Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1241 - Chương 1240: Thiên Dương Cảnh Trung Kỳ Biến Thái

Chưa xác định
Chương 1240: Thiên Dương Cảnh trung kỳ biến thái

Mà lúc này, những Thiên Dương Cảnh khác của Thương Huyền Thiên cũng tỉnh táo lại từ trong rung động, bọn họ liếc nhìn nhau, mặt lộ vẻ cười khổ.

Trước đó, bọn họ còn cảm thấy tu vi Thiên Dương Cảnh trung kỳ này của Chu Nguyên, tựa hồ là có chút theo không kịp thanh danh hắn đã từng có. Nhưng mà hiện tại bọn họ mới hiểu được, đây là do tầm mắt của bọn họ quá nông cạn, tu vi Thiên Dương Cảnh trung kỳ của Chu Nguyên hiển nhiên là khác hẳn với Thiên Dương Cảnh trung kỳ như bọn họ tưởng tượng.

Vào lúc này, Ninh Chiến cùng Chân Hư cũng liếc nhìn nhau, sau đó lại nhìn về phía Lý Thuần Quân đang trầm mặc ở một bên, chậm rãi nói:

- Còn tưởng rằng lần nữa gặp mặt thì khoảng cách giữa chúng ta và Chu Nguyên huynh có thể co lại nhỏ một chút, nhưng hiển nhiên là chúng ta đã quá ngây thơ rồi.

Nghe vậy, trên khuôn mặt xưa nay không có biểu lộ gì quá đặc biệt của Lý Thuần Quân lại đúng là có một nụ cười vui vẻ hiện ra đến:

- Ta thì lại cảm thấy là chuyện này rất tốt, Chu Nguyên huynh là mục tiêu của ta, hắn đi được càng xa thì ta lại càng có động lực để truy đuổi.

Sau khi trầm mặc một lát, Ninh Chiến nói:

- Mù lòa, nếu như huynh là Thanh Ngư hoặc là Lục La thì những lời này chúng ta còn có thể tiếp nhận. Nhưng mà đổi lại thành huynh thì chúng ta đúng là có chút không thích ứng.

Ninh Chiến vừa nói xong, Lý Thuần Quân tựa hồ là ngẩn người, một lát sau, thanh kiếm sắt trong lòng ngực của hắn ông ông run rẩy, có một tia kiếm khí lăng lệ, ác liệt phát ra, bắn mạnh tới Ninh Chiến.

Ninh Chiến tránh né không kịp, bị kiếm khí cắn nát quần áo, lộ ra thân hình cường tráng giống như là hổ.

Ninh Chiến phẫn nộ gào thét hai tiếng, vội vàng một bộ quần áo lấy từ trong Túi trữ vật ra và nhanh chóng mặc vào, vẻ mặt phẫn nộ, nhưng cũng không dám lại khiêu khích Lý Thuần Quân, kiếm khí của thằng này đánh vào trên thân người thật sự là quá đau đớn!

- Đáng đời.

Chân Hư âm u nói. Thằng này quá ngu xuẩn, vậy mà thật sự dám nói lời này ra. May mà hắn thông minh hơn, chỉ là thầm nghĩ trong lòng, thậm chí hắn còn tưởng tượng ra một câu chuyện lại để cho hắn lạnh run.

Chỉ có điều vừa như vậy nghĩ đến, hắn cũng cảm giác được ánh mắt giống như kiếm kia của Lý Thuần Quân đã phóng đến trên người của hắn.

Vì vậy Chân Hư nhướng mày, nói:

- Mù lòa, ngươi không nên quá phận, chẳng lẽ ta suy nghĩ cũng không được hay sao?

Nghe được lời nói hùng hồn này của Chân Hư, trên trán Lý Thuần Quân giống như có gân xanh nhảy lên. Sau một khắc, kiếm khí nhanh chóng chém tới hai người bên cạnh.

- Cái này cũng thật sự là vô cùng biến thái đi à nha?

Giữa không trung, sau khi trầm mặc một lúc lâu, Mục Vô Cực kia rốt cục cũng gian nan lên tiếng nói.

Tuy rằng Sở Thanh cũng ngẩn người, nhưng dù sao năm đó hắn cũng đã từng ngây người vì những kỳ tích do Chu Nguyên lần lượt làm ra rồi cho nên đúng là rất nhanh đã tỉnh táo lại. Lúc này, hắn nhún nhún vai, nói:

- Kỳ thật cũng chỉ có thể tính toán là kịch bản thông thường mà thôi.

- Năm đó, khi còn ở Thương Huyền Thiên, kỳ thật Chu Nguyên sư đệ cũng đã không ít lần làm những chuyện tương tự.

Mục Vô Cực không nhịn được nói:

- Đây chính là cường địch có số lượng tinh thể nguyên khí trong Thần Phủ đạt tới 2 tỷ 900 triệu đó! Là 2 tỷ 900 triệu đó! Cậu có biết suốt mấy trăm năm qua Thương Huyền Thiên ta đã không có Thiên Dương Cảnh có thể đạt tới loại trình độ này hay không? Nhưng bây giờ, tồn tại cấp bậc này lại bị một cước của Chu Nguyên đá phát nổ.

Khuôn mặt của hắn cũng đỏ lên, nghĩ đến cảnh tượng này khiến cho hắn bị trùng kích thật sự là quá lớn.

Sở Thanh đúng là rất lý giải, cười nói:

- Chỉ có điều trước mắt, Thương Huyền Thiên ta không là đã có một người rồi hay sao? Hơn nữa, người này còn là do sư huynh ngươi tự mình tiến cử vào tông môn đó. Lại nói tiếp, lần này, sư huynh xem như là đã lập được công lớn cho tông môn rồi đó.

Tuy rằng hiện tại Chu Nguyên tu luyện tại Hỗn Nguyên Thiên, nhưng bất kể như thế nào, chuyện hắn sinh ra ở Thương Huyền Thiên là một sự thật không thể sửa đổi.

Mục Vô Cực sững sờ, chợt cũng nhếch miệng nở nụ cười:

- Sư đệ nói như vậy đúng là rất có đạo lý đấy.

Chỉ có điều không phải là không thừa nhận, sau khi nhìn thấy uy lực của một cước này của Chu Nguyên, nội tâm vốn là đang căng cứng của hai người cũng theo thời gian dần trôi qua mà trở nên nhẹ nhàng hơn.

Chu Nguyên dùng thực lực bản thân nói cho thế lực khắp nơi trong Thương Huyền Thiên thấy, hắn có năng lực nghịch chuyển cục diện gần như tất bại này.

Mà so sánh với sự khiếp sợ ở trong lòng thế lực khắp nơi trong Thương Huyền Thiên, lúc này đội ngũ kia của Thánh tộc thì là vô cùng kinh sợ, xấu hổ và giận dữ.

Từng ánh mắt âm lãnh giống như là đao kiếm bắn về phía Chu Nguyên.

Thánh tộc cao ngạo, xem những tộc khác như chó rơm, cho nên mặc dù là đối mặt với Thiên Uyên Vực, bọn họ cũng mang theo thái độ trên cao nhìn xuống, bọn họ vốn cho rằng Vi Đà đích thân ra tay thì trận chiến này tất nhiên là sẽ kết thúc trong khoảnh khắc, Vi Đà cũng có thể dễ dàng giết chết Chu Nguyên cuả Thiên Uyên Vực này. Kết quả đúng là trận chiến kết thúc trong khoảnh khắc nhưng ai cũng không nghĩ tới Vi Đà mới là người bị đánh bại dễ như trở bàn tay.

Chuyện này chênh lệch quá lớn với sự tưởng tượng của người trong đội ngũ của Thánh tộc khiến cho bọn họ trong lúc nhất thời cũng khó có thể tiếp nhận.

Chỉ có điều, ngọai trừ nổi giận thì trong lòng bọn họ cũng có sợ hãi.

Dù sao bọn họ cũng trơ mắt nhìn thấy Chu Nguyên bộc phát ra thực lực ba tỷ viên tinh thể nguyên khí trong Thần Phủ, loại nội tình này quả thực là không có khả năng sẽ xuất hiện ở trên người một Thiên Dương Cảnh trung kỳ. Mà đối mặt với loại sức mạnh này, cho dù là có cao ngạo như Thánh tộc thì không thừa nhận cũng không được, Chu Nguyên cuả Thiên Uyên Vực này đích thật là một đại địch!

Mà hiện tại, Vi Đà đã bại, bọn họ bên này trừ phi là trực tiếp khai chiến, bằng không mà nói, e rằng cũng chỉ có một người có thể áp chế Chu Nguyên.

Vì vậy, những người này quay đầu nhìn về phía Cát Ma với ánh mắt chờ mong.

Ở trong ánh mắt nhìn soi mói của mọi người bên phía mình, Cát Ma cũng thu hồi ánh mắt lạnh nhạt từ trên người Vi Đà đang vô cùng thê thảm kia trở lại, sau đó phất phất tay, lập tức có mấy tên cường giả Thánh tộc bay ra, đón Vi Đà trọng thương kia trở lại.

Cát Ma đưa mắt nhìn về phía Chu Nguyên, thản nhiên nói:

- Thật sự là coi thường ngươi, không nghĩ tới trong Nhân tộc vậy mà cũng có nhân vật như ngươi vậy.

Có thể dùng tu vi Thiên Dương Cảnh trung kỳ mà đạt được đến trình độ như vậy, thiên phú này thật sự là quá kinh khủng, mặc dù là Cát Ma cũng có chút kinh hãi. Bởi vì hắn biết nhìn khắp ở bên trong bốn Thiên của Thánh tộc thì e rằng cũng chỉ có Thánh Thiên kiêu mạnh nhất trong Thánh Tổ Thiên là có thể so sánh với.

Chuyện này không khỏi làm cho trong lòng Cát Ma có sát ý dâng lên đến. Thiên phú của Chu Nguyên này rất kinh khủng, lúc này vẫn chỉ có tu vi là Thiên Dương Cảnh trung kỳ đã lợi hại như vậy, nếu như chờ hắn đột phá đến Thiên Dương Cảnh hậu kỳ thì trận tranh đoạt trong Cổ Nguyên Thiên này e rằng Thánh tộc của hắn thật đúng là sẽ bị kẻ này phân đi một phần số mệnh.

Trước đó, hắn là cảm thấy Chu Nguyên không có tư cách để cho hắn ra tay, nhưng hiện tại, hắn không thể không thừa nhận rằng mình muốn không ra tay cũng không được. Chu Nguyên đã đánh bại Vi Đà, tăng cao sĩ khí của Thương Huyền Thiên cùng Thiên Uyên Vực, mà trái lại sĩ khí của bọn họ bên này lại là có chút giảm sút, lúc này nếu như hắn không đứng ra thì không thể nghi ngờ rằng cục diện vốn dĩ là đã khống chế ở nơi tay sẽ xuất hiện biến hóa khó lường.

Cát Ma chăm chú nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên với ánh mắt tĩnh mịch trog một lúc lâu rồi mới chậm rãi nói:

- Ngươi bây giờ đúng là có tư cách đấu với ta một trận.

- Cũng được! Nếu như ngươi có thể tiếp được một chiêu của ta thì ta sẽ thả đám người của Thương Huyền Thiên này đi!

- Như thế nào? Có dám hay không?

Nghe được chuyện đó, trên mặt của Chu Nguyên lập tức có nụ cười sáng lạn hiện ra đến.

- Ý nghĩ của ngươi đúng là rất giống ta. Ngươi tiếp ta một chiêu, như thế nào?

Hai người liếc nhìn nhau và cùng nở một nụ cười tươi, chỉ là phía dưới nụ cười kia, sát ý cơ hồ là đã ngưng kết thành thực chất.

Hơn nữa đúng là ở trong một cái chớp mắt này.

Ở chỗ sâu trong con ngươi của Chu Nguyên có một vệt sáng bảy màu như ẩn như hiện.

Mà đường vân dựng thẳng chỗ mi tâm của Cát Ma kia cũng bỗng nhúc nhích.

Toàn bộ đại hạp cốc đều tràn ngập trong áp lực, thậm chí ngay cả dòng sông lớn đang cuồn cuộn chảy vào lúc này cũng có dấu hiệu dần dần đông lại.

Bình Luận (0)
Comment