân cũng vì thế trả giá không nhỏ.
Ninh Chiến cùng Chân Hư cũng biết được hiện tại chính là thời điểm suy yếu nhất của Lý Thuần Quân, lúc này đều lui về đứng ở hai bên, bảo vệ hắn.
Mắt hổ của Ninh Chiến nhìn lướt qua bốn phía, hắn nhìn qua chiến trường ở đại hạp cốc này, thanh âm đều trầm thấp xuống:
- Cục diện vẫn còn đang giằng co, nhưng mà đội ngũ kia của Thánh tộc thậm chí còn không có tham chiến.
Nhắc tới Thánh tộc, Chân Hư cùng Lý Thuần Quân cũng trầm mặc xuống. Lúc trước, thực lực mà đội ngũ kia của Thánh tộc bày ra thật sự là vô cùng kinh người. Lần đó, chỉ chiến đấu một lát mà liên quân đã bị đánh cho tan tác, khó có thể chống cự.
- Ta cảm giác lúc này đây, đối phương chỉ sợ sẽ không để cho chúng ta đơn giản lui lại rồi.
Lý Thuần Quân đột nhiên nói.
Nghe được câu nói này của Lý Thuần Quân, con ngươi của Chân Hư cùng Ninh Chiến đều co lại, thần sắc trở nên đặc biệt ngưng trọng, nếu thật sự là như thế thì chỉ sợ lần này bọn họ sẽ phải trả một cái giá đặc biệt thảm thiết.
- Thanh Ngư cùng Lục La vẫn chưa trở lại, cũng không biết các nàng bên kia như thế nào?
Chân Hư chậm rãi nói.
Lý Thuần Quân lắc đầu, nói:
- Ta nghe nói mấy người ra ngoài cầu viện đều không có mang về tin tức tốt, kiếp nạn này e rằng chỉ có thể dựa vào Thương Huyền Thiên của chúng ta bản thân.
- Chúng ta cũng có thể nghĩ kỹ đường lui.
Chân Hư thản nhiên nói.
Ninh Chiến lại hừ lạnh một tiếng, côn sắt trong tay trùng trùng điệp điệp gõ xuống đất, khiến cho mặt đất bị nện vỡ ra đến:
- Ninh Chiến ta có thể chết trên chiến trường nhưng không nghĩ làm đào binh.
Chân Hư nhướng mày, nói:
- Ngươi đây chỉ là hy sinh vô vị mà thôi, vì sao không thể tạm thời lui lại, đợi đến lúc thực lực cường đại lại đến báo thù?
Ninh Chiến lại không nói gì thêm, nhưng sự kiên định trong mắt trực tiếp biểu lộ ý nghĩ của hắn, hắn cũng không muốn trốn, chỉ muốn tử chiến.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Chân Hư cảm thấy rất bực bội, thằng ngốc này, đầy trong đầu cơ bắp, căn bản cũng không biết quang co vòng vèo, chỉ biết chiến đấu chính diện cùng người, không phải là ngươi chết chính là ta sống.
Nhưng mà loại tình huống trước mắt này cho dù bọn họ có liều tính mạng thì lại có thể cải biến cái gì chứ? Chỉ là góp thêm nhiều một bộ thi thể lạnh băng trên chiến trường này mà thôi.
Lý Thuần Quân không có gia nhập sự tranh chấp của bọn họ, hắn chỉ là ngẩng đầu lên, nhìn về một chỗ khác trong đại hạp cốc, ở chỗ đó chiến đấu càng thêm kịch liệt, bởi vì có thể gia nhập vòng chiến kia cơ bản đều chiến lực cao cấp nhất của hai bên.
Mà hắn cũng nhanh chóng cảm nhận được Sở Thanh.
Lúc này, quanh người Sở Thanh có quang toa xuyên thẳng qua, mỗi một khi quang toa gào thét lao ra thì sẽ có một vị cường giả Thiên Dương Cảnh thân vẫn.
Lúc này, Sở Thanh đã trở thành một mặt cờ xí biểu tượng của Thương Huyền Thiên, chỉ cần hắn đứng ở chỗ này thì có thể duy trì sĩ khí của Thương Huyền Thiên.
Đáng tiếc, Lý Thuần Quân biết được, coi như là Sở Thanh cũng không có biện pháp thật sự dùng sức một mình để ngăn cơn sóng dữ.
Hành trình của Thương Huyền Thiên bọn họ ở trong Cổ Nguyên Thiên này hẳn là hiện tại nên muốn dùng một loại phương thức bi tráng đến tuyệt vọng để kết thúc hay sao?
Cánh tay vẫn đang run nhè nhẹ của Lý Thuần Quân nắm chặt chuôi kiếm.
Thật sự là không cam lòng chút nào.