Hưu!
Sở Thanh đứng giữa không trung, ở quanh người hắn có từng con thoi màu vàng giống như là những chú chim nhỏ xuyên thẳng qua, phía trên những con thoi màu vàng kia mang theo khí tức lăng lệ, ác liệt cực đoan, lúc nó bay vút qua ngay cả hư không đều bị nó để lại dấu vết.
Chỗ chiến trường của Sở Thanh nằm ở vị trí trung tâm, tự nhiên là cực dễ dàng thu hút đến vô số người vây công, chỉ có điều khi từng đòn tấn công hung hãn gào thét lao đến thì đều sẽ bị từng con thoi màu vàng phá vỡ.
Lúc này, sắc mặt của Sở Thanh trầm ngưng, từng con thoi màu vàng ngẫu nhiên hóa thành những vệt sáng màu vàng lướt đi và lập tức xuyên thủng thân hình một gã cường giả của Thánh Cung.
Chỉ có điều tuy rằng cục diện coi như là giằng co, nhưng Sở Thanh cũng không dám có chút buông lỏng, ngược lại lông mày đều hơi hơi nhíu lại, bởi vì cho đến nay đội ngũ của Thánh tộc cũng còn chưa từng xuất hiện ở bên trên chiến trường.
- Giết!
Ở phía trước lại có thêm mấy tên Thiên Dương Cảnh hậu kỳ kết thành trận hình xung phong liều chết xông đến.
Nhưng lần này còn không đợi Sở Thanh ra tay, phía sau bỗng nhiên có một đám khói màu xanh cuồn cuộn cuốn tới, trong đám khói màu xanh này có vô số đốm lửa hiện lên và nhanh chóng hóa thành một ngọn lửa đỏ rực bao phủ mấy tên Thiên Dương Cảnh hậu kỳ kia.
Uỳnh!
Một tiếng nổ lớn giống như sấm rền vang lên, mấy tên Thiên Dương Cảnh hậu kỳ kia đều bị chật vật bắn ngược trở ra, toàn thân bị đốt đến đen người.
Sở Thanh quay đầu, chỉ thấy được một đám khói màu xanh tụ lại ở bên cạnh hắn và hóa thành một bóng người.
Đó là một nam tử trung niên, hai chân để trần, trong tay nắm tẩu thuốc, tựa như là một ông lão làm nông.
Mà khi nhìn thấy người này, Sở Thanh tức thì ôm quyền nói:
- Mục Vô Cực sư huynh.
Nếu như Chu Nguyên ở nơi này tất nhiên là sẽ tỏ ra kinh ngạc, bởi vì Mục Vô Cực này cũng coi như là người quen cũ của hắn. Năm đó khi hắn theo Thương Mang đại lục tiến về Thương Huyền Tông thì Mục Vô Cực là người dẫn đường của hắn.
Ngay lúc đó, Mục Vô Cực chỉ là Thần Phủ Cảnh, nhưng trải qua mấy năm tu luyện, hắn hiển nhiên cũng đã đột phá đến Thiên Dương Cảnh đỉnh phong. Hiện tại, ở trong hàng ngũ Thiên Dương Cảnh của Thương Huyền Tông, Mục Vô Cực coi như là một trong những người đứng đầu.
Nhìn xem chiến trường hỗn loạn, sắc mặt của Mục Vô Cực cũng ngưng trọng, ông trầm giọng nói:
- Sở Thanh sư đệ, người của Thánh Cung đã dốc sức liều mạng rồi nhưng ta cảm giác chuyện có chút không đúng, hơn nữa đội ngũ kia của Thánh tộc vẫn một mực không có động thủ.
Sở Thanh nhẹ gật đầu, nói:
- Ở đây chỉ sợ có lẽ chính là chiến trường cuối cùng của chúng ta rồi.
Nghe thấy câu nói này của trong lòng của Mục Vô Cực hơi trầm xuống.
- Ta đã sắp xếp xong xuôi cho Khanh Thiền sư muội rồi, một khi thế cục không đúng thì nàng sẽ lập tức mang theo đệ tử của Thương Huyền Tông phân tán bỏ trốn, về phần những chuyện khác thì cũng không cần quan tâm nữa.
Sở Thanh chậm rãi nói.
- Vậy còn cậu thì sao?
Mục Vô Cực hỏi.
Sở Thanh nhếch miệng cười cười, nói:
- Ta đương nhiên muốn lưu lại chơi đùa cùng thằng khốn Lý Hiên kia.
Từ trong mắt của Sở Thanh, Mục Vô Cực có thể trông thấy ý chí phải chết rồi. Hiển nhiên là Sở Thanh định lưu lại đồng quy vu tận cùng Lý Hiên, dù sao Lý Hiên kia chính là đầu sỏ khiến cho Thương Huyền Thiên có cục diện hiện tại.
Sau khi trầm mặc một lát, Mục Vô Cực nói:
- Sở Thanh, cậu không thể chết ở chỗ này. Cậu chính là người có thiên phú tốt thứ hai trong vòng mấy trăm năm qua của Thương Huyền Tông ta. Chỉ cần cậu còn sống thì tương lai mới có thể để cho Thương Huyền Tông ta trở nên càng mạnh hơn nữa.
- Người thứ nhất là ai?
Sở Thanh nói.
- Đương nhiên là Chu Nguyên tiểu tử kia rồi. Lúc trước, hắn là được ta tiến cử vào Thương Huyền Tông đây này.
Mục Vô Cực có chút tự hào, chỉ có điều chợt hắn cảm giác được không đúng, trừng mắt với Sở Thanh:
- Đừng có đánh lạc hướng ta!
Sở Thanh ha ha cười cười:
- Chu Nguyên sư đệ sao? Nếu là đệ ấy thì ta đây đúng là chịu phục. Dù sao đệ ấy cũng là người đầu tiên tập hợp đủ được bảy thuật của Thương Huyền Tông ta.
Chỉ có điều khi nhìn thấy sắc mặt của Mục Vô Cực đã dần dần biến thành màu đen, Sở Thanh chỉ có thể bất đắc dĩ nói:
- Sư huynh, ta phải lưu lại, bằng không thì chỉ sợ không có bao nhiêu đệ tử của Thương Huyền Tông trốn được cả.
- Ta cũng muốn giữ lại tính mạng, tu luyện trăm năm rồi quay lại báo thú, nhưng tình huống không cho phép.
- Ngoại trừ ta thì không ai có thể ngăn được Lý Hiên kia. Huống chi, hai đội trưởng của chi đội ngũ Thánh tộc kia vẫn một mực cũng không ra tay. Bọn họ tựa hồ thích xem nhân loại chúng ta tự giết lẫn nhau, hoặc là nói, bọn họ là khinh thường ra tay.
Nghe vậy, Mục Vô Cực cũng có chút trầm mặc, thần sắc bi thương.
- Dĩ vãng chúng ta thật sự là ếch ngồi đáy giếng, thực lực của Thương Huyền Thiên chúng ta kém hơn các Chư Thiên khác quá nhiều.
Sở Thanh cũng than nhẹ một tiếng, đây là chuyện không có cách nào khác. Thương Huyền Thiên yếu kém, đây cũng không phải là chuyện có thể cải biến trong thời gian ngắn. Trừ phi, trong tương lai, Thương Huyền Thiên này có được một vị cường giả chính thức đứng ở chỗ đỉnh phong của Chư Thiên, cũng chỉ có tồn tại như vậy mới có thể cải biến cục diện bết bát của Thương Huyền Thiên.
Nhưng Sở Thanh cũng minh bạch, loại hy vọng này vô cùng xa vời và cực kỳ không thực tế.
Dù sao mặc dù là Thương Huyền lão tổ đều không làm được chuyện này.
Sở Thanh ngẩng đầu, nhìn qua trên ngọn núi ở cách đại hạp cốc không xa. Ở đâu đó trên ngọn núi này, mơ hồ có thể nhìn thấy ba bóng người, đó chính là Lý Hiên cùng với hai gã đội trưởng của đội ngũ Thánh tộc.
Hắn nắm chặt năm ngón tay lại, ánh mắt lạnh lẽo:
- Các ngươi đến tột cùng là muốn làm gì?
- Hai vị sư huynh, chúng ta đến tột cùng là đang chờ đợi cái gì? Hiện tại đúng là thời điểm tốt nhất để hốt gọn toàn bộ đội ngũ của Thương Huyền Thiên mà.
Vào lúc này, nhìn qua chiến trường khổng lồ kia, Lý Hiên cũng không nhịn được mở miệng hỏi.
Lúc này là Thánh Cung bọn họ đang chiến đấu kịch liệt cùng các thế lực của Thương Huyền Thiên. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủn, Thánh Cung bọn họ cũng đã phải bỏ ra một cái giá thật lớn, không ít đệ tử đã bỏ mạng ở trong hạp cốc này, bị dòng sông cuồn cuộn chảy kia nuốt hết.